Thứ Ba, 29 tháng 12, 2020
Âm nhạc trong tôi
Trong bài giới thiệu cuốn sách Những Bức Tranh Phù Thế của Phạm
Công Luận, tác giả đã giải thích: “Phù thế là thế giới hư ảo. Ký ức đẹp cũng là
hư ảo. Cái đẹp không giữ được lâu, khi ta nhớ nó đẹp, nó đã mất rồi”. Những bản
nhạc của tôi cũng là “phù thế”. Ký ức đẹp của tôi là ngăn kéo cất giữ những bản
nhạc rời. Đến khi đầy ngăn, ba tôi lại đem lên nhà in đóng thành từng tập, mỗi
tập bao nhiêu bài tôi không nhớ, chỉ biết là bìa cứng bọc nhung, gáy mạ vàng
ghi tên tôi. Tính ra cũng mười mấy tập (???), lại không nhớ, chỉ biết mầu đỏ thẫm
của bìa sách đến chừ vẫn còn lộng lẫy trong tim tôi, mất đi mô được hè.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Chàng thi nhân đầu bạc XXXX
Chàng thi nhân đầu bạc Nguyễn bước ra khỏi bóng những tán cây. Nhiều năm sau, khi đặt bút viết Truyện Kiều, Nguyễn Du đã thêm một dòng lạc t...

-
Lời kỹ nữ - Xuân Diệu A.TÁC GIẢ: I. Cuộc đời: Xuân Diệu tên thật là Ngô Xuân Diệu, còn có bút danh là Trảo Nha, quê quán làng T...
-
Hoa muộn - Nơi mùa xuân đi qua Vũ trụ này không có bắt đầu và không có kết thúc. Hay nói đúng hơn, con người không biết nó bắt đầu từ đâu ...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét