Cơn mưa cuối mùa đột ngột trút xuống ngay giờ
tan tầm. Tôi không mang theo áo mưa nên nhanh chóng tấp xe vào lề đường. Suýt
chút tôi va vào xề chuối nướng của một chị đứng tuổi đang kéo phương tiện mưu
sinh của mình sát vào trong tránh mưa.
Chỉ khoảnh khắc, mọi người đã phải chen chúc nhau mới đủ chỗ đứng dưới hiên một căn nhà. Cô nữ sinh luống cuống dựng lại chiếc xe đạp vừa bị ngã do vội phóng lên lề. Chỉ vài giây đứng dưới mưa cũng đủ làm chiếc áo dài trắng cô đang mặc ướt sũng. Khi đã nép được vào mái hiên, cô bé mới ngại ngùng nhận ra bộ đồng phục đã dính sát vào da.Cơn mưa cuối mùa đột ngột trút xuống ngay giờ tan tầm. Tôi không mang theo áo mưa nên nhanh chóng tấp xe vào lề đường. Suýt chút tôi va vào xề chuối nướng của một chị đứng tuổi đang kéo phương tiện mưu sinh của mình sát vào trong tránh mưa.
Cô ôm chặt chiếc cặp da trước ngực, chắc không vì lạnh mà như phản ứng tự vệ trước bao cặp mắt. Không ít người nhìn cô rồi quay nhanh hướng khác với chút ái ngại. Chợt có tiếng cười khúc khích từ nhóm thanh niên đứng ở góc ngoài làm cô bé lúng túng đến tội nghiệp. Cô dáo dác nhìn trời rồi nhìn vào chiếc cặp. Có lẽ cô định đội mưa về nhà nhưng sợ ướt sách vở. Mưa vẫn như trút. Gió quất vào hàng cây bên đường nghe sàn sạt.
Chị bán chuối nướng nãy giờ chăm chú với đôi đũa gắp trở những trái chuối đang
nướng trên vỉ than giờ mới nhìn lên. Chị đảo mắt như thói quen nghề nghiệp đoán
xem ai có thể là khách hàng trong lúc này. Ánh mắt chị dừng lại khi bắt gặp cô
bé học trò co ro trong chiếc áo dài trắng đang dần mỏng tang vì ướt.
Chị thoáng suy nghĩ rồi thò tay vào chiếc giỏ đựng lá chuối nằm kế bên và rút ra một chiếc áo mưa. Chị bước đến đưa cho cô bé. Một thoáng ngần ngừ, cô bé lắc đầu. Phản ứng tự nhiên khi phải nhận một thứ của người xa lạ. Bằng giọng nói dứt khoát của người từng trải, chị nghiêm giọng: “Em mặc vào và về nhà ngay, mai đến chỗ này trả cho chị cũng được”.
Nhìn theo dáng cô bé hối hả đạp xe và khuất dần ở góc đường, tôi chợt cúi xuống chiếc áo khoác mình đang mặc rồi nhìn lại chị bán chuối nướng vẫn bình thản tiếp tục việc mưu sinh… Mưa vẫn như trút, nhưng không cuốn trôi được cảm giác xấu hổ đang bừng lên.
Chỉ khoảnh khắc, mọi người đã phải chen chúc nhau mới đủ chỗ đứng dưới hiên một căn nhà. Cô nữ sinh luống cuống dựng lại chiếc xe đạp vừa bị ngã do vội phóng lên lề. Chỉ vài giây đứng dưới mưa cũng đủ làm chiếc áo dài trắng cô đang mặc ướt sũng. Khi đã nép được vào mái hiên, cô bé mới ngại ngùng nhận ra bộ đồng phục đã dính sát vào da.Cơn mưa cuối mùa đột ngột trút xuống ngay giờ tan tầm. Tôi không mang theo áo mưa nên nhanh chóng tấp xe vào lề đường. Suýt chút tôi va vào xề chuối nướng của một chị đứng tuổi đang kéo phương tiện mưu sinh của mình sát vào trong tránh mưa.
Cô ôm chặt chiếc cặp da trước ngực, chắc không vì lạnh mà như phản ứng tự vệ trước bao cặp mắt. Không ít người nhìn cô rồi quay nhanh hướng khác với chút ái ngại. Chợt có tiếng cười khúc khích từ nhóm thanh niên đứng ở góc ngoài làm cô bé lúng túng đến tội nghiệp. Cô dáo dác nhìn trời rồi nhìn vào chiếc cặp. Có lẽ cô định đội mưa về nhà nhưng sợ ướt sách vở. Mưa vẫn như trút. Gió quất vào hàng cây bên đường nghe sàn sạt.
Chị thoáng suy nghĩ rồi thò tay vào chiếc giỏ đựng lá chuối nằm kế bên và rút ra một chiếc áo mưa. Chị bước đến đưa cho cô bé. Một thoáng ngần ngừ, cô bé lắc đầu. Phản ứng tự nhiên khi phải nhận một thứ của người xa lạ. Bằng giọng nói dứt khoát của người từng trải, chị nghiêm giọng: “Em mặc vào và về nhà ngay, mai đến chỗ này trả cho chị cũng được”.
Nhìn theo dáng cô bé hối hả đạp xe và khuất dần ở góc đường, tôi chợt cúi xuống chiếc áo khoác mình đang mặc rồi nhìn lại chị bán chuối nướng vẫn bình thản tiếp tục việc mưu sinh… Mưa vẫn như trút, nhưng không cuốn trôi được cảm giác xấu hổ đang bừng lên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét