Những câu chuyện phía sau bài thơ “Tây tiến”
Hầu hết những thế hệ học trò ngày nay đều đã từng được học qua bài thơ
“Tây tiến” của nhà thơ Quang Dũng. Một bài thơ mặc dù được làm từ những năm 40
thể kỷ trước nhưng đến nay vẫn được đánh giá là có sức lôi cuốn cả một thế hệ
thanh niên, vừa bi sảng, vừa hào hoa.
Những
câu chuyện xung quanh “Tây tiến” mà tôi viết lại dưới đây là những câu chuyện
lần đầu tiên được kể bởi chính nhạc sĩ Quang Vĩnh - con trai cả của cố nhà
thơ Quang Dũng hiện đang sống tại Thái Nguyên.
Ông
Quang Vĩnh trong một lần trà dư tửu hậu đã băn khoăn, rằng ông muốn viết lại
những câu chuyện về cha mình, nhưng ngại miệng tiếng: người nhà khen nhau. Thế
nên, tôi xin tình nguyện làm anh thư lại chép những câu chuyện ấy hầu bạn đọc.
“Tây
tiến” đã “bị” sửa như thế nào
Quang
Dũng tham gia đoàn quân Tây tiến năm 1947 và hành quân lên Tây Bắc với nhiệm
vụ phối hợp với bộ đội nước bạn để bảo vệ vùng biên giới Việt Lào. Đến tận
bây giờ người ta vẫn còn nhớ như in những câu thơ oai hùng về đoàn quân Tây
tiến:
Tây
tiến đoàn binh không mọc tóc
Quân xanh màu lá dữ oai hùm
Mắt trừng gửi mộng qua biên giới
Đêm mơ Hà Nội dáng Kiều thơm
Ban đầu, bài thơ được Quang Dũng lấy tựa đề là “Nhớ
Tây tiến”. Nhưng có một điều là Quang Dũng sáng tác rất nhiều thơ, tuy vậy
không hiểu tại sao ông lại có nhiều trăn trở nhất đối với riêng bài thơ này.
Ông Quang Vĩnh kể lại, về sau ông còn nhớ có nhiều lần
thấy cha mình ngồi rất lâu trước một cuốn sổ tay băn khoăn về cái tít vỏn vẹn
có 3 chữ ấy. Có lẽ “Tây tiến” là một kỷ niệm đáng nhớ nhất trong cuộc đời
binh nghiệp của Quang Dũng nên bài thơ thấm đẫm linh hồn đoàn quân hào hoa
ngày nào, ông luôn muốn có một sự chỉn chu đến từng câu chữ.
Cuối cùng đến một ngày Quang Dũng lấy bút sổ béng đi
chữ “Nhớ”. Mặc dù khi ấy còn nhỏ, nhưng ông Vĩnh cũng đã buột miệng hỏi sau
khi thấy cha “bóp trán” hàng năm trời mà chỉ sửa được vỏn vẹn duy nhất một từ:
“Chữ “Nhớ” đâu có ảnh hưởng nhiều đến vần điệu bài thơ sao bố nghĩ gì mà lâu
thế?”. Khi ấy Quang Dũng chỉ cười mà rằng: “Tây tiến, nhắc đến là đã thấy nỗi
nhớ rồi. Thế nên để chữ nhớ là thừa.
Không cần thiết nữa con trai ạ”. Đến quãng năm 1956
có lẽ vẫn chưa “dứt duyên” nổi với “Tây tiến” nên một buổi sáng Quang Dũng lại
mang cuốn sổ thơ của mình ra “ngâm cứu”. Rồi như cần đến một người tri kỷ,
Quang Dũng gọi con trai lại và hỏi: “Con đọc cho bố nghe cả bài thơ rồi cho
nhận xét xem nó thế nào”. Khi ấy tôi còn rất nhỏ - ông Vĩnh nói - mới học lớp
7 nên nào biết cảm nhận văn chương thơ phú nó ra làm sao, thậm chí đọc bài
thơ ấy còn thấy hơi... ngang ngang.
Tuy vậy, nhưng ra vẻ con nhà nòi, ông Vĩnh cũng
“phán” bừa một câu rằng: “Con thấy câu Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người nghe
nó cứ “chối” thế nào.
Hay bố thay cái địa danh khác vào nghe cho nó hợp chứ
Mường Hịch nghe nặng nề quá”. Thực ra lúc ấy ông Vĩnh chỉ thấy nó có vẻ không
vần điệu lắm với khổ thơ trên, nhưng nghe vậy Quang Dũng ngần ngừ một lát, rồi
suy tính thế nào lại mỉm cười nói, thế thì không ổn con trai ạ.
Mãi về sau ông Vĩnh mới vỡ lẽ ra cái sự ngần ngừ
không ổn ấy bắt nguồn từ một nguyên do, Mường Hịch còn là một địa danh gắn liền
với kỷ niệm bất ngờ của cha mình. Đó là trong một lần hành quân, đoàn quân
Tây tiến đã dừng chân ở Mường Hịch gần sông Mã. Người dân nơi đây kể cho
Quang Dũng về một con cọp đã thành tinh chuyên bắt người ăn thịt. Rất nhiều
dân lành đi rừng đã bị con cọp này vồ mất xác.
Thấy bộ đội có súng nên một số người dân đã ngỏ lời
nhờ bộ đội Tây tiến diệt trừ giúp. Vốn là người gan dạ, khỏe mạnh, mới nghe
thế máu mã thượng trong người Quang Dũng đã bốc lên. Ông gọi một số anh em
trong đơn vị lại rồi lấy một con lợn trói tại gốc cây làm mồi bẫy, còn bản
thân cùng anh em chia nhau nấp đợi hổ về.
Nửa đêm, dân làng nghe thấy mấy tiếng súng vọng lại
từ rừng già, rồi sau đó là tiếng hổ gầm điên loạn, gần sáng thì thấy Quang
Dũng dẫn đầu một tốp bộ đội hớn hở tìm về, người ngợm ướt đẫm sương. Mãi sau
này người ta mới biết, lúc bị thương con hổ điên cuồng chống trả, Quang Dũng
phải nổ mấy phát súng mới kết liễu được nó. Vậy mà cái địa danh đáng nhớ ấy,
suýt nữa thì ông Vĩnh cắt mất của cha mình.
Quang Dũng... còn sống
Mặc dù có người cha là một nhà thơ từng được đánh
giá là “nhà thơ mang trong mình dòng máu lãng du vào loại bậc nhất trong thi
đàn đất Việt thế kỷ XX” nhưng ông Quang Vĩnh không bao giờ khoe khoang điều
đó. Với đám con của mình, ông luôn dặn, ra ngoài đừng bao giờ vỗ ngực là cháu
của Quang Dũng cả. Chính vì thế mới xảy ra câu chuyện nực cười.
Đó là khi con gái ông, chị Bùi Phương Lê ngày còn đi
học phổ thông, một hôm học đến bài thơ “Tây tiến” của ông nội. Thực ra với chị
Phương, bài thơ này đã được chị đọc tới cả trăm lần, đã được ông Vĩnh kể lại
cho hàng trăm lần về những kỷ niệm của ông nội trên đường ra trận. Thế nhưng
không hiểu sao tiết văn học hôm đó, cả lớp học lại đặc biệt hứng thú với bài
thơ này.
Rất nhiều câu hỏi của học sinh đưa ra về nội dung bài
thơ cho thầy giáo. Và để chứng minh mình là người am hiểu, ông thầy hôm đó đã
cao hứng kể: Mới tuần trước tôi còn ngồi với Quang Dũng dưới Hà Nội. Rằng câu
chuyện về đoạn thơ này, nhà thơ Quang Dũng lấy tứ ở đâu, khổ thơ kia lấy cảm
hứng chỗ nào. Chính Quang Dũng tâm sự với tôi như thế. Tóm lại là nghe... như
thật.
Mặc dù rất băn khoăn, nhưng khi đó chị Lê cũng phải
sững sờ vì thực tế khi đó Quang Dũng đã mất được chục năm. Hết giờ học, chị về
kể lại điều đó với ông Vĩnh. Không chỉ riêng ông Vĩnh mà cả nhà đều tròn xoe
mắt. Riêng bà Bùi Thị Thạch - vợ nhà thơ Quang Dũng, bây giờ vẫn ở chung với
con giai trưởng thì cười độ lượng: “Ông mày làm một bài thơ mà bây giờ thành
bất tử.
Thế là hơn đứt nhiều người rồi còn gì”. Tất nhiên,
câu chuyện Quang Dũng đột nhiên sống lại trong một tiết văn học của học sinh
cấp III đến nay chỉ có gia đình nhà thơ biết và mỗi khi nhắc đến những kỷ niệm
về Quang Dũng, bà Thạch vẫn tường thuật lại câu chuyện đó như một cách trách
yêu ông chồng tài hoa của mình.
Bài thơ Tây tiến đáng giá bao nhiêu?
Bút tích “Tây tiến” của Quang Dũng với nét chữ nắn
nót như học trò, bây giờ vẫn được lưu giữ tại nhà ông Quang Vĩnh ở Thái
Nguyên. Ông Vĩnh kể, khi mới ra đời, bài thơ này gây được tiếng vang rất lớn
bởi khi đó đại đa số chiến sĩ trong đoàn quân Tây tiến là trí thức, học sinh,
sinh viên Hà Nội. Nét hào hoa trong từng câu chữ nói về đoàn quân “xanh màu
lá” khiến cho không ít thiếu nữ Hà thành có người yêu là lính Tây tiến phải
nhỏ lệ.
Chính vì vậy, cho đến mãi tận sau này, có lẽ đây là
bài thơ duy nhất của người lính Cộng sản miền Bắc được ngay cả những người
lính Ngụy miền Nam cũng yêu thích chép lại trong sổ tay. Nhiều nhà xuất bản
dưới thời Việt Nam cộng hòa cũng cho in hàng loạt. Mỗi lần in xong, không biết
bằng cách nào, nhưng họ đều gửi sách biếu đến tận nơi. Tuy nhiên, để tránh những
sự hiểu lầm đáng tiếc, Quang Dũng đều mang đốt sạch.
Sau này khi đất nước hoàn toàn thống nhất, bỗng một
hôm gia đình Quang Dũng nhận được một lá thư gửi đến từ địa chỉ không quen biết.
Nội dung trong thư là của một tỷ phú đất Sài Gòn. Giống hệt như trong chuyện
“Chữ người tử tù” của nhà văn Nguyễn Tuân, ông tỷ phú nọ ngỏ lời mời Quang
Dũng vào Sài Gòn chơi một chuyến để ông ta được ngồi cùng đàm đạo.
Trong thư, ông tỷ phú tha thiết đài thọ toàn bộ mọi
phí tổn chuyến đi, những mong Quang Dũng vào đó và tự tay chép tặng ông ta
bài thơ “Tây tiến” để ông ta treo tại bàn làm việc. Lẽ ra với một người hâm mộ
thơ của mình như thế thì có lẽ cha tôi cũng đã “chẳng phụ một tấm lòng tri kỷ
trong thiên hạ” - ông Vĩnh kể.
Thế nhưng, cuối lá thư, ông tỷ phú nọ lại “dại dột”
tái bút: Nếu được ông chiếu cố vào viết tặng cho bài thơ “Tây tiến” thì thù
lao chí ít cũng phải là một chiếc Honda. Ngoài ra nếu ông có thể tặng thêm
cho vài câu thơ khác thì số quà tặng còn giá trị hơn rất nhiều. Đọc xong lá
thư - ông Vĩnh kể tiếp - cha tôi chỉ cười nhạt mà rằng: “Văn chương chữ nghĩa
rẻ rúng đến thế ư?”. Rồi có lẽ câu chuyện gạ “bán thơ” ấy ông cũng quên khuấy
mất trong mớ ngẫu sự thường ngày.
Bằng
chứng là sau năm 75 khi có dịp vào Sài Gòn thăm chị gái, ông cũng chỉ ở rịt
trong nhà chẳng đi ra đến ngoài. Duy nhất có một lần bà chị gái ép Quang Dũng
đi chơi phố thì ông nhất định đòi phải cải trang ăn mặc thành một tay chơi đất
Sài Gòn rồi mới chịu bước chân ra đường. ấy thế mà vẫn có người nhận ra.
Lần
đó Quang Dũng đứng chọn sách trong một tiệm bán văn hóa phẩm, một người đàn
ông trung niên đi ra bỗng vỗ vai ông hỏi: “Ông có phải Quang Dũng - tác giả
“Tây tiến” không, tôi nhìn giống bức ảnh trong cuốn sách ở nhà lắm”. Ông Vĩnh
kể, không hiểu cha tôi học tiếng
Ông
Vĩnh nói vui: Có lẽ cha tôi lại sợ có người gạ “bán thơ” nên mới không dám nhận
như thế. GS Hoàng Như Mai cũng kể lại: “Sau giải phóng, tôi vào Sài Gòn giảng
bài, có đọc sách báo cũ. Về Hà Nội, tôi bô bô với Quang Dũng: Này ông, ở Sài
Gòn họ ca tụng ông ghê lắm. Quang Dũng vội xua tay: “Thôi xin ông, ông đừng
nói với ai nhé”.
Mặc
dù “giàu thơ” như thế, nhưng Quang Dũng lại có cuộc sống hết sức đạm bạc. Bà
Thạch, vợ nhà thơ nhớ lại, năm 1960 có một phái đoàn văn hóa nước ngoài sang
Việt
Có
lẽ muốn giữ thể diện cho những nhà thơ Việt
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét