Chủ Nhật, 21 tháng 2, 2021
Cỏ xót xa đưa - Trịnh Công Sơn
Tuổi càng nhỏ, trong lòng càng cảm thấy tràn lan vui vẻ, một
cách tự nhiên, không vướng bận, không nghi hoặc, không ưu lo, không xung đột.
Tuổi càng nhỏ, tâm hồn càng trong sáng, càng gần gũi với chân lý, với chính đạo,
với cảnh giới giác ngộ. Khi lớn lên, càng lớn lên, tính trong sáng trong tâm hồn
con người càng bị lu mờ dần vì chồng chất bụi trần đeo bám. Bụi trần gian ấy đến
từ muôn hướng, từ chính nội tạng của cơ thể mình và từ hàng loạt tác động xa gần,
từ quá khứ cho tới hiện tại, trực tiếp và gián tiếp, hữu hình và vô hình, của
sinh hoạt cộng đồng xã hội chung quanh mà con người phải tiếp xúc trên suốt
quãng đường mà mình đi qua trong đời: gia đình, láng giềng, trường học, bạn bè,
sách vở, sân khấu, báo chí, và rất nhiều tổ chức xã hội khác, tại địa phương và
trên khắp thế giới. Đó là chưa kể đến những tác động từ thiên nhiên: nắng mưa mỗi
vùng mỗi khác, nóng lạnh mỗi khu vực trên địa cầu mỗi khác,…, làm cho bụi trần
gian càng thêm dày đặc và khó nhận dạng.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Mô hình nghệ sĩ - Trí thức Xét trên đại lượng lớn, mỗi thời đại sẽ sinh ra một/hơn một mô hình nghệ sĩ (nhà văn, nhà thơ) tương ứng tiêu...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét