Thứ Hai, 31 tháng 8, 2015

Kon Tum - Một cao nguyên ở trong tôi vừa thật gần vừa xa xôi

Kon Tum - Một cao nguyên ở trong tôi 
vừa thật gần vừa xa xôi
Chiều nay, tôi lại về KonTum, thả mình lang thang qua những góc phố của miền cao nguyên “Nước vẫn xuôi mà sông chảy ngược”, thấy lòng như có chút gì đó lắng đọng; chọn một góc khiêm nhường trong quán cafe Eva. Nơi từ lâu đã trở thành một góc hòai niệm quá vãng và hơn nữa, là chốn tưởng niệm cho những kẻ luôn mang quá khứ vào đời sống hiện tại: “Phố lại về trong trống vắng đêm nay. Khi ngàn cây đã im lìm giấc ngủ. Có những lần trong đời tự nhủ: Xa vắng rồi thương nhớ một vòng tay…” Thật lâu rồi tôi mới có lại cái cảm giác thư thái như thế. Được ngồi lặng lẽ giữa những ẩm khách lặng lẽ, cảm nhận lại hơi ấm một bàn tay cảm thông, chia sẻ cho ai đó vơi đi những cô đơn hờn tủi trong lòng... Nhạc, vẫn những giai điệu của người nghệ sĩ rong rêu ấy, thong thả những thanh âm cầu hồn theo tiếng tí tách của cafe kết tinh qua công thức “Kho”; mùi thơm đặc trưng chỉ riêng mình Eva mới có… Khách đến và đi, những bóng hình lướt qua cửa kính như cánh hoa lay ơn run rẩy trong màn sương mỏng thoang thoảng, bình yên, êm ả và mênh mang buồn, những nỗi buồn không gọi thành tên về một miền nhớ xa xôi, tiếc nuối…Thời gian sẽ trôi qua. Kỉ niệm rồi cũng rơi vào thinh lặng. Những khoảnh khắc xưa cũ nối nhau rơi vào quá khứ.
Nhưng cùng với dòng chảy vô tận của cuộc đời, chỉ có lòng người mới hiểu điều gì sẽ còn lại trong những cách xa…Phải chăng “Hạnh phúc như một mảnh chăn hẹp, người này lạnh thì người kia ấm??!” Tôi có cảm giác như những người quanh mình đều mang một tâm sự hay ít ra là hoài niệm về một miền ký ức đã xa. Họ run rẩy đón nhận và sợ chạm vào thực tại sẽ xóa mất cái cảm giác như là chút vốn quý hiếm hoi trong khoảnh khác cuối cùng của năm.
Trong một góc khuất của phố, đôi ghế nan tre còn đó, thời gian đánh bóng lên từng vân tre của ngày xưa một màu vàng như nhũ. Ngày xưa chưa thật đã xưa, người hát rong họ Trịnh và nữ tri âm của mình đã có những buổi chiều lãng đãng khói sương nơi đây trên đường dài du ca và luân lạc. Trong không gian thoắt ẩn thoắt hiện, nửa thực nửa hư đâu đây là di âm của cung la thứ mở đầu cho bản tình ca đồng hành với thời gian.
Ở KonTum, thức uống thi vị mỗi góc phố sẽ đưa tâm hồn bạn đến với nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Nếu thích náo nhiệt và nhiều sắc màu hãy đến với cà phê Romance trên phố Hoàng Văn Thụ hay rảo qua những quán liền kề nhau bên đường Lê Lợi như Valentine, Sắc màu…, những con đường bao xung quanh khu trung tâm mua sắm của thành phố. Muốn sẻ chia, giao cảm với bạn bè thì không có nơi nào hay hơn là cùng lắng đọng nghe giọt cà phê thánh thót qua phin lẫn tiếng mưa và giai điệu du dương của Tuấn Ngọc trên đường Phan Chu Trinh, hay khoác tay nhau đến với Lý Gia, Phú Gia để ẩn mình hòa trong tiếng tre, tiếng trúc. Nếu tâm tính bạn có phần ưa tĩnh tại thì hãy chọn những góc quán nhỏ ở vành đai thành phố. Đó là nơi chốn giúp bạn lãng quên thời gian trong trạng thái giao cảm và chiêm ngưỡng nét kiêu sa của sương chiều lãng đãng trôi về phía rừng xa… Thạch Thủy và Dáng Xưa là hai quán cà phê đối diện so le với nhau, thưa khách ẩn mình phía sâu trong đường Nguyễn Trãi. Quán cafe này mang dáng vẻ lạ lùng như túp lều cỏ ẩn cư của nhà hiền triết phương Đông hay nơi luyện đan giữa rừng của thầy phù thủy phương Tây trong truyện cổ tích. Thoáng qua thì tưởng thế, nhưng vào những ngày giữa tháng mùa trăng, trong đêm khuya thanh vắng thì không gian nơi đây bỗng trở nên sinh động và huyễn hoặc đến lạ kỳ…
Kon Tum, đặc biệt là cafe đã gắn bó với tôi và bạn bè từ những ngày đầu đặt chân lên vùng đất Tây Nguyên đầy nắng và gió này… Có một đêm như mọi đêm. Giữa “phố núi nhỏ như bàn tay con gái”, dưới ánh đèn ngả bóng xuống mặt đường, Chúng tôi vỡ oà cảm xúc và liên tưởng đến cái bi kịch thần thánh trong bức tranh “Bữa tiệc ly” của danh họa Leonar De Vinci. Đó là đêm cuối cùng, ngày mai, tôi rời thành phố cao nguyên đi xa. Đèn đường tắt dần. Bữa tiệc với những vũ điệu ánh sáng trên hồ cũng nhạt. Bản sonate chỉ còn du dương những thanh âm cuối cùng, nấn ná luyến lưu cho một cuộc chia tay chưa hẹn ngày tái ngộ. Và nhiều đêm như thế, tôi và bạn bè đã ở trọ trong tâm hồn nhau. Cùng Kon Tum miên man với những pho tượng gỗ và lan man những điều gì không còn nhớ nữa.
Chiều nay, tôi về, gặp lại Kon Tum, cafe đâu còn là cafe! Cafe đã là thứ j đó gắn bó nhất trên mọi nẻo đường nơi núi rừng bao la như một trạm dừng chân nho nhỏ giữa những chuyến đi dài, để mỗi khi đi hay về từ những nơi xa lắm, bạn biết có một nơi thật thân quen và sâu lắng để có thể trút tất cả những nỗi niềm vơi cạn…Và ngày mai, nếu có trở về những nơi xa lạ, hương vị cafe, hương vị của núi rừng Tây nguyên xộc thẳng vào từng giác quan ôm theo nỗi nhớ trong từng chuyến đi. Và đó cũng là lý do tại sao tôi chọn cafe là quà tặng duy nhất để gửi cho những người tôi thương quý.
Mường Hoong là một xã thuộc huyện Đắk Glei, tỉnh Kon Tum, Việt Nam.
Ảnh: Nông Ngọc Linh
 Theo https://www.facebook.com/

1 nhận xét:

  Dưới bóng quê hương chợt lòng mưa nắng – Bút ký của Lệ Hằng 24 Tháng Năm, 2023 “Thấu Huế rồi.” Tôi háo hức suốt cả quãng đèo xanh bạt ...