Thứ Tư, 25 tháng 11, 2020
Ngôn ngữ Trịnh
Trịnh Công Sơn tự đắp cho mình một “nấm mồ”, để rồi ngồi trên
đó mà trầm tư không dứt về thân phận kiếp người, cho dù thể phách và tinh anh
chưa một lần vỗ cánh bay đi. Thi thoảng trong đời thấp thoáng những bóng giai
nhân - như nàng Kiều ngày xuân đi tảo mộ - “buồn chân ghé chơi” “ngôi mộ”
bằng thơ và bằng nhạc do chính bàn tay người nhạc sĩ tài ba có cái “gien” lau sậy
ấy xây nên. Tuy “hồn ma” Trịnh Công Sơn đã thoát thai và đang thênh thang trong
cõi riêng của mình, nhưng xem chừng Trịnh Công Sơn còn nặng nợ với trần gian
này lắm! Và sau những lần tao ngộ ấy, những giai điệu diễm lệ ra đời, góp phần
đưa chàng trai họ Trịnh đi vào tình sử. Đó là hệ quả của cuộc hôn phối giữa
“cõi mộng” và “trần gian”. Từ đó ông khoác vào chữ “buồn” hai hình hài: “đẫm lệ”
và “diễm lệ”!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Mùa thi - Mùa nhớ lan man
Mùa thi - Mùa nhớ lan man…! Khi viết những dòng này thì bên ngoài các cháu học sinh lớp 12 - những cô cậu tú tương lai - đang rộn ràng “k...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét