Tôi đã sai lầm như thế nào trong việc phê bình
bài "Nhất định
thắng" của anh Trần Dần
1956 là một năm bản lề đối với toàn bộ khối XHCN trước đây. Đại
hội 20 của Đảng Cộng sản Liên Xô cuối tháng Hai 1956 với “Báo cáo mật” của
Nikita Khrushchev về những tội trạng của Stalin mở ra một giai đoạn “tan băng”
ngắn ngủi nhưng cũng đủ để dẫn đến những biến động quan trọng trong các nước
XHCN. Tháng Tám 1956, Hội Văn nghệ Việt Nam tổ chức một lớp học 18 ngày về đường
lối cải cách chống tệ sùng bái cá nhân tại Liên Xô. Trong chừng mực nào có thể
xếp phong trào Nhân văn-Giai phẩm tại Việt Nam vào bối cảnh quốc tế
do sự kiện nói trên mở ra, đó là đề tài còn cần được nghiên cứu. Trong loạt tư
liệu do Lại Nguyên Ân sưu tầm và biên soạn sau đây, chúng tôi xin giới thiệu một
số bài đăng trên báo Văn nghệ trong khoảng thời gian từ tháng Tám
1956 đến đầu năm 1957, với thư ký tòa soạn là Nguyễn Đình Thi. Đây cũng là giai
đoạn mà các
số Giai phẩm và 5 số Nhân
văn ra đời. Số Giai phẩm
mùa Xuân đầu năm 1956 bị tịch thu cũng được in lại trong thời gian
này.
Cuộc cách mạng của chúng ta không thể nào tiến lên được, nếu
chúng ta không tiến hành một cuộc đấu tranh không ngừng, không nghỉ chống những
tư tưởng sai lầm ở chung quanh ta và ở trong tâm trí mỗi chúng ta.
Một bên là những tư tưởng cách mạng của giai cấp vô sản kế thừa những truyền thống
tốt đẹp nhất của dân tộc, của nhân loại; một bên là những tư tưởng áp bức bóc lột,
sa đọa đồi trụy của xã hội thực dân phong kiến cũ nó đang liên hồi phản công
vào chế độ chúng ta, cố gò chúng ta quay trở lại. Những chế độ chính trị khác
nhau cần phải chung sống hòa bình với nhau, những giai cấp khác nhau có thể
liên minh với nhau. Nhưng trong lĩnh vực tư tưởng không thể có liên minh cũng
không thể có chung sống hòa bình giữa vô sản và phi vô sản, giữa cách mạng và
chống cách mạng.
Nhưng đấu tranh tư tưởng không thể dùng lối áp bức mệnh lệnh, cũng không thể lấy
đa số đàn áp thiểu số. Làm như thế không bao giờ giải quyết được vấn đề tư tưởng.
Đó là điều sai lầm của tôi trong việc phê bình bài “Nhất định thắng” của anh Trần
Dần.
Bài “Nhất định thắng” theo ý tôi là một bài có những sai lầm nặng. Cái nhìn của
anh Trần Dần trong bài này là một cái nhìn trịch thượng mà rất yếu đuối có khi
bệnh tật, hoang loạn. Giọng nói của anh trong bài này là một giọng nói có khi nặng
trĩu chán chường. Hình ảnh miền Bắc trong bài của anh rất là thảm đạm. Hình ảnh
đấu tranh của đồng bào miền Nam cũng rất là thảm đạm. Người cầm bút có trách
nhiệm không thể dựng lên những hình ảnh như vậy. Dựng lên để làm gì? Nhân dân
ta trong cuộc đấu tranh giữ hòa bình, giành thống nhất gặp nhiều khó khăn lớn.
Nhưng thái độ của anh Trần Dần trong bài “Nhất định thắng” là thái độ của người
dao động. Và vì vậy, ngòi bút của anh không hiện thực. Cũng có những câu, những
đoạn anh nói những điều có thể có lợi cho ta. Nhưng ngòi bút của anh sắc sảo và
có nghệ thuật khi viết những điều có hại thì lại trở nên nhợt nhạt, vu vơ, công
thức trong những câu, những đoạn ấy. Đọc xong, cái phần còn lại trong trí người
ta chỉ là cái phần âm u, thảm đạm, còn thì bay đi đâu mất cả. Có người nói: Đó
là tại thực tế hay tại anh Trần Dần? Nhưng trong quá trình đấu tranh cách mạng
còn có những lúc khó khăn gấp bao nhiêu lần bây giờ, người cách mạng vẫn không
thể nhìn theo lối nhìn ấy. Với lối nhìn ấy, anh Trần Dần sẽ gieo rắc buồn nản, hoang
mang. Nhiều câu thơ của anh có sức làm tiêu ma chí khí đấu tranh trong khi mọi
người còn phải nỗ lực phi thường để vượt những khó khăn do quân thù để lại. Tác
giả có thể có ý muốn khác nhưng tác dụng khách quan của bài “Nhất định thắng”
là có hại. Đấu tranh chống lại cái tác hại của bài này là đúng.
Nhưng dầu sao đó cũng chỉ là những sai lầm về tư tưởng. Và tiến hành đấu tranh
cũng phải theo đúng phương thức đấu tranh tư tưởng của chúng ta.
Tôi đã không làm như thế. Thường vụ Hội Văn nghệ tổ chức cuộc họp để phê bình
bài “Nhất định thắng”. Kể muốn tập trung vào một bài mà phê bình cũng được.
Nhưng ý thức của tôi trong khi tham gia điều khiển cuộc họp ấy là muốn cô lập
anh Trần Dần và tranh thủ những người khác có bài trong Giai phẩm. Cái lối
cô lập và tranh thủ ấy dựa trên ý định lấy nhiều người đàn áp một người là một
điều trái với nguyên tắc đấu tranh tư tưởng.
Hôm ấy lại không có mặt anh Trần Dần, hình như lúc bấy giờ anh còn ở nông thôn,
nhưng chúng tôi không hề nghĩ đến việc cần phải tìm anh về và mời anh phát biểu.
Cuộc phê bình rõ ràng là không bình đẳng.
Nhất là chúng tôi trong chủ tịch đoàn lại không hề uốn nắn nhiều lời phê bình
quá đáng. Nên trước sau hội nghị chỉ phát biểu một chiều.
Tan cuộc họp, tôi rất mừng, tôi nghĩ rằng do cuộc họp này toàn giới văn nghệ sẽ
đoàn kết phấn khởi. Tôi liên hệ đến Cải cách ruộng đất, tôi nhớ lại tình hình
đoàn kết phấn khởi của nông dân sau mỗi lần đấu tranh với địch. Sự liên hệ này
tố cáo, trong tư tưởng, tôi đã lầm lẫn bạn thù. Anh Trần Dần đối với tôi nghiễm
nhiên đã là một kẻ thù, không còn nghi ngờ gì nữa.
Vẫn sự lầm lẫn nghiêm trọng ấy trong bài phê bình của tôi đăng trên báo Văn
nghệ. Trong bài này tôi đã nói: tính chất phản động của bài “Nhất định thắng”,
bài “Nhất định thắng” chứa đựng những tư tưởng phản động, v.v… Tôi đã dùng hai
chữ phản động không cân nhắc. Nhưng thực ra không phải chỉ là vấn đề dùng chữ.
Toàn bài phê bình của tôi đều cùng một tinh thần ấy. Tôi nói tôi không kết luận
về người, chẳng qua chỉ có nghĩa là tôi không nói anh Trần Dần là ở trong một tổ
chức của địch. Kết luận thế nào được? Có chứng cớ gì đâu mà kết luận? Nhưng
trong ý nghĩ của tôi thì đúng là địch rồi, dầu chưa có thể kết luận là ở trong
một tổ chức địch. Tôi nhặt từng câu từng chữ để chứng minh rằng tác giả đã cố ý
nói xấu chế độ ta, cố ý vu khống miền Bắc. Nay tôi bình tĩnh đọc lại bài “Nhất
định thắng” thì thấy tuy có câu không được rõ nghĩa nhưng không có gì để kết luận
như thế. Không có chứng cớ mà kết luận như vậy thực là coi rẻ một cách quá đáng
sinh mệnh chính trị của một người. Do đâu mà tôi đã kết luận như vậy?
Phải trở lại hoàn cảnh đầu năm nay. Lúc bấy giờ là lúc mới bước vào Cải cách ruộng
đất đợt 5, chúng ta bắt đầu đánh vào dinh lũy cuối cùng của đế quốc phong kiến ở
miền Bắc. Trước nguy cơ bị tiêu diệt, địch phá hoại điên cuồng. Nhưng có khi
chúng ta đã đánh giá địch quá cao, tưởng chừng như chỗ nào cũng có địch. Riêng
trong địa hạt văn nghệ, những tin tức về vụ Hồ Phong bên Trung Quốc cũng vừa
truyền sang. Trong trí tôi nẩy ra ý nghĩ: Trung Quốc có Hồ Phong, biết đâu
chúng ta lại không có một Hồ Phong. Rồi một số dư luận về những quan hệ gia
đình và xã hội của anh Trần Dần trong quá khứ và trong hiện tại tuy không có
căn cứ gì nhưng cũng đã ảnh hưởng đến tôi. Hơn nữa cái không khí phẫn nộ chung
đối với bài “Nhất định thắng” và một số bài khác của anh Trần Dần như bài “Anh Cò
Lấm” [1] đăng trên báo Tổ
quốc, nhất là việc có người đọc Giai phẩm tức quá xé ngay làm cho tôi
càng thêm yên trí.
Sự yên trí ấy làm sai lạc cả nhận xét của tôi. Lúc đầu đọc bài “Nhất định thắng”
tôi chỉ có cảm giác đây là một tâm trạng âm u, điên loạn, không chịu được ánh
sáng của chế độ ta, nhưng chẳng mấy chốc tôi đã chuyển sang nghĩ đây là một sự
cố tình vu khống.
Làm cái việc phê bình mà mang sẵn thành kiến trong mình, lại dựa dẫm vào ý kiến
chung quanh, không thực sự cầu thị, không bình tĩnh suy xét thì thật là nguy hiểm,
nhất là khi đứng trong cương vị lãnh đạo thì lại càng nguy hiểm.
Bài phê bình của tôi đăng báo hồi tháng 3, đến tháng 4, Đảng phê bình chúng
tôi, tôi bắt đầu thấy sai nhưng vẫn xem rất nhẹ cái sai của mình. Sau đó chúng
ta học tập nghị quyết của Đại hội Đảng Cộng sản Liên Xô lần thứ 20, một luồng
gió mới thổi rất mạnh vào trong Đảng và trong nhân dân. Liền đó là lớp học lý
luận văn nghệ do Hội tổ chức; dưới ánh sáng của những nguyên tắc cơ bản về văn
nghệ, anh em văn nghệ phê bình việc này rất sôi nổi. Lúc bấy giờ tôi mới đo được
cái sai lầm của tôi. Nhưng đi theo với những lời phê bình rất chính đáng, cũng
có nhiều những lời đả kích, những lời bịa đặt. Tôi nổi tự ái lên, tôi không tự
phê bình. Rồi những công việc sự vụ hàng ngày lôi cuốn tôi đi. Tôi cứ thế buông
xuôi. Mãi đến hôm Quốc khánh vừa rồi, ở Quảng trường Ba Đình, trước hàng chục vạn
đồng bào, Hồ Chủ tịch sau khi nhắc lại những thắng lợi của ta nói rõ ràng cái
điều trước đó đã đăng báo nhưng hôm ấy tôi nghe như rất đột ngột là ta cũng đã
phạm những sai lầm lớn, tôi cảm thấy sâu sắc cái vĩ đại của chế độ, của Đảng
đang vươn mình lên trên mọi sĩ diện, tự ái, động cơ cá nhân nhỏ nhặt để sửa chữa
khuyết điểm, khắc phục khó khăn, đưa nhân dân đến những thắng lợi mới. Tôi thấy
tôi không thể nào không đấu tranh quyết liệt với mình để góp phần vào sự nghiệp
chung của Đảng.
Nhưng nghĩ lại, đấu tranh với sai lầm của người sao mà tôi vội vàng thế, đến
khi đấu tranh với sai lầm của mình lại chậm chạp thế? Và cả hai thái độ trên
đây đều đã gây rất nhiều tai hại.
Trước hết tôi đã làm cho nhiều người nhất là những bạn đọc ở xa không hiểu rõ đầu
đuôi cũng nhận định sai lầm như tôi. Thật là một điều oan ức đối với anh Trần Dần.
Không có một chứng cớ gì rõ rệt mà đã bị buộc tội trên mặt báo trước hàng vạn
người! Một đồng chí Trung ương Đảng nói: "Gắn một chữ phản động vào tên
người ta như vậy là một điều đến mấy đời sau này con cháu người ta còn lấy làm
khổ". Tôi rất thấm thía về điều này.
Sự lầm lẫn bạn thù trong việc phê bình còn gây một không khí e ngại không có lợi.
Có người đã phải nói: "Làm văn nghệ khó thật". Người sáng tác cũng
như người biểu diễn có có được cái tư thế của những con người hoàn toàn giải
phóng thì công trình sáng tác biểu diễn mới có điều kiện thực sự thành công.
Một điều tai hại hơn nữa là những sai lầm của tôi cùng với những sai lầm khác
có thể làm cho một số người hiểu lầm về bản chất của văn nghệ ta, là nền văn
nghệ hoàn toàn tự do, thực sự tự do đầu tiên trong lịch sử văn nghệ Việt Nam.
Những sai lầm của tôi trong cuộc phê bình bài “Nhất định thắng” đối với tôi là
một bài học lớn. Cách mạng tháng Tám và liền đó cuộc kháng chiến vĩ đại của dân
tộc đã chuyển đời tôi và tư tưởng tôi theo một hướng mới: hướng phục vụ Tổ quốc,
phục vụ nhân dân. Cũng trên hướng đó, chỉnh huấn và việc tham gia đấu tranh ở
nông thôn nâng con người của tôi lên một bước: tôi bắt đầu nhìn thẳng vào con
người cũ ở trong tôi và tôi thấy rõ muốn đi theo hướng mới không thể nào cứ yên
ổn xuôi dòng đi xuôi mà phải đấu tranh bản thân quyết liệt. Nhưng con người cũ
với các thứ yếu đuối, các thứ định kiến, các thứ tùy tiện của nó không phải đã
chịu nằm im. Việc phê bình có tính chất đàn áp này là một ví dụ. Nhưng Đảng
giúp tôi vùng dậy, anh em giúp tôi, cả bản chất của chế độ dân chủ cộng hòa
giúp tôi. Với tôi đây là một cuộc chỉnh huấn mới một lần nữa nhắc tôi không thể
nào đi theo hướng mới nếu không đồng thời gột rửa một số tàn tích trong mình.
Chú thích:
[1] Truyện ngắn “Anh Cò Lấm” đăng trên tạp chí Tổ quốc số 27, ngày
20.1.1956 ký tên Trần Bá Xá. Lúc này, Trần Dần đang đi tham quan Cải cách ruộng
đất tại Bắc Ninh. Ngày 05.3.1956, tạp chí Tổ quốc số 30 đã đăng bài tự
phê bình về “sai lầm nghiêm trọng” là đã đăng truyện ngắn này. Xem: “Truyện ngắn
‘Anh Cò Lấm’ và việc tạp chí Tổ quốc tự phê bình”, talawas 30.5.2008 (talawas).
3/7/2008Hoài ThanhNguồn: Báo Văn nghệ, Hà Nội, s. 139 (20.9.1956), tr. 2. Lại Nguyên Ân biên soạn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét