Tối chủ nhật, mở chương
trình VTV, tình cờ tôi xem được một vài tiết mục trong một chương trình ca nhạc
có tên Phòng Trà Đêm Sài Gòn. Tôi ít khi nghe nhạc từ TV nhưng hai chữ “Sài
Gòn“ được chính thức xuất hiện trên VTV đã gợi cho tôi một chút tò mò.
Chương trình được trực tiếp truyền hình từ một phòng
trà nào đó. Khá đông khán giả ngồi nghe nhạc bên ly nước ngọt, tách cà phê.
Không khí của phòng trà khá lịch sự, không ồn ào chen chúc như ở các tụ điểm ca
nhạc. Phòng trà mang tên Sài Gòn vì ở đây khán giả sẽ được nghe lại dòng nhạc
khi thành phố này còn mang tên Sài Gòn.
Tôi vào
mạng xem thêm một vài chương trình đã phát sóng trong các chủ nhật trước.
Chương trình được biên tập theo những đề tài như: Tình Gần Xa, Nhớ, Đường Xưa
Lối Cũ, Chuyện của Mùa Đông, Mưa và nỗi Nhớ, Y Vân, Phạm Duy, Trúc Phương…
được hát lại trên sân khấu phòng trà.….Chủ phòng trà bắt mạch đúng khao khát
của khán giả Sài Gòn lớn tuổi. Họ muốn tạo dựng không khí nghe lại dòng nhạc
lãng mạn của một thời.
Không
hiểu khán giả trong phòng trà có hài lòng với bữa tiệc âm nhạc Đêm Sài Gòn này
không. Với tôi, dựng lại một cái gì đã chết không dễ.
Những bài
hát cũ thì còn đó như một cái xác nhưng ca sĩ, người thổi hồn vào xác thì dường
như chưa hiểu hát ở phòng trà khác với biểu diễn ở sân khấu lớn, ở tụ điểm
ngoài trời như thế nào.
Tôi đã
muốn bật cười khi có ca sĩ hát nhạc Ngô Thụy Miên đến cuối bài lại hú lên vài
tiếng như muốn kích động cho các khán giả đáng tuổi cha chú ngồi dưới hú theo.
Các ca sĩ gốc nhạc viện thì thật sự không hợp với không khí phòng trà vì dù
giọng hát cực kỳ khỏe như cơ bắp của lực sĩ, họ quá thiên về phô trương kỹ
thuật làm hỏng đi chất giọng riêng, điều cốt lõi để gây không khí quyến rũ, mê
hoặc của phòng trà.
Và tôi đã
hiểu vì sao những lão ông, lão bà như Chế Linh, Tuấn Ngọc, Trịnh Nam Sơn, Lệ
Thu, Khánh Ly, Lê Uyên, Ý Lan… dù giọng hát đã “phều phào” (chữ dùng của nhạc
sĩ Tuấn Khanh) vẫn còn được người Sài Gòn chừa một chỗ trong trái tim hoài cổ
của họ.
Bao giờ
những phòng trà của Sài Gòn về đêm mới trở lại như thuở ấy?
Đó là
thuở mà phòng trà là chốn ma mị làm mê dại lòng người. Đó là nơi ca sĩ không
phải hát theo chủ đề. Không phải cứ chủ đề mùa đông thì Thái Thanh, Lệ Thu buộc
phải hát một bài nào đó về mùa đông, bởi vì “Đêm Đông” đã dành riêng cho Bạch
Yến.
Không ca
sĩ nào dại dột hát “Dòng Sông Xanh” vì tổ đã giao bài hát ấy cho Thái Thanh và
“Thuyền Viễn Xứ” dường như là ngôi đền thiêng mà chỉ có Lệ Thu mới dám đặt chân
vào.
Người đến
phòng trà vì mê không khí nơi ấy chứ không phải để tìm hiểu xem mùa Thu, mùa
xuân… có bao nhiêu bài hát.
Các ca sĩ
thời ấy rất kiêu hãnh. Không ai có thể bắt họ phải hát bài hát họ không thích
và có khi chủ phòng trà phải chấp nhận việc cả tháng trời họ đến phòng trà chỉ
để hát một bài hát. Chấp nhận, bởi vì có cả khối đàn ông chấp nhận đến phòng
trà chỉ để ngắm nàng và nghe nàng hát chỉ một bài hát ấy.
Chẳng
phải có thời người ta đến phòng trà nghe Bích Chiêu hát “Nỗi Lòng” mãi mà không
chán.
Khi nàng
hát bài hát ấy, các bậc nam nhi trong phòng trà cảm thấy đau đớn, thổn thức như
thể chính mình là thủ phạm đã làm trái tim nàng tan nát.
Tất nhiên
cũng có Nam ca sĩ làm cho phòng trà đậm chất say đắm như Jo Marcel khi hát
“Mộng Dưới Hoa”, “Thôi” nhưng dường như Nữ ca sĩ làm chủ không khí phòng trà
nhiều hơn, điều dễ hiểu khi thời đó hầu như đàn ông chiếm gần hết không gian
phòng trà.
Vậy đó.
Phòng trà là một nơi mà ca sĩ và người nghe như được cùng nhau bước vào một
không gian mộng ảo, hư hư, thực thực trong âm thanh rã rời của kèn saxo, trong
tiếng bập bùng của contrebass...
Mọi người
thường phê phán rằng khác với ngày trước, ca sĩ Sài gòn ngày nay ăn mặc quá hở
hang, người đi nghe nhạc thì nhìn thay vì nghe ca sĩ hát. Lầm đấy. Ngày xưa ở
phòng trà, người ta mê ca sĩ, say đắm ngắm ca sĩ, nghiện không khí huyền hoặc
đầy kịch tính của phòng trà hơn ngày nay rất nhiều.
Thuở ấy,
các nữ ca sĩ của phòng trà Sài Gòn hầu hết đều mặc áo dài khi đứng trên sân
khấu, nhưng dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt sâu thẳm, vời vợi buồn của các nàng quá
là cuốn hút. Đôi mắt ấy chắc ban ngày cũng bình thường như mắt của vợ mình
thôi, nhưng trong bóng tối, chúng được tô đậm ở viền mắt rồi nhạt dần sang màu
khói nhang đã làm cho khán giả có cảm giác như đang nhìn ngắm một nỗi niềm u
uẩn. Và trái tim đàn ông Sài Gòn ngày ấy vẫn hay bị chấn thương vì một ánh mắt
u buồn, hờn trách hơn là vì một thân hình hở hang nóng bỏng.
Chàng học
trò nghèo Trịnh Công Sơn chắc phải nhịn ăn mới có đủ tiền vào phòng trà ngắm
mái tóc “che nửa mặt hoa” của Thanh Thúy và khi một giọt nước mắt ứa ra từ khóe
mắt được tô vẽ rất kỷ của nàng thì chàng học trò mười bảy tuổi đã thất điên bát
đảo, xuất thần viết nên ca khúc “Ướt Mi” nổi tiếng.
Nhà thơ
Hoàng Trúc Ly cũng là gã si tình chốn phòng trà khi viết:
“Từ em
tiếng hát lên trời
Tay xoa
dòng tóc, tay vời âm thanh“
Nhà văn
Mai Thảo thì hầu như là “con ma” của “nhà hát” Đêm Màu Hồng khi tối nào cũng xuất
hiện ở nơi mà ông chỉ cần nghe mỗi tiếng hát của Thái Thanh.
Và chắc
mọi người không quên mối tình si của ký giả Hồng Dương dành cho ca sĩ Lệ Thu.
Khác với
tình yêu của chàng trai mới lớn
“Em tôi ưa đứng nhìn trời xanh xanh”
(Em Tôi - Lê Trạch Lựu).
Tình yêu
của người đàn ông ở phòng trà dành cho ca sĩ là sự si mê như mê thuốc lào “Đã
chôn điếu xuống lại đào điếu lên”
Và họ
nghiện cảm giác mê dại ấy dù họ biết quá rõ ban ngày trông nàng xanh xao, rũ
rượi, nàng luôn ngủ nướng đến 12 giờ trưa, nàng không hề xách giỏ đi chợ nấu
cơm , khi rảnh nàng đánh tứ sắc, xì phé chứ không ủi quần áo cho ta , khi chùi
hết son phấn nàng chẳng đẹp gì hơn vợ ta….
Nhạc sĩ
Trường Sa mô tả hay nhất tình yêu rất lênh đênh dành cho một gọng hát:
“Tình trong cơn ngủ mê
Rồi phai trên hàng mi
Chợt khi mình nhớ về
Mộng thành mây bay đi
Còn gì trên đôi tay
Nên thầm hờn dỗi mình
Cho tình càng thêm say”
Phòng trà là như vậy, và chắc còn lâu lắm Sài Gòn bây giờ mới lại
có được những phòng trà là nơi mà âm nhạc làm cho người ta “phê” như ngày xưa.
Theo
http://vanchuongviet.org/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét