Nhớ nhạc sĩ Văn Cao
Một chiều xưa trăng nước chưa thành thơ
Trầm trầm không gian mới rung thành tơ
Vương vấn heo may hoa yến mong chờ
Ôi, tiếng cầm ca thu tới bao giờ.
Trương Chi - Anh Thơ [Official Audio]
Đã thành thói quen, ngồi vào bàn làm việc, tôi lại nghe nhạc Văn Cao, tận hưởng
những giai điệu trang nhã, du dương. Tôi biết đến nhạc của ông từ thủa ấu thơ.
Nhiều chục năm trước, màn đêm buông trước khi đi ngủ, cậu tôi lại mở đĩa nhạc bằng
máy quay đĩa Ri - Gôn - Đa. Cả nhà tôi - mấy đứa trẻ cùng cậu mợ chìm trong bầu
không khí lãng mạn, nên thơ.Cậu tôi - người trai Hà Thành - ăn chơi nổi tiếng một thời. Cậu thường để tóc
xoăn chải dầu bi-zăng-tin bóng lộn. Quần áo thẳng nếp cứng li, mùi xoa thẫm màu
gấp gọn thơm phức. Giày uy-lích nhét tiền dưới gót. Hết giờ công sở, cậu thường
cùng bạn bè ngồi quán café Lâm phố Phan Bội Châu. Cậu có thú vui lăn điếu thuốc
lá vào nước café đặc trước khi hút. Liên tiếp những dãy khói tròn vo tỏa thơm
ngan ngát. Mợ tôi - con gái Thành Trì (ngoại thành Hà Nội), đôi bàn tay tráng
bánh cuốn dẻo như múa. Lấy cậu, mợ ở nhà đan len. Mợ đan thoăn thoắt. Những chiếc
áo vô vàn kiểu đan lạ mắt hiện ra trong sự khéo léo của mợ. Lũ nhỏ chúng tôi
ngoài giờ học gỡ len cho mợ rồi học đan. Yên bình, thanh thản. Mợ tôi thích bản
“Suối mơ”. Cặp môi cắn chỉ tươi tắn - khe khẽ theo tiếng nhạc chơi vơi…Từng hẹn mùa xưa cùng xây nhà bên suối
Nghe suối róc rách trôi
Hoa lừng hương gió ngát
Đàn nai đùa trong khóm lá vàng tươi.
Tơ đàn chùng theo với tháng năm
Rừng còn nhớ tới người…
Suối Mơ - Văn Cao - Phạm Duy - Thái Thanh thu âm trước 1975
Nhà tôi ở phố cổ. Ngõ nhỏ sạch sẽ, ngập hoa hoàng lan
mùa bão.Nhạc Văn Cao êm đềm. Trong tôi, Hà Nội trôi đi chầm chậm…Cậu tôi mê nhạc Văn Cao và (của đáng tội) cậu cũng mê đàn bà. (Xin linh hồn Ông
tha thứ!). Có tôi, ông đã có ba con. Chẳng biết ông sinh tật ấy từ lúc nào. Còn
nhỏ, chưa hiểu hết chuyện người lớn nhưng cứ nhìn nét buồn vương trên gò má
xanh xao của mợ là tôi biết cậu có người phụ nữ nào đó. Không kể hết những nét
buồn giấu trong tiếng thở dài của mợ. Hình như suốt thời trai trẻ, cậu tôi có
nhiều người đàn bà đẹp dù mợ tôi cũng đượm sắc lắm! Là vợ mà hạnh phúc bà hưởng
chỉ lác đác những hạt mưa trái mùa.Nghe mùa thu rớt
Rơi theo lá vàng
Em ngồi đan áo
Lòng buồn vương vấn
Em thương nhớ chàng
Người ơi còn biết em nhớ mong.
Thái Thanh - Buồn Tàn Thu - Văn Cao
Lọn tóc mai cong cong, mái tóc dài đen nhánh tết gọn vấn trần quanh đầu. Đôi mắt
hình quả bàng ngấn lệ, đau đáu, sâu thẳm. Tránh cái nhìn của mợ, nước hoa thơm
phức, cậu tôi vội vã ra khỏi nhà. Tiếng cô ca sĩ trong vắt, chót vót, réo rắt cắt
ngang ánh mắt. Tiếng hát mảnh không đỡ nổi vai gầy. Những giọt nước mắt thổn thức.
Cuộn len trong lòng mợ chưa kịp gỡ, rối tung. Tôi vội khít chặt đáy eo thon của
mợ, cuống quýt:
- Mợ ơi, mợ đừng khóc, con sợ lắm!
Vậy, nhưng cũng sụt sịt khóc theo. Ngày non nớt, tôi chưa biết gọi tên nỗi sợ
hãi mơ hồ đó.
Thảng hoặc lắm.
- Hôm nay, anh đưa mình đi xem cải lương!
Cậu tôi đưa mợ đi xem cải lương đoàn Chuông Vàng phố Lương Ngọc Quyến. Mợ cặp
xước hai bên, búi tóc to nặng trĩu sau gáy, áo dài lụa mỡ gà, nhẹ nhõm. Ba con,
mợ vẫn gọn gàng, duyên dáng. Núm cười duyên, hàm răng tăm tắp lấp lóa. Những
lúc hiếm hoi ấy, mợ như đang ở chốn Thiên Thai.
Mơ màng Hồ Gươm. Ảnh: Nguyễn Thanh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét