CAO THỊ QUẾ HƯƠNG
Tôi được gặp và quen nhạc sĩ Trịnh Công Sơn vào
những ngày đầu mùa hè năm 1966 khi anh cùng anh Trần Viết Ngạc đến trụ sở Tổng
hội Sinh viên, số 4 Duy Tân, Sài Gòn trình diễn các bài hát trong tập “Ca khúc
da vàng”.
Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn
(Ảnh do Trần Viết Ngạc chụp năm 1972)
Lúc bấy giờ, mọi người
đều coi Trần Viết Ngạc là “ông bầu” của anh Trịnh Công Sơn. Anh Trần Viết Ngạc
vốn là một thầy giáo dạy sử, tốt nghiệp Đại học Sư phạm Huế, không hiểu duyên
cớ gì lại đi làm “ông bầu” cho một nhạc sĩ!
Những năm tháng này, chiến tranh Việt Nam vô cùng ác liệt. Hằng đêm, hằng ngày,
khi đang ngồi học ở giảng đường hay khi đã vào giường đi ngủ, lúc nào cũng nghe
tiếng đạn đại bác dội về. Nhất là vào lúc nửa đêm, tiếng đại bác gây cho ta
biết bao nỗi xót xa, căm giận. Thanh niên đi quân dịch bị chết trận đưa về ngõ
phố hằng ngày, ngay cả trong giới sinh viên. Nhất là sinh viên trường y khoa,
sau 5 - 6 năm miệt mài học tập, tốt nghiệp ra trường, bị động viên đi phục vụ
chiến trường, năm ba tháng sau đã có người tử trận, tin báo về gia đình đi nhận
xác... Nơi đâu cũng thấy quan tài, nghĩa trang và nước mắt, cho nên các bài hát
trong “Ca khúc Da vàng” của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn dễ đi vào lòng người,
tạo nên tâm lý phản chiến trong xã hội. Anh em sinh viên tranh đấu trong Tổng
hội Sinh viên nhiều người chưa đồng tình lắm với quan điểm nhìn nhận lịch sử
của Trịnh Công Sơn qua một số lời ca, như Gia tài của mẹ một nước
Việt buồn hoặc Hai mươi năm nội chiến từng ngày; có
anh em đã viết bài phê phán trong vài tờ nội san sinh viên học sinh. Dù vậy,
những ca khúc phản chiến của người nhạc sĩ này vẫn được nhiêu giới yêu mến và
ca hát.
Khi tôi về Đà Lạt nghỉ hè, hai anh Trịnh Công Sơn và Trần Viết Ngạc cũng lên Đà
Lạt để phổ biến “Ca khúc Da vàng”. Các anh đến thăm tôi tại nhà và ngỏ ý
muốn được tổ chức các đêm hát cho đồng bào Đà Lạt nghe.
Ngay đêm đầu tiên, hai anh vừa lên Đà Lạt, một người bạn của Trịnh Công Sơn đã
tổ chức cho anh trình diễn tại sân nhà mình, đối diện cổng trường Bùi Thị Xuân,
tôi không nhớ rõ số nhà, 70 hay 77 gì đó. Đêm “làm nháp” đầu tiên cũng đã gây
xúc động trong số bạn bè quen biết ở Đà Lạt. Lúc bấy giờ, em gái tôi là Cao Thị
Thu Cúc đang dạy học ở trường Trung học tư thục Việt Anh, lại đang theo học
Khoa Việt Hán Trường Đại học Đà Lạt, là Trường của Đoàn nữ Hướng đạo Đà Lạt, đã
xin phép thầy Lê Phỉ, Hiệu trưởng Trường tư thục Việt Anh tổ chức đêm nhạc
Trịnh Công Sơn. Được thầy Lê Phỉ đồng ý, các nữ hướng đạo sinh và chị em chúng
tôi chia nhau đi rủ rê từ xóm Nhà Bò - tức khu vực đường Đào Duy Từ, đến đường
Hoàng Diệu, nơi nào có nữ hướng đạo ở thì cổ động rủ người đi nghe nhạc Trịnh
Công Sơn nơi đó. Chúng tôi còn kẻ giấy dán trên các cột đèn, các vách tường dọc
đường đi, mời “Đồng bào các bạnđón nghe nhạc sĩ Trịnh Công Sơn tại
sân trường Việt Anh”. Về phía hai anh Sơn và Ngạc, bạn bè các anh chắc
cũng rủ rê như vậy.
Đến đêm trình diễn, sân trường Việt Anh đông nghẹt người. Không có sân khấu,
không có đốt lửa trại. Dưới ánh đèn bình thường, nhạc sĩ Trịnh Công Sơn ôm đàn
hát, khán giả đứng xung quanh sân. Sau mỗi bài hát, đồng bào vỗ tay giòn dã.
Nhiều người đi chợ, đi làm về cũng đứng lại lắng nghe, rồi dần dần bước vô sân
trường. Khi nhạc sĩ Trịnh Công Sơn hát đến bài “Ru con”: “Ngủ đi
con, ngủ đi con, đứa con da vàng của mẹ...
Mẹ mang đầy bụng mẹ bồng trên tay. Ru con ru đã
bao lần...ru con viên đạn làm hồng vết thương. Hai mươi năm đàn
con đi lính đi rồi không về...”, tôi nghe có ai đó nấc
lên. Đêm hát thành công ngoài dự đoán, cả người hát và người tổ chức đều rất
phấn khởi.
Trịnh Công Sơn tập cho sinh viên Huế hát một ca khúc đấu tranh
cho hòa bình, độc lập dân tộc
Ảnh của Lê Văn Lợi, công bố lần đầu |
Ba đêm sau, cũng đoàn nữ hướng đạo, em gái tôi lại xin phép linh mục Nguyễn Văn
Lập, Viện trưởng Viện Đại học Đà Lạt tổ chức một đêm nhạc Trịnh Công Sơn tại
giảng đường Spellman cho sinh viên đại học Đà Lạt nghe. Anh em sinh viên đến dự
rất đông, có cả người ngoài Viện Đại học cũng vào dự. Người nghe ngồi chật cả
giảng đường. Giữa hai bài hát, các em nữ hướng đạo mặc đồng phục hướng đạo
sinh, lên tặng nhạc sĩ bó hoa hồng và mấy viên xí muội!
Phần tôi, tuy nhiệt tình cổ động cho nhạc sĩ Trịnh Công Sơn nhưng có điều gì đó
tôi chưa đồng ý. Qua bài Người gái Việt có câu: Người
con gái Việt Nam da vàng, yêu quê hương nên yêu người yếu kém. Tôi
lựa lúc hỏi: “Sao người con gái Việt Nam yêu quê hương phải yêu người yêu kém?”
Tất nhiên là nhạc sĩ Trịnh Công Sơn phải có cách giải thích và trả lời về
“người yếu kém” đó là ai - là những người Việt Nam nghèo khổ, là những nạn nhân
chiến tranh v.v.
Sau mùa hè đó, tôi không có dịp gặp lại cả hai anh. Rồi tôi thi tốt nghiệp Đại
học Sư phạm, chọn nhiệm sở về dạy học tại trường nữ trung học Đoàn Thị Điểm ở
Cần Thơ. Khi dạy học, tôi thường đem các bài hát của Trịnh Công Sơn và Miên Đức
Thắng ra tập cho học sinh của tôi và được các em rất thích. Nhưng khi bà hiệu
trưởng biết được, bà liền mời tôi lên văn phòng “làm việc”...
Sau đợt I Tết Mậu Thân năm 1968, tôi bỏ dạy và thoát ly hoạt động nội thành Sài
Gòn cho đến tháng 3 năm 1970 thì tôi bị bắt cùng với 21 anh em sinh viên học
sinh khác, trong đó có sinh viên Huỳnh Tân Mâm là Chủ tịch Tổng hội Sinh viên
lúc bấy giờ và cả anh Nguyễn Ngọc Phương, người chồng sắp cưới của tôi. Tôi bị
bắt hai tuần trước ngày gia đình tổ chức đám cưới cho chúng tôi. Chúng tôi bị
đánh la liệt, nhiều người chết đi sống lại phải đưa đi cấp cứu. Phong trào đấu
tranh bên ngoài vẫn mạnh mẽ với các cuộc mít tinh, hội thảo, biểu tình, tuyệt
thực, bãi khóa... diễn ra hàng ngày trên các đường phố Sài Gòn, lôi kéo nhiều
giới ủng hộ, tham gia như các giáo sư đại học, nghị sĩ, dân biểu, linh mục, đại
đức tăng ni Phật giáo, phụ nữ chợ Sài Gòn, công nhân các xí nghiệp… Phong trào
lan ra các trường đại học ở Huế, Cần Thơ... Khi chúng tôi được đưa qua nhà tù
Chí Hòa để chờ ngày ra tòa án mặt trận vùng 3 chiến thuật, một hôm tôi được kêu
đi thăm nuôi và bất ngờ được gặp anh Nguyễn Ngọc Phương. Anh Phương đưa cho tôi
một bài hát chép tay, có kẻ nhạc và chữ viết của anh Trịnh Công Sơn đề tặng chị
Quế Hương và anh Nguyễn Ngọc Phương. Được biết, anh Trịnh Công Sơn đã nhờ anh
Trần Viết Ngạc tìm cách chuyển bản nhạc này vào nhà tù Chí Hòa khi anh Ngạc vào
thăm giáo sư Trần Hữu Khuê cũng bị giam giữ tại đây.
Tôi cầm bản nhạc, đọc lời: “Toàn thân em đã có vết bầm,
trên da anh cực hình tra tấn. Trên thân chị nhục nhằn đau
thương. Triệu bàn tay chúng ta bước đi trên mặt tôi đòi. Trong
tim mỗi người là một đồng lúa mới. Ta hiên ngang bên thú mặt
người. Chặt cùm xích cho quê hương mỉm cười...”.
Sau khi ra tòa, tôi được tạm phóng thích cùng 10 anh chị em khác. Chúng tôi hòa
nhập vào phong trào đấu tranh của sinh viên học sinh và đồng bào Sài Gòn đang
dâng cao và tôi đã cùng bạn bè hát thuộc bài hát này - bài hát do nhạc sĩ Trịnh
Công Sơn đã gởi vào nhà tù Chí Hòa tặng cho chúng tôi. Thật đáng tiếc, là sau
nhiều năm cuộc sống và tranh đấu có nhiều xáo trộn, bài hát viết tay do nhạc sĩ
Trịnh Công Sơn gởi tặng tôi không còn giữ được, nhưng lời ca và nét nhạc thì
tôi không quên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét