Thứ Tư, 30 tháng 12, 2020
Đêm An Kinh mây phủ
Trăng xanh lạnh buốt. Rặng núi phía xa chìm trong sương trắng.
Từ Thức đứng nghỉ chân dưới đoạn tường thành đổ nát, thốt nhiên nghe thấy tiếng
gió rít lẫn với tiếng lá khô cuốn bay xào xạc. Ngọn đuốc đã cháy tàn trên tay đột
ngột bừng sáng, soi bóng một người con gái áo xanh chập chờn ẩn hiện. Nàng lặng
yên trong khoảnh khắc u buồn rồi vụt tan đi. Từ Thức đưa tay với theo nhưng ảo ảnh
thoáng qua nhanh, phía đó chỉ còn lại mơ hồ dấu chân rất mỏng.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Mùa thi - Mùa nhớ lan man
Mùa thi - Mùa nhớ lan man…! Khi viết những dòng này thì bên ngoài các cháu học sinh lớp 12 - những cô cậu tú tương lai - đang rộn ràng “k...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét