Thứ Tư, 30 tháng 12, 2020
Trở lại Phú Yên
Tôi xuống tàu ở ga Tuy Hòa lúc sáu giờ sáng. Nắng hồng lên,
núi Chóp Chài cũng hồng lên như má con gái sớm mai ra thăm lúa. Nắng đuổi theo
con tàu chạy từ Hà Nội vào đổ tràn sang đường số 1 loang loang trên thành phố
biển. Vậy là tính đến hôm nay, sau bốn mươi năm một tháng tháng ngày, tôi trở lại
Phú Yên. Ngày chúng tôi tiến về chiến đấu giải phóng nơi này, tôi mới hai mươi
ba tuổi. Từ trên rừng Tây Nguyên, đơn vị làm một trận truy kích có một không
hai trong lịch sử quân đội, cả quân đoàn lính Việt Nam Cộng hòa bị đuổi tơi bời
và điểm cuối cùng tan rã hoàn toàn chính là thị xã Tuy Hòa năm ấy.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Mùa thi - Mùa nhớ lan man
Mùa thi - Mùa nhớ lan man…! Khi viết những dòng này thì bên ngoài các cháu học sinh lớp 12 - những cô cậu tú tương lai - đang rộn ràng “k...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét