Xao xuyến 'Một mùa xuân nho nhỏ'
Mọc giữa dòng sông xanh một bông hoa tím biếc
Ơi con chim chiền chiện hót chi mà vang trời
Từng giọt long lanh rơi tôi đưa tay hứng về.
Mùa xuân người cầm súng lộc giắc đầy trên lưng
Mùa xuân người ra đồng lộc trải dài nương lúa
Ơi con chim chiền chiện hót chi mà vang trời
Từng giọt long lanh rơi tôi đưa tay hứng về.
Mùa xuân người cầm súng lộc giắc đầy trên lưng
Mùa xuân người ra đồng lộc trải dài nương lúa
Đất nước bốn nghìn năm vất vả và gian lao
Đất nước như vì sao vững vàng phía trước
Ta làm con chim hót ta làm một nhành hoa
Một nốt trầm xao xuyến ta biến trong hoà ca
Đất nước như vì sao vững vàng phía trước
Ta làm con chim hót ta làm một nhành hoa
Một nốt trầm xao xuyến ta biến trong hoà ca
Mùa xuân mùa xuân một mùa xuân nho nhỏ lặng lẽ dâng cho đời
Mùa xuân, mùa xuân mùa xuân tôi xin hát Nam Ai, Nam Bằng
Nước non ngàn dặm tình
Nước non ngàn dặm mình đất Huế nhịp phách tiền mùa xuân...
Mùa xuân, mùa xuân mùa xuân tôi xin hát Nam Ai, Nam Bằng
Nước non ngàn dặm tình
Nước non ngàn dặm mình đất Huế nhịp phách tiền mùa xuân...
Thật là xúc động khi được biết bài thơ Một mùa xuân nho
nhỏ được nhà thơ Thanh Hải sáng tác trên giường bệnh trong bệnh viện Trung
ương Huế những ngày cuối cùng của cuộc đời. Đó là những ngày tháng 12 năm 1980.
Bài thơ là chút tâm sự, chiêm nghiệm của một nhà thơ đã dâng trọn cuộc đời cho
sự nghiệp cách mạng giải phóng dân tộc.
Bài thơ ngay sau đó được nhạc sĩ Trần Hoàn phổ nhạc. Ca khúc
này đã đi theo tôi trong suốt thời niên thiếu và đến bây giờ mỗi khi xuân về
khi nghe bài hát này lòng tôi lại thấy bồi hồi, xao xuyến, bao nhiêu kỷ niệm đẹp
lại trở về.
Mùa xuân là mùa của đất trời giao hòa, mùa của hy vọng và ước
mơ, mùa của mùa màng no ấm và xum họp... nhưng mùa xuân này tôi mới thực sự cảm
nhận hết ý nghĩa của bài thơ, và tôi thêm yêu bài hát này.
Tôi cũng đã đi dọc nhiều con sông và ngắm những con chim chiền
chiện bay là là trên mặt sông. Tôi cũng đã say mê chụp những hạt mưa xuân long
lanh mơn man trên những cánh hoa đào...
... Từng giọt long lanh rơi
Tôi đưa tay tôi hứng...
... Từng giọt long lanh rơi
Tôi đưa tay tôi hứng...
Những giọt nước đã biến thành những giọt xuân làm lay động
bao nhiêu tâm hồn thi sĩ. Tôi đã đi qua bao cánh đồng lúa, cảm nhận được nỗi nhọc
nhằn của những người nông dân đang oằn mình trên nhưng cánh đồng để làm nên hạt
thóc. Tôi cũng đã cùng vui với những người lính đang cầm súng canh giữ đảo xa,
thấu hiểu nỗi nhớ nhà của họ và tôi đã đồng cảm với tác giả của bài hát. Tôi cảm
nhận được phần nào cảm xúc, tình yêu da diết với cuộc sống của ông và tôi vô
cùng trân trọng sự khiêm tốn giản dị của nhà thơ...
Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời
Lặng lẽ dâng cho đời
Ta làm con chim hót
Ta làm một nhành hoa
Ta nhập vào hòa ca
Một nốt trầm xao xuyến...
Ta làm một nhành hoa
Ta nhập vào hòa ca
Một nốt trầm xao xuyến...
Hơn ai hết nhà thơ Thanh Hải đã rất yêu cuộc sống này, ông đã
chiến đấu cho tổ quốc và cảm nhận được cái đẹp ẩn chứa trong nó. Trước khi chết
nhà thơ đã dành hết tâm huyết cho bài thơ này... và tôi thế hệ đi sau ông đón
nhận những cảm xúc đó, trân trọng nó... và tôi cũng yêu da diết cuộc sống này
như ông.
Giờ đây tôi càng thấy thêm ý nghĩa trong câu nói của nhà thơ
Kahil Gibran: Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy ta có thêm ngày mới để yêu
thương.
Đêm Hà Thành, mùng 4 Tết
Lê Bích
Nguồn:Blog
Theo http://www.chungta.com/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét