Thứ Sáu, 20 tháng 3, 2015

Trịnh Công Sơn: Người lắng âm vọng nhân sinh

Trnh Công Sơn: Người lng âm vng nhân sinh
Cái bóng trăm năm luôn ám nh trong suy tưởng và trong cm xúc ca Trnh Công Sơn. Nói theo ging phân tâm hc, ông có l thuc v kiu ngh sĩ mà bn năng chết (thanatos) mnh hơn bn năng sng (eros). "Cái nhìn", và tt nhiên, c "cái nghe" ca ông, chu lc hút ch đo không phi t s sinh trưởng- kho khon - m áp - tươi vui, mà là t nhng gì tàn li - héo úa - mòn mi - u su - lnh lo.
Trong chuyên lun "Trnh Công Sơn - ngôn ng và nhng ám nh ngh thut" (NXB Văn hóa Sài Gòn, 2008), nhà phê bình Bùi Vĩnh Phúc đã xác quyết: "Trnh Công Sơn là mt nhc sĩ, điu đó đã hn. Nhưng, trên và trước hết, người nhc sĩ đó li chính là mt thi sĩ t trong bn cht và trong cách thế sai s ngôn ng ca mình".
Din đt theo cách khác, nhn đnh trên đã chm ti mt điu mà hu hết nhng người đã tng (hoc s) viết v người nhc sĩ tài hoa h Trnh đu chia s: đt giai điu sang mt bên, thì phn ca t trong các tác phm ca Trnh Công Sơn chính là nhng thi phm đích thc. Cái thế gii thi ca mang đm tính siêu hình ca ông m ra trước mt chúng ta mt hn người, và qua đó, c mt thi đi đy biến đng.
Bước vào thế gii thi ca y, ta s có dp nhìn tr li thc ti bng chính cái nhìn mà thi nhân đã hướng v thc ti. Và thêm na, ta s có th nm được thc ti bng chính nhng âm vng mà thi nhân đã nghe ra t thc ti, theo mt cách tht đc bit ca riêng ông.
Giai đon sáng tác sung sc nht và nhiu thành tu nht ca Trnh Công Sơn, không h nghi gì na, là nhng năm tháng chiến tranh. Sng trong lòng cuc chiến, du có căm ghét và chi b nó đến đâu, ông vn phi chu đng s hin hu ca nó. Nhng tp "Ca khúc da vàng", "Ph khúc da vàng", "Kinh Vit Nam", "Ta phi thy mt tri" chính là nhng tri nghim đau thương mà chiến tranh đã in hn trên cuc đi và trong tâm hn ông.
Tiếng súng n, tiếng đi bác gm, tiếng m khóc con t nn, tiếng người hp hi... đó là nhng âm thanh thm khc mà không mt người Vit Nam nào sng thi y không nghe ra. Chúng cũng ngp đy trong các ca khúc v đ tài này ca Trnh Công Sơn. Nhưng, đôi khi chúng vang lên tht l lùng: "Đi bác đêm đêm di v thành ph/ Người phu quét đường/ Dng chi đng nghe/ Đi bác đêm đêm tương lai rng vàng/ Đi bác như kinh không mang li nguyn/ Tr thơ quên sng/ Tng đêm nghe ngóng... Đi bác đêm đêm ru da tht vàng/ Đi bác nghe quen như câu do bun/ Tr con chưa ln đ thy quê hương" (Đi bác ru đêm).
Tiếng đi bác trong thính trường ca Trnh Công Sơn - ít ra là ca khúc này - không h mang v hăm da khng b. Trái li, nó có giai điu, nó du dương, nó gn gi và quen thuc, nó gn lin vi đi sng và to thành nhp sng ca con người! Nhc sĩ - thi sĩ h Trnh đnh làm l hóa cm nhn ca công chúng bng cách nói ngược chăng? Không phi.
Bng "cái nghe" riêng có ca mình, ông đã bóc l mt s tht tàn nhn: chiến tranh làm mòn mi, làm đ đn, làm m m, làm tê lit con người; con người b đy vượt lên trên ni s, con người đánh mt cm giác s hãi trước tiếng gm ca đi bác, con người ch còn là nhng tm bia tht vô tri mà đn pháo có th “viếng thăm” bt c lúc nào!
Chiến tranh, chết chóc, tht nát xương tan đã đ li vết tích trong ca t ca Trnh Công Sơn vi nhng hình nh đau đn: "Mt chiếc xe tang/ trái mìn n chm/ người chết hai ln/ tht da nát tan" (Ng ngôn mùa đông), "mt bui sáng mùa xuân/ mt đa bé ra đng/ đp trái mìn n chm/ xác không còn đôi chân", "người con gái cht ôm tim mình/ trên da thơm vết máu loang dn" (Người con gái Vit Nam da vàng) v.v...
S sng tr nên quá đi mong manh trong gung máy chiến tranh. Ln ranh gia sinh và t ca đi người tr nên vô nghĩa như mt tiếng cười nho. Thc ti y, được thêm sc đy ca ngn triu tư tưởng v cái phi lý t Âu - M tràn sang, đã đưa Trnh Công Sơn ti rt gn quan nim v s hư o ca nhân sinh và nhng ni đau kh khôn cùng ca phn người - như nó tng được th hin đm đc trong "Cung oán ngâm khúc" ca Nguyn Gia Thiu thế k XVIII. Ông luôn nghe thy nhng âm thanh ca mt th đnh mnh tàn nhn đè nng lên thân phn con người: "Nghe xót xa hn lên tui tri/ Tr thơ ơi, tr thơ ơi/ Tin bun t ngày m cho mang nng kiếp người" (Gi tên bn mùa). Ông đc bit nhy cm vi nhng tiếng gi ca trăm năm - hư vô - cái chết: "Đêm ta nm bóng ti che ngang/ Đêm ta nm nghe tiếng trăm năm/ Gi thì thm, gi thì thm, gi thì thm/ Đêm nghe tri như hú như than/ Ta nghe đi như có như không/ Còn li mình, đi bng bnh, đi bun tênh" (Còn có bao ngày).
Khi ht cái nhìn t Kinh Thánh lên ht bi - người, ông nghe thy: "Tiếng đng nào gõ nhp không nguôi" (Cát bi). Tiếng đng không được gi tên, song nó chng h mơ h: đó là tiếng thi gian cm canh đưa người t b sng sang b chết, đó là tiếng chuông gi hn đu đu nhn ni! Bi thế, không khó hiu khi cht bt được mt âm thanh rt đi bình thường ca đi sng thc - tiếng ru - o giác v cái chết ca chính mình đã p đến vi ông: "V trong ph xưa tôi nm/ Có ln nghe tiếng ru bên vườn/ Cht như xác thân không còn/ Và cnh tôi là đng vng" (Li thiên thu gi).
Cái bóng trăm năm luôn ám nh trong suy tưởng và trong cm xúc ca Trnh Công Sơn. Nói theo ging phân tâm hc, ông có l thuc v kiu ngh sĩ mà bn năng chết (thanatos) mnh hơn bn năng sng (eros). "Cái nhìn", và tt nhiên, c "cái nghe" ca ông, chu lc hút ch đo không phi t s sinh trưởng- kho khon - m áp - tươi vui, mà là t nhng gì tàn li - héo úa - mòn mi - u su - lnh lo.
Chc chn rng không có my nhc sĩ, thi sĩ Vit nghe được tiếng ca thi gian theo cách mà ông đã nghe: "Tng li tà dương là li m đa" (Mt cõi đi v) - đó là tiếng hp hi ca mt ngày; "Người chia tay nhau cui đường/ Ngày đi đêm ti/ Nghe tiếng hư không" (Nghe nhng tàn phai) - đó là âm thanh vô v và "rng nghĩa" ca s chuyn tiếp thi gian.
Và, nếu mùa thu vi sc nng vàng đã làm say đm bao tâm hn ngh sĩ khác, h ch đón "nhng mùa thu ti", thì Trnh Công Sơn li ch thy "nhng mùa thu đi", ông nghe ra s đi ca nhng mùa thu y cái chết ca thi gian và s chết dn ca đi người: "Nhìn nhng mùa thu đi/ Em nghe su lên trong nng/ Và lá rng ngoài song/ Nghe tên mình vào quên lãng/ Nghe tháng ngày chết trong thu vàng" (Nhìn nhng mùa thu đi).
Mt cách tt yếu, như là đnh mnh, con người hướng theo tiếng gi ca cái bn năng chết y s phi là mt con người cô đơn, tuyt đi cô đơn, bt chp ý chí mun ni kết vi đi sng, vi tha nhân ca chính anh ta. Mi thanh âm ca thế gii khi lt vào thính trường ca con người y đu tr thành mt vng âm nói v s cô đơn, gi đến s cô đơn hoc bt anh ta phi nhn ra s cô đơn. Đó là tiếng hát: "Chiu ch nht bun/ Nm trong căn gác đìu hiu/ Ôi tiếng hát xanh xao ca mt bui chiu/ Tri mưa tri mưa không dt/ Ô hay mình vn cô liêu" (Li bun thánh). Đó là tiếng gà trưa: "V trên ph cao nguyên ngi/ Tiếng gà trưa gáy khan bên đi/ Cht như ph kia không người/ Còn li tôi bước hoài" (Li thiên thu gi). Đó là tiếng lc lc bò: "Đàn bò vào thành ph/ Reo bun tiếng ht chuông/ Mt người vào thành ph/ Nghe hn lnh giá băng" (Du mc). Đó là tiếng mưa như "li ru mit mài/ ngàn năm ngàn năm" trong ca khúc Tui đá bun, tiếng mưa khiến câu hi "còn ai còn ai?" bt ra não nut như mt tiếng th dài ca thi nhân trước ni cô đơn trên nhân thế.
Đến đây, tôi mun nói thêm mt cm nhn ch quan ca mình: gia trùng trùng âm thanhca thế gii, cùng vi li ru, dường như Trnh Công Sơn yêu nht tiếng mưa. Không phi ch vì mưa đã giăng mt mùng trong các ca khúc ca ông, mà còn vì tiếng mưa nhiu khi được ông dùng như mt âm chun đ "đo" các thanh âm khác, tiếng lá chng hn. Dùng tiếng mưa "đo" tiếng lá, ông có nhng ca t tuyt hay: "Nghe lá thu mưa reo mòn gót nh"(Dim xưa), "Lá hát như mưa sut con đường đi" (Em còn nh hay em đã quên) v.v...
Cô đơn, mt khía cnh nào đó, là cây thp giá tinh thn mà người ngh sĩ đích thc phi mang vác sut cuc đi mình. Cô đơn cũng chính là trng thái lý tưởng đ người ngh sĩ có th tp trung mài sc các giác quan, nm bt chun xác tng chuyn đng tế vi nht ca thế gii. Trong cô đơn, Trnh Công Sơn t ra có mt thính lc tht kỳ l, ông nghe thy muôn trùng lên tiếng, nhng thanh âm kết dt mt bu khí tht ma m liêu trai: "Đêm nghe gió t tình/ Đêm nghe đt tr mình vì mưa/ Đêm nghe gió th dài/ Đêm nghe tiếng khóc cười ca bào thai... Đêm nghe gió than hoài/ Đêm nghe lá đưa li hàm oan/ Đêm nghe thân xác mt mùng/ Đêm nghe tiếng muôn trùng đy đưa" (Nghe tiếng muôn trùng).
Đi ti cùng ca cô đơn, Trnh Công Sơn rút gn toàn b thế gii vào chính bn thân mình, ông nghe t chính mình nhng âm vng bi thiết ca nhân sinh: "Đôi khi ta lng nghe ta/ Nghe sóng âm u/ Di vào đi but giá/ Hn ta gió cát phù du bay v/ Đôi khi trên mái tình ta/ Nghe nhng git mưa/ Tình réo tình âm thm/ Su réo su bên b vc sâu" (Tình xa).
Ông nghe được c nhng sóng cn bão dông trong im lng: "Tôi đã lng nghe trái tim lc loài/ Bao đêm đã qua/ Im lng ca người tôi đã lng nghe/ Im lng ca tôi... Tôi đã lng nghe im lng th dài/ Sau cơn bão qua/ Im lng mt người/ Nghe bao ni đau trên mt bàn tay" (Tôi đang lng nghe).
Và đây na, mt âm thanh - âm thanh zero - mà Trnh Công Sơn đã nghe ra t nhp đp ca chính trái tim mình, trái tim ca mt người Vit Nam biết thn thc biết xót xa trước nhng biến c đau thương đang din ra hàng ngày trên đt đai x s, trên cuc đi người Vit: "Git nước mt quê hương/ Ôi còn chy miên man/ Ôi dòng nước mt chy hoài/ Dòng nước mt đi đi/ Dòng nước mt thương ai/ Ôi dòng nước mt trong tim/ Chy lai láng vào hn/ Na đêm gi đến mình" (Git nước mt cho quê hương).
Tn hiến cuc đi mình cho ngh thut, Trnh Công Sơn và các ca khúc ca ông đã to nên mt b phn đy giá tr, không th tách ri trong dòng chy ca khúc tr tình Vit Nam thế k XX. Nhng ca khúc mang giai điu bun. Bun, đó cũng là ch âm trong ca t ca ông. Bi l, mt phương din nào đó, dường như cái tng sn có ca Trnh Công Sơn không hp vi nhng vui v hi ht. Thượng đế đã bt (hay đã ban?) cho ông s mnh ca k có th lng trong mình nhng âm thanh u ut, nhng tiếng nói tang thương t cõi người và cõi đi ri chưng ct chúng thành nhng ca t bun và đp.
Bng nhng ca t y, nhc sĩ - thi sĩ tài hoa h Trnh đã cho ta thêm mt cách thế đ nghe sâu hơn tiếng vng nhân sinh, đ t m rng biên đ ca suy tưởng và cm xúc, và t đó, đ gn bó thân thiết hơn vi cuc đi mà mi người đang sng - như chính ông tng kêu gi: "Hãy yêu ngày ti dù quá mt kiếp người/ Còn cuc đi ta c vui" (Đ gió cun đi). Mt điu mà chúng ta có th khng đnh chc chn: đó s là di sn không bao gi b mt giá ca Trnh Công Sơn.
 Theo http://tuanvannguyen.blogspot.com/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Dưới bóng quê hương chợt lòng mưa nắng – Bút ký của Lệ Hằng 24 Tháng Năm, 2023 “Thấu Huế rồi.” Tôi háo hức suốt cả quãng đèo xanh bạt ...