Thứ Sáu, 23 tháng 1, 2015

Triết luận ngắn về Dòng sông cuộc sống

Triết luận ngắn về Dòng sông cuộc sống
Nguyễn Tất Thịnh
Giao thời của ngày cuối năm và sang ngày đầu tiên của Năm mới, tôi, một mình, đi ngược dòng Sông Đà…Vô vàn những khối sương đẫm ướt từ lưng Trời, những dòng thác nhỏ từ khe đá, những mỏ nước dưới thung lũng, những nguồn suối tuôn ra róc rách từ mạch rừng…Có lẽ không chỉ bởi một Mùa Xuân như cách nghĩ theo tâm trạng, cảm hứng thời khắc của Con Người mà cả Bốn Mùa luân vũ như chính dòng Sông phải tự nó cùng Tạo Hóa - như cách nó đã trở thành và có thể sống mãi như nó đã từng…
Dường như bằng những cách như thế, đã tạo nên dòng Sông… Không phải chỉ ở đầu nguồn – nơi địa lý cao nhất có thể quần tụ thành những đám mây quanh năm tạo mưa vần vũ trong chu trình của nước… mà tích tụ, tập kết, giao hòa từ trên Trời cao, từ dưới Đất thấp…dọc theo những năm tháng và vùng đất nó đã đi qua để cùng sinh ra dòng chảy…
…Hóa ra càng đi xuống đồng bằng, ra đến cửa sông lớn rồi chảy ra biển, những mạch nguồn - cả vĩ đại và cả âm thầm - sinh ra Sông, mới dừng chân ở chỗ mình chỉ có thể đến, tiễn biệt, nhưng Sông đã trở thành Con Sông – đến lượt mình làm sinh sôi, là môi trường của muôn vàn sự sống…bên dòng của nó… lại kiến tạo nên những bãi đất phì nhiêu mênh mông, biết bao làng mạc bên bồi bên lở đã gắn liền với dòng Sông…rồi cuối cùng hàng tỉ tỉ giọt nước sau bao biến hóa lại được trở về những cội nguồn với muôn cách khác nhau.
Tôi ngược dòng chiêm ngưỡng Con Sông… tràn dâng lên cảm nhận về Cuộc sống …rồi tuôn chảy những ý nghĩ khi trở về xuôi…
Có ai nói : mỗi người như một giọt nước…
Bằng những cách khác nhau của Tạo Hóa, sinh thành, biến hóa, rồi hội trôi thành dòng Sông Đời…Từng nhóm số lớn trong đó đi vào các phân luồng theo những mạch chảy khác nhau bởi những nhu cầu, đòi hỏi muôn dạng của Cuộc sống. Những Giọt Nước đó, Tự Nhiên vốn dĩ đã ban tặng cho cái khả năng chúng được tham gia vào chu trình kiến tạo, tái tạo như dòng Sông vậy. Chừng nào còn được như vậy chừng đó những dòng Sông / Cuộc Sống còn trôi chảy mãi không thôi…
Nhìn qua thấy, mỗi Giọt Nước, khi chảy dần xuống Xuôi, nó không thể nào còn đang là nó hay để lại một phần nó trên Miền Ngược…Nhưng Giọt Nước ấy rõ ràng không còn là chính nó, hễ có bất cứ sự biến động hay trôi chảy nào diễn ra, mà điều ấy là luôn luôn trong từng phần nhỏ nhất của giây…Nó có nuối tiếc không ? có thương nhớ không ? Nó có biết ngày mai ra sao không ? Nó thành ra ẩm ướt, hay bị ô nhiễm, nhưng luôn mong nó còn là Giọt Nước…và được chảy…cho đến một ngày nào được bốc hơi, hòa vào những đám mây khổng lồ ngoài Đại Dương…đó là điều quan trọng nhất !
…Lạ thay, những khối nước tuy có khác nhau nhưng các Giọt Nước kích cỡ gần như nhau thôi… còn lại là gì của chính nó lúc khởi thủy trong từng lát cắt của thời gian ? Sông Đời chảy mãi… nên chẳng biết được… hóa ra những Giọt Nước lại là những Giọt Đời của sự liên tục biến đổi… chẳng còn Giọt nào tinh khiết, chứa đựng trong mình là bao li ti ảnh hưởng và thu nhặt trên dòng chảy… Nhưng may mắn duy nhất, còn lại với nó là được kết thành từng khối, tạo thành từng dòng, để cuối cùng được tái tạo, được hoàn sinh về với Nguồn hoặc từ trên Trời hoặc từ dưới Đất…
Bây giờ, tôi đã tạm thời cắt tất cả những phương tiện liên lạc với mọi người xung quanh, để một mình, nghĩ mình đang như là giọt nước…Tôi thực ra không cắt được dòng chảy suy tư của mình, để Giọt Nước Tôi hòa với mực viết những dòng chữ này… Không! Không phải là những dòng chữ mà là những nỗi niềm được tan vào dòng chảy của Con Sông – Cuộc Đời, về Cuộc Sống với Con Người, để gặp Ai, có thể đang ở đâu đấy, cũng như Giọt Nước là một phần Đời Sống của tôi trước kia và sau này… >> Xem những suy ngẫm cùng tác giả năm qua...
Gửi lời phiêu du
Thơ: Nguyễn Tất Thịnh

Cuối năm Đời quá bộn bề
Đầu xuân chim én bay về phương Nam
Trời lạnh mây tỏa sắc lam
Đi đâu cũng thấy muôn vàn nhớ thương
Thời gian trên những nẻo đường
Sớm mai chiều tối nhuộm sương nhọc nhằn
Gánh bao nhiêu nỗi phù vân
Một điều gói lại gửi vần Thơ bay
Chim én ơi, em có hay...


Mùa chim én bay
Sáng tác: Hoàng Hiệp
Thơ: Diệp Minh Tuyền

>> Nghe bài hát...

Khi gió đồng ngát thơm, rợp trời chim én luợn
Cây nẩy đầy chồi xanh mây trắng bay yên lành
Em chợt đến bên anh dịu dàng như cơn gió nhẹ
Mà lòng anh để ngỏ cho tình em mơn man.
Em là cánh én mỏng chao xuống giữa đời anh
Cho lòng anh xao động thành mùa xuân ngọt ngào
Én về én lại xa, mùa xuân không ở lại.
Bên anh em gần mãi
Nên đời vẫn, đời vẫn xuân trào.


Tình ca mùa xuân

Nhạc: Trần Hoàn
Thơ: Nguyễn Loan
Em ơi mùa xuân đã về trên cành lá 
Tiếng chim kêu ngọt quá cho trời xanh xanh thẳm Mùi hương nào rất quen nghe như làn môi ấm 
Nghe đâu từ sâu thẳm đất chuyển mình sinh sôi 
Trong ánh mắt em cười có màu xanh khoai sắn 
Trong bàn tay xinh xắn, có hình dòng kênh xa Mùa xuân về em ơi, cơn mưa đầu mát lạ
Mùa xuân về em ơi, nắng mới đã bay về
Điệp khúc
Và chúng mình yêu nhau bắt đầu từ độ ấy 
Em đi vào xưởng máy, khi trời còn hơi sương
Và anh lại ra đi, vui như ngày hội
Mùa xuân biên giới súng anh gác trời xa

Nghe không anh mùa xuân về cùng tin chiến thắng 
Xóm vui trong mùa nắng như gọi đồng chính vàng
Ngày anh đi cách xa khuây sao được nỗi nhớ
Thương nhau dù cách trở giữ trọn lời tin nhau 
Trên chuến tuyến giết thù có bàn tay anh chắc
Nơi hậu phương xa lắc, vững vàng bàn tay em
Mùa xuân rồi đi qua, cơn mưa hè xối xả
Tình ta càng thêm sâu như những hôm nào

1 nhận xét:

  Tình yêu của biển Thì ra biển cũng bạc lòng say đắm/ nhuộm đen khuôn hình, trắng tấm sắt son/ một vũng gió buộc vào sâu mắt bão/ buồm că...