Thứ Hai, 2 tháng 3, 2015

Dưới ánh trăng Sonatte

"Dưới ánh trăng Sonatte"
Nguyễn Hoàng Dương
                         Dưới ánh trăng sonatte 
Tôi mắc võng nằm dưới hiên nhà, lặng người trong giai điệu bản Sonate Ánh Trăng của Beetthoven qua tiếng đàn dương cầm Richard Clayderman. Nỗi tình của một con người từ gần hai thế kỷ trước đêm nay dưới màu trăng thu tìm về thổn thức giữa hồn tôi. Qua mười ngón tay của Clayderman, màu trăng trong bản Sonate đã hòa vào ánh trăng nơi này. Âm thanh kỳ diệu kia vẽ ra một cảnh giới tĩnh lặng, nơi ấy ánh trăng vàng phủ mờ một niềm thương nhớ mênh mang...
Rũ bỏ hết những giai thoại thêu dệt quanh tác phẩm lừng danh này, hãy lắng nghe ngôn ngữ uyên nguyên và mật ảo của tình yêu thoát ra từ giai điệu để thấy được sự vĩ đại của một tâm hồn.
Ôi Beetthoven!... một phiến tài tình thiên cổ lụy...
Đã thực sự được nghe tiếng lá rụng xuống thềm khuya, không biết mùi hương nhè nhẹ trong không gian tỏa ra từ cây cỏ trong vườn hay từ màu trăng u ảo. Sắc thu đã về, hồn thu đã trải...
Mấy đêm rồi, có khi tỉnh mơ nghe gió thu về qua hiên vắng, thổi lay niềm tịch lặng quanh tôi, thức tỉnh nỗi cô đơn tự đáy hồn sâu thẳm, tôi mở cửa,  qua song thưa, đón vệt trăng về bên cạnh chỗ nằm như đón một người tình trinh nguyên muôn thuở. Nhìn vệt trăng tôi mơ màng nhớ đến một người ra đi hơn mười năm vẫn còn để lại bên gối khuya dư âm những tiếng thì thầm...
Đôi khi nhìn ra ngoài vườn nghe tiếng côn trùng hát  trong đêm thâu chợt hiểu ra nỗi niềm của những sinh linh bé dại. Những giọt sương tàn canh rơi xuống hiên thềm ngân lên thành những âm thanh đồng vọng trong giấc mơ hay nỗi hoài niệm mơ hồ....có lần tiếng lá rơi vô tình khai ngộ trong tôi vẻ đẹp thơ mộng của vô thường sinh tử .
Màu trăng thu kỳ lạ và huyền hoặc quá, chuyển thực thành hư, biến không thành có...Một mình tôi đôi lúc hóa thành hai...Hương sắc dĩ vãng vẫn mãi tồn tại như một lớp trầm tích vô hình dưới đáy trăng thu..
Giờ đây, tiếng dương cầm dìu hồn tôi đi giữa lòng thu mênh mông...Tôi nằm thức trong giấc mơ Sonate hay tôi đang mộng du trong cõi tình bất tử được tạo nên bằng những âm thanh qua bàn tay phù phép của một thiên tài. Tiếng dương cầm đưa võng tôi hay hồn thu cầm võng tôi đưa...Ôi!... võng đưa nhịp tỉnh nhịp mê... đưa qua cõi thực đưa về cõi hư...
Đêm nay hồn tôi được ôm  ấp trong vòng tay ân sủng của mùa thu.
 HOA TÍM BÊN THỀM
Mỗi sớm mai, khi thức dậy bước ra hiên nhà tôi đã thấy những cánh hoa tím ấy nở tự bao giờ. Nắng hồng khoác lên, sương tơ rơi xuống, những đóa hoa mơn mởn yêu kiều khẽ lay trong gió sớm cùng với cây cỏ trong vườn mở ra một bức tranh ban mai thật tươi đẹp.
Ngày còn thơ tôi say mê đọc những câu chuyện thần thoại, cổ tích trong đó kể về những nàng tiên trên thượng giới vì thương nhớ trần gian nên xuống đầu thai thành một loài hoa nào đó. Mãi đến bây giờ tôi vẫn bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của những câu chuyện ấy, nên khi ở cạnh những khóm hoa phù dung này, ngày ngày nhìn hoa nở, thấy hoa tàn, tôi hay ví von một cách lãng mạn rằng những đóa hoa màu tím kia như bầy tiên nữ đầu thai, mỗi sớm mai kéo đến hiên nhà tôi vui chơi rồi thoát xác bay về trời khi nắng chiều ngã bóng.
Ngày tôi trồng mấy nhánh hoa ấy, em bảo: trồng chi thứ ấy, sớm nở chiều tàn…Hình như hoa phù dung không được phái nữ yêu thích lắm bởi chúng nhắc nhở đến sự ngắn ngủi, mau chóng phai tàn của nhan sắc. Nhưng em ạ, hoa nào chẳng đến lúc tàn, nhan sắc nào mà giữ mãi được đâu. Có gì đáng buồn khi điều này không nằm ngoài qui luật của Tạo hóa. Bi kịch của cái đẹp không phải ở nét tàn phai mà chính là sự cũ kỹ nhàm chán. Bởi vậy tôi đem lòng yêu hoa phù dung mà chẳng hề ngần ngại
Tôi thích phù dung vì đây là loại hoa nở quanh năm chẳng ngại gì mưa nắng. Suốt bốn mùa cứ mỗi sớm mai là một lần hoa nở, cứ mỗi chiều phai là một bận hoa tàn. Dù sắc hương mau chóng phai nhòa nhưng mỗi bình minh những cành hoa tím kia luôn thay sắc, hiện ra trong dáng vẻ tươi mới tinh khôi, và ngày nào cũng được ngắm những cánh hoa mới nở, điều đó chẳng thú vị sao?
 Trồng mấy khóm hoa bên thềm rồi thỉnh thoảng chăm sóc chúng là công việc đơn giản nhẹ nhàng nhưng những gì chúng mang lại thật dễ thương đến không ngờ.Trong nỗi vô thường buồn vui của cuộc sống hàng ngày, khi ghé mắt nhìn vào những cánh hoa tím mỏng manh, tôi có cảm tưởng tâm trạng nào của mình cũng được những cánh hoa kia cảm thấu. Khi lòng vui, niềm vui bỗng được thăng hoa trên màu tím rực rỡ, lúc chạnh buồn, những đóa hoa thân thương kia lặng thầm làm dịu nhẹ lòng tôi.
Đôi khi ngắm nụ hoa, chợt nhận ra trong năm cánh mỏng manh đang ẩn chứa bao điều kỳ lạ. Tình ý của đất trời gặp gỡ nhau, giao hòa và viên thành trong một nụ hoa. Hoa là loài sinh linh vô ngôn, nhưng bằng làn hương tỏa ra nhẹ nhàng dịu vợi, hoa cũng đã giải bày được đôi điều về lẽ huyền diệu của sự sống.           
Trồng hoa để rồi được ngắm hoa nở là một thú vui tao nhã mà bất kỳ ai cũng có thể làm được. Khi trồng mấy khóm phù dung màu tím này, một cách rất nhẹ nhàng và đầy quí trọng, tôi mang vẻ đẹp của thiên nhiên về bên cạnh mình, để rồi hàng ngày mỗi sớm mai khi nhìn những cành hoa tím lung linh trong nắng sớm tôi cảm nhận được một điều: hoa là lời nhắc nhở tế nhị, là sự gợi ý duyên dáng cho lòng người luôn hướng về cái đẹp
NGỤ NGÔN LÁ
Sống trong khu vườn bốn mùa cây lá xanh tươi, tôi có cảm giác luôn được gần gũi với thiên nhiên. Cảm giác quen thuộc ấy trở thành nhu cầu, tôi tưởng chừng mình sẽ khổ sở nếu như một ngày không có cỏ cây bên cạnh. Và lâu dần, cơ hồ tôi cảm nhận dường như cỏ cây cũng có những tâm tình.
Tôi yêu màu xanh thơ dại của những chiếc lá non vừa nhú ra khỏi cành trong ánh nắng ban mai tinh khiết. Tôi bâng khuâng khi nhìn những chiếc lá già nua úa vàng sắp sửa lìa cành dưới màu nắng chiều hôm. Đôi khi lòng tôi bất chợt ưu tư khi nghe tiếng lá rụng xuống thềm trăng khuya tịch lặng… Những âm thanh, những hình ảnh thường ngày trong khu vườn xanh tươi đôi lúc gợi cho tôi những suy tưởng về cuộc đời của con người. Nâng một chiếc lá lên ngắm nhìn, tôi nghe trong lòng bàn tay mình nằng nặng thân phận của một sinh linh. Tôi cảm thấy trong hình dáng nhỏ bé mong manh ấy chứa đựng giá trị lớn lao của sự sống vĩnh hằng, trong dáng hình bình thường quen thuộc đó ẩn tàng bao điều kỳ diệu. Đất là người Mẹ vĩ đại và nhân từ hiến dâng nguồn dinh dưỡng tưởng chừng như vô tận. Bầu trời với vầng thái dương như người cha cao cả bao dung chan rưới ánh sáng để nuôi dưỡng màu xanh bất tử.
Lá đã rụng, lá đang xanh, lá sẽ mọc…, cả hằng hà sa số như thế nhưng Tạo Hóa chưa một lần nhầm lẫn để cho bản thể hai chiếc lá giống hệt nhau. Về giá trị của sự hiện hữu, tất cả mọi chiếc lá đều bình đẳng dưới ánh sáng mặt trời. Chiếc lá nào rồi cũng đến lúc phải lìa cành, dù tuổi sống lâu dài hay ngắn ngủi mọi chiếc lá đều có sứ mệnh góp phần làm nên màu xanh vĩnh cữu.
Có những chiếc lá rơi nhẹ nhàng thanh thản, có lá xa cành còn ứa nhựa buồn đau. Nhưng dù rụng xuống trong trạng thái này hay nỗi niềm kia, tất cả mọi chiếc lá đều mang hình ảnh của sự hy sinh, nhường lại cội cành cho những chồi non lộc biếc hát lên giai điệu xanh tươi muôn thuở…
Là đồng loại, cùng chung gốc rễ, những chiếc lá hòa mình vào nhau để tạo nên màu xanh bất tuyệt. Theo qui luật sinh tử, rồi sẽ đến ngày lá rụng. Có thể vì già nua vàng úa, có thể héo khô vì nắng bão, vì sâu bệnh tàn hại nhưng chưa bao giờ chiếc lá này làm cho chiếc lá kia rụng xuống…


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Bùi Việt Phương và những vần thơ lạ từ miền núi Bùi Việt Phương thuộc thế hệ 8X. Phương sinh ra và lớn lên ở miền núi, học xong khoa Ngữ...