Chủ Nhật, 21 tháng 2, 2021
Cỏ xót xa đưa - Trịnh Công Sơn
Tuổi càng nhỏ, trong lòng càng cảm thấy tràn lan vui vẻ, một
cách tự nhiên, không vướng bận, không nghi hoặc, không ưu lo, không xung đột.
Tuổi càng nhỏ, tâm hồn càng trong sáng, càng gần gũi với chân lý, với chính đạo,
với cảnh giới giác ngộ. Khi lớn lên, càng lớn lên, tính trong sáng trong tâm hồn
con người càng bị lu mờ dần vì chồng chất bụi trần đeo bám. Bụi trần gian ấy đến
từ muôn hướng, từ chính nội tạng của cơ thể mình và từ hàng loạt tác động xa gần,
từ quá khứ cho tới hiện tại, trực tiếp và gián tiếp, hữu hình và vô hình, của
sinh hoạt cộng đồng xã hội chung quanh mà con người phải tiếp xúc trên suốt
quãng đường mà mình đi qua trong đời: gia đình, láng giềng, trường học, bạn bè,
sách vở, sân khấu, báo chí, và rất nhiều tổ chức xã hội khác, tại địa phương và
trên khắp thế giới. Đó là chưa kể đến những tác động từ thiên nhiên: nắng mưa mỗi
vùng mỗi khác, nóng lạnh mỗi khu vực trên địa cầu mỗi khác,…, làm cho bụi trần
gian càng thêm dày đặc và khó nhận dạng.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Mùa thi - Mùa nhớ lan man
Mùa thi - Mùa nhớ lan man…! Khi viết những dòng này thì bên ngoài các cháu học sinh lớp 12 - những cô cậu tú tương lai - đang rộn ràng “k...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét