Giấc mơ cây đàn và
ngọn nến
Hoàng Vũ Thuật
Trong số các nhà thơ nữ ở Việt Nam xuất hiện vào thời kì đổi mới, Trần
Kim Hoa rất được người đọc chú ý, bởi chị có giọng điệu riêng tuồng như không
mới mà lại rất mới. Câu chữ cứ chảy rất tự nhiên, không gò bó mà không dễ dãi,
thơ cứ lặn vào tâm thức người đọc như một thứ men lạ, ngấm dài lâu. Chúng tôi
đã từng đăng tải thơ chị. Nhân dịp này nhà thơ Hoàng Vũ Thuật gửi cho NBĐ bài
viết về tập thơ HỌA MI NĂM NGOÁI, NXB Văn Học ấn hành năm 2006 của Trần Kim
Hoa. Trân trọng giới thiệu cùng độc giả.
Trong tiến trình phát
triển của văn học phải kể đến thế hệ xuất hiện sau chiến tranh, nhất là từ thời
kỳ đổi mới 20 năm trở lại. Họ đến với thơ bằng hành trang đầy đủ về học vấn,
bối cảnh xã hội cũng rộng mở thuận lợi hơn trước.
Trần Kim Hoa một
trong số đại biểu ấy.
Chị đã có ba tập
thơ: Nơi em về (1990), Quá khứ chân thành (1998), Lối
tầm xuân (2003). Hoạ mi năm ngoái(*) tác phẩm thứ tư mới
nhất, được viết từ cuối năm 2003 đến cuối năm 2005, hiện rõ gương mặt Trần Kim
Hoa trong lữ trình thơ cùng thế hệ:
ta thấy rõ
mình hơn mỗi tảng sáng
ta thấy rõ mình hơn
mỗi chiều về
như thuỷ tiên trổ thêm
rễ mới
(Buổi chiều
những năm 2000)
Đây là cái nhìn
giao cảm của thế giới nội tâm, hiểu sự mong manh của con người trong thế giới
rộng lớn đang chuyển hoá, lời cất lên có nước mắt / mắt nhìn đầy nước
mắt.
Thế giới đời sống vốn sắp đặt theo quy luật
riêng mà Trần Kim Hoa như người khách đến muộn. Con mắt chị nửa phần ngơ ngác,
nửa phần thẫn thờ nhìn nó. Ngơ ngác vì cuộc đời này tiềm ẩn bao điều mới lạ,
trong trẻo như những hạt thóc vàng mười rực sáng / trổ những lá mầm bé
xíu; thẫn thờ vì cuộc đời cũng nghiệt ngã, chua chát: búi tóc ngày
một lỏng / cái nhìn ngày một xa, không thể không dằn vặt, u hoài: đêm
đêm trở mình nghe cây thở / nghe bậc cửa chạm vào bóng tối. Bởi vậy
chị muốn khám phá thế giới, để được sống như đời sống / lược thời gian
chải tóc mỗi ngày, đó là sự dấn thân, sự chấp nhận của trái tim đa
cảm.
Người nghệ sĩ
chân chính bao giờ cũng thấy mình mang nợ với cuộc sống, con người, nợ từng
chiếc bóng đổ xuống ngày thường, nợ phía cánh rừng nơi có những chiếc móng chân
không mọc lại, nơi người đàn ông của ta một sớm ra đi gương mặt còn búng sữa
mãi chẳng thấy trở về. Và, khát vọng thường trực trong họ, càng đa cảm càng khát
vọng, đó cũng là nhân tố hối thúc sáng tạo:
miên man dấu
tay người để lại
hơi thở người như mới
hôm qua
thôi đừng gục mặt
xuống những phím buồn chìm nghỉm
nốt cô đơn đừng nhấn
nhá nữa mà
bao nhiêu thắc thỏm
dồn về đây hết
dòng sáp nức nở sắp
chảy, đắm đuối chảy
một ngọn sáng duy nhất
lắc lư như muốn tắt mà
không tắt nổi
Sáng tạo có cốt
cách là sáng tạo được bật lên từ bản ngã sống còn của nghệ thuật, bật lên từ
những tố chất đích thực. Nói quá đi cốt cách giời bắt làm thi sĩ. Đấy là cách
nói sang trọng, thực ra tố chất kia đều khởi nguồn từ sự nhào luyện không mệt
mỏi của cảm xúc và tư duy. Mỗi khi nhà thơ ngụp lặn vào cõi thiêng ấy, thơ xuất
hiện ngoài ý muốn, câu chữ có thần phép. Mô tả cây đàn và ngọn nến theo kiểu
Trần Kim Hoa ở giờ khắc tận cùng đã làm nên thi pháp của chị, tuồng như không
mới mà lại rất mới. Câu chữ cứ chảy đi tự nhiên, người đọc cảm nhận bằng lối
cảm nhận riêng mình, nói theo lý luận mỹ học gọi là đồng sáng tạo; nói theo
thiển ý của tôi, chị đã mê hoặc dẫn dắt người đọc bước vào ngôi - nhà - hư -
ảo, ẩn náu bao điều kỳ diệu:
mờ nhoà những
dáng nét
uốn cong những đường
thẳng
bằng chút sức lực cuối
cùng
không hiểu lấy từ đâu
ra
và im lặng
và bóng đêm
không cho được nữa
không nhận được nữa
(Cây đàn và ngọn
nến)
Bài thơ kết thúc
mà ý tưởng như dòng sông trôi mãi trong một không gian thời gian bí ẩn lạ lùng.
Hạnh phúc người
đọc được dừng lại nhiều lần ở mỗi câu, mỗi đoạn thơ, dừng lại những chỗ chưa
nhận biết, chưa thể hiểu. Đấy là điều đáng trọng, khi nhận ra, hiểu ra càng yêu
mến kính trọng hơn. Không phải lúc nào cũng vội vàng gán cho thơ hiểm hóc, tắc
tị, chẳng qua vì ta chưa tìm được cái chìa khoá vạn năng để vào được
ngôi-nhà-hư-ảo thi nhân.
Ngôi-nhà-hư-ảo
của Trần Kim Hoa bộn bề ý tưởng, mặc dầu tác giả của nó đã xếp sắp làm ba phần:
Gạo trắng nước trong, Giấc mơ mặt trời, Mỗi sớm mây qua, ngụ ý chưng diện theo
trình tự nhất định để độc giả khỏi lạc lối. Nhưng độc giả cũng đủ
kiểu, đủ dạng tuỳ sở thích và cái tạng thưởng thức chiêm ngưỡng nữa. Riêng tôi,
ý tưởng tập trung nhất trong thơ Trần Kim Hoa được xoay quanh trục quay về một
khái-niệm-sống. Sống được nghệ thuật hoá làm nên dòng nhựa nguyên sinh nuôi cây
thơ xanh tốt. Ở đấy ẩn náu trái tim thơ như sợi tơ đàn, gạch nối thanh âm giữa
hôm qua và hôm nay, giữa hạnh phúc và cô đơn, giữa mơ và thực. Có lúc trái tim
thơ yếu đuối tưởng chừng tan chảy: khép cánh miên miên buồn / tiếng hót
màu hổ phách / có một lối về mảnh như sợi khói (Hoa mi).
Nhưng cuộc sống
luôn luôn chuyển động, không đứng yên.
Hôm qua: đêm
đêm những mái tranh không ngủ / vọng thinh không những tiếng nói mơ hồ / nửa
trời bên kia vầng dương thao thức / bời bời gió trổ lòng tôi (Hướng dương). Quá
khứ vẫn trổ cành qua hiện tại: tháng chạp vườn sương lá dong xanh thắc
thỏm/gừng biết cay con gái biết thì (Tháng chạp). Và nở hoa cho ngày
mai: ngày mai con ta đến lớp cặp kính cận ngay ngắn trên sống mũi / vẻ
trịnh trọng thơ ngây lạ lẫm / bao nhiêu ngày mai, bao nhiêu cánh cửa đóng chặt
được mở ra (Tỉnh táo).
Cuộc sống như
cơn lốc và con người sẽ vẫn cảm thấy cuốn theo nó, tắm cùng ánh sáng và bóng
tối. Hạnh phúc như tia chớp vụt hiện: một đêm / mây thật trắng / mây
lật những đường cày thơm phức / lũ cua đồng líu ríu đợi người ngoan (Một đêm
gió lạnh về). Con người tự vấn và không thể không nghi hoặc, mệt mỏi
trong cái guồng quay không giới hạn: người đã sống thế nào / đã dằn vặt
ra sao / con đường u tối đã phân định (Một sớm mai). Nhiều lúc nhà thơ
cảm thấy sự cô đơn tuyệt đối, bao phủ lên chiếc bóng nhỏ nhoi giữa cõi nhân
sinh: phút khóc một mình cay đắng chỉ mình hay / những con chữ hiện lên đơn
độc (Ba khổ thơ buồn). Và thất vọng như giọt lệ khô cùng ngày tháng: đêm,
lại đêm / vạn lý tình di thiên cổ / trường thành bất tận / xoá dấu em rồi (Tình
yêu biết có còn chăng).
Có điều lạ trong
khi hiện thực tồn tại như chiếc bóng phản chiếu, dưới con mắt nhà thơ cuộc sống
lại đầy kỳ ảo. Mỗi bài thơ trong Hoạ mi năm ngoái như một giấc mơ. Một giấc mơ
đã qua và một giấc mơ đang tới. P.Reverdy cho rằng: “Cuộc đời của nhà thơ là
một giấc mơ bất tận - mơ hiện thực. Giấc mơ của nhà thơ là một giả thiết về
cuộc sống, cũng như giả thiết của nhà bác học là một giấc mơ khoa học”. Giấc
mơ, một trạng thái nằm ngoài hiện thực, có thể nói đối lập với hiện thực. Nhưng
trong thơ biểu cảm giấc mơ lại đồng nhất với hiện thực, tạo ra thứ hiện thực
huyền ảo. Chẳng hạn như khi nói đến sự trải nghiệm: bây giờ sao khó cất
lời / nói khác điều mình nghĩ chỉ dối người / nghĩ khác điều mình có chỉ dối
mình (Gía như); sự hoá thân: hình như có lúc em làm gì cũng
sai / hình như nhiều khi em như người khác (Trong mơ). Và
sự tái ngộ, trở về với chính mình: Ngọn gió rong chơi qua bao huyền sắc
/ đậu xuống ngẫm nghĩ nơi những ngón tay gầy xanh của em (Điệu thức tháng tư).
Giấc mơ đem tới người đọc cái cảm giác siêu
hình, thoát ra khỏi hình thức ngôn từ, chỉ có thể nhận biết, sở hữu qua con
đường xúc cảm tác động vào tâm trí. Với Trần Kim Hoa tình yêu cũng là giấc mơ:
rồi lại trở
về nơi cất bước ra đi
rồi lại buồn vui đau
khổ như chưa bao giờ như vậy
những giấc trinh
nguyên
(Mỗi sớm mây qua)
Giấc mơ con
người rồi sẽ tan khi mặt trời lên. Nhưng giấc mơ thơ còn đấy, nó sống mãi trong
tâm hồn người đọc, bởi sau những dòng chữ kia là tình cảm, thái độ người tạo ra
nó.
Trần Kim Hoa
không chủ ý lấy thủ pháp nghệ thuật làm cơ sở sáng tạo. Hình thức thơ chị là
hình thức lẫy ra từ tâm trạng. Dẫu chị muốn biểu đạt thơ mình bằng lối giản dị,
chân thật để người đọc dễ dàng tiếp nhận, nhưng sự sáng tạo vượt ngoài ý định
chủ quan không theo một quy luật, một khuôn phép nào cả. Chính sự bừng thức của
cảm xúc và tư duy lôi kéo ngôn ngữ, bắt ngôn ngữ đi theo lập trình khác, ngay
cả chủ thể sáng tạo cũng không kiểm soát được nó. Mỗi bài thơ trong Hoạ mi năm
ngoái là một sự vận động của điệu thức cá biệt, không hàm ngôn, nhưng không dễ
nhận biết. Cái mới của thơ Trần Kim Hoa không lao vào cuộc tìm kiếm chữ nghĩa,
tạo từ. Ở chị, ngôn ngữ được đặt đúng vị trí thì câu thơ cất cánh, có sức hấp
dẫn. Do vậy dưới hình thức nào, câu chữ vẫn biến thành sức mạnh cảm hoá. Nói
với mùa đông và Ngậm ngùi, hai bài thơ thể lục bát dễ đọc nhất, vậy mà câu kết
mỗi bài chữ nghĩa thì ở thế tĩnh mà tình cảm tư tưởng lại ở thế mở:
mặc lòng bóng
nước mây trôi
mùa đông cùng với một
người ra đi
sông sâu bồi
lở một mình
đồng trăng quạnh gió,
sân đình ngói phơi...
Có cái gì xa thẳm, quạnh hiu. Cảnh vật thiên
nhiên nhập vào hồn người, hay hồn người nhập vào cảnh vật thiên nhiên, thật khó
phân định. Nhưng rõ ràng làm ta day dứt, bâng lâng như chính mình vừa chia xa
một con người, để buột khỏi ảnh hình nào đó trong trời đất. Ngược lại ở các bài
thơ kiểu văn xuôi như Trái đất nóng dần lên, câu thơ chẳng mượt mềm chút nào:
Người với người đang mỏng đi, cỏ cây cũng đang mỏng đi, mây trắng hơn và đất
đai mỗi ngày mỗi bạc, lại day dứt ám ảnh ở chiều khác, làm ta giật mình bởi
giữa thế giới văn minh hiện đại này đang hiện diện: Người không hình bóng.
Trái tim thơ
Trần Kim Hoa đã nhiều khi yên lặng khóc trong lòng tay, nhưng không vì thế mà
cam lòng chìm cùng số phận đa đoan con người:
Trong bộn bề
tôi trống rỗng tôi đằng đẵng tôi
chen vào giọng nói
tôi, cái nhìn tôi, nhịp đập mông lung của tôi
nghèn nghẹn động
mạch đỏ
như lúa chín vãi cánh
đồng bão
nửa thứ hai của tôi,
sinh đôi cùng tôi, cuộc đời ẩn khuất của tôi
gom tôi về, hong khô
tôi, sàng sảy tôi, cất tôi trong chum kín
mặc tháng ba ngày tám
dứt khoát đưa tôi tới
mùa màng
Vậy đấy, trong
âm vang hoạ mi năm ngoái kia, nó còn mang sức mạnh vô hình của tiếng nói thăm
thẳm từ một trái tim ương bướng vực con người đứng dậy.
Cửa biển Nhật Lệ, mùa
bão.
(*) NXB Văn Học, 2006
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét