Thứ Hai, 30 tháng 6, 2014

Nhạc Trịnh và triết lý cuộc sống

Nhạc Trịnh và triết lý cuộc sống

Tôi quan niệm: nghe nhạc phải đi từ âm mới tới nhạc, do vậy tôi yêu những ca từ đẹp trong các ca khúc của nhạc sĩ tài năng Trịnh Công Sơn.
Cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn - Ảnh tư liệu
Tôi luôn bắt gặp đâu đó trong ca khúc của ông một triết lý cuộc sống. Khi đầy giáo lý nhà Phật: “Tôi nay ở trọ trần gian/ Trăm năm về chốn xa xăm cuối trời”. Cuộc sống là vô thường, con người tồn tại trên cõi nhân gian như một kiếp ở trọ, để cuối cùng “Một mai tôi về làm cát bụi”.
Lại có khi, sự gặp gỡ, chia ly, kiếp luân hồi, vật chất tồn tại hữu hình mà như vô hình hư hư thực thực“Giữa đường trưa có tôi bơ vơ/ Chợt tôi thấy thiên thu/ Là một đường không bến bờ” hay “Có những ai xa đời quay về lại/ Về lại nơi cuối trời/ Làm mây trôi”. Cuộc đời nhẹ nhàng lắm, chen chân tranh giành được mất thì lúc nằm xuống đất sâu cũng chẳng mang được gì trong tay.
Nhưng đôi khi, cuộc sống đâu cần gì cao siêu, đâu cần phải đứng trên vai vạn người, cuộc sống chỉ cần“Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui”.
Trước đây, tôi nghĩ mỗi bình minh thức giấc phải hơn người khác nửa bước chân thì mới mong sống hạnh phúc. Tôi gồng mình lên để ganh đua danh lợi, tôi muốn mình là tốt nhất. Nhưng lẽ dĩ nhiên, tôi không bao giờ là nhất, vì luôn có người tốt hơn tôi. Cứ như thế, mỗi ngày tôi trở về nhà với bộ dạng tồi tệ thua cuộc, mệt mỏi.
Rồi một ngày, cô bạn cùng phòng nghêu ngao giai điệu “Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui/ Chọn những bông hoa và những nụ cười…”.Từ đó, tôi nhận ra rằng 24 giờ trôi qua tôi đã bỏ biết bao nhiêu phút giây hạnh phúc. Nếu đặt mọi thứ xuống chân mà đi thì cuộc đời rất đỗi nhẹ nhàng, cớ chi phải vác hết lên vai để nặng mình.
Cuộc sống có thể ném vào mặt tôi những khó chịu, đau khổ, uất hận… tôi không thể lựa chọn hoàn cảnh và thái độ mà người khác dành cho tôi, nhưng tôi có thể chọn thái độ để ứng xử lại với tất cả “Mỗi ngày tôi chọn đường mình đi/ Đường đến anh em đường đến bạn bè”. Đạp người này xuống thì tôi cũng không cao hơn thiên hạ, vậy cần chi bày mưu tìm kế. Yêu nhiều thì sẽ được thương, tôi chọn cách cho đi để nhận lại, trồng hạt giống tốt để thu về trái ngọt.
Ai đó từng nói “hạnh phúc là con đường chứ không phải đích đến”. Hạnh phúc là tận hưởng chứ không thể cầm nắm. Nhưng nếu cứ cắm mặt chạy đua theo danh vọng, làm việc quên thời gian để có được tiền tài thì làm sao tôi tận hưởng những phút giây hạnh phúc. Cho nên “Mỗi ngày tôi chọn ngồi thật yên/ Nhìn rõ quê hương ngồi nghĩ lại mình”.
Một chút thời gian soi gương và tự cười. Một chút thời gian nhấm nháp vị đậm đà của cà phê sáng. Một chút thời gian đùa với em nhỏ. Một chút thời gian thăm hỏi gia đình… Một chút thôi, nhưng đủ để thấy rằng mình thật may mắn và hạnh phúc khi có mặt trên cõi nhân gian này, được yêu thương, được biết đến. Chỉ khi nào, người thương nằm dưới mộ phần mới hiểu được một chút đó giá trị biết bao nhiêu.
“Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui”, sống chậm hơn để cảm nhận hạnh phúc nhiều hơn. Giai điệu và triết lý trong âm nhạc Trịnh Công Sơn đến với tôi đơn giản chỉ có thế “Và như thế tôi sống vui từng ngày/ Và như thế tôi đến trong cuộc đời/ Đã yêu cuộc đời này bằng trái tim của tôi”.

Chẳng ai biết tương lai ra sao, chẳng thể tính đoạn đường đời dài hay ngắn cho nên “Hãy cứ vui chơi cuộc đời/ Đừng cuồng điên mơ trăm năm sau”.
ĐOÀN LY 

1 nhận xét:

  Văn Cao – Một vì sao mơ giấc mơ biển cả 29 Tháng Chín, 2023 Văn Cao thuộc lớp người cuối cùng của Thơ mới và bài thơ quan trọng nhất c...