Hàng năm vào những ngày đầu thu, tôi thường
đạp chiếc xe màu đỏ cũ kỹ, mang những quả bong bóng đủ màu sắc đến trước các
cổng trường mẫu giáo, tiểu học, trung học để bán. Tiết trời mùa thu mát mẻ,
những quả bóng bay nổi bật trên hàng ngàn sắc áo trắng rợp các con đường.
Tôi dựng xe trước cổng trường mẫu giáo.
Những đứa trẻ nhỏ xíu, rực rỡ trong áo đầm
xòe, áo thun siêu nhân, theo chân bố mẹ đi ngang qua tôi. Mắt tròn xoe, khuôn
mặt bầu bĩnh hồng hào trắng trẻo, bước những bước ngắn vụng về qua cánh cổng
trường. Những đứa trẻ sợ hãi òa khóc trước khung cảnh đông đúc xa lạ, nắm chặt
lấy gấu áo bố mẹ, ngay khi nhìn thấy chiếc xe đạp chở đầy bóng bay của tôi liền
nín khóc. Tôi gỡ từng chiếc bóng bay ra khỏi bình gas, lần lượt trao cho từng
bàn tay nhỏ xíu múp mýp, nhận lại cùng với tờ liền lẻ là những nụ cười rạng rỡ
trong veo. Chúng vui vẻ cầm quả bóng bay đi thẳng vào trường, chẳng còn vẻ sợ
hãi. Và khi thầy cô tuyên bố “Bắt đầu năm học mới, các em hãy thả bóng lên trời”,
thì những khuôn mặt non nớt căng thẳng nắm chặt sợi dây mỏng mảnh, kiên quyết
không chịu buông. Trường mẫu giáo là vương quốc thần tiên, và chẳng đứa trẻ
con nào muốn gởi đi một món đồ chơi rực rỡ đang có trong tay.
Tôi dựng xe trước cổng trường tiểu học.
Những đứa trẻ cổ áo phấp phới khăn quàng đỏ,
áo sơ mi trắng thơm tho, vai mang cặp sách đi ngang qua tôi. Những đứa trẻ mặt
mày hớn hở, cười nói tíu tít khi gặp lại bạn bè, khoe nhau chiếc áo mới, cặp
mới, niềm vui mới, câu chuyện mới. Chúng đến trước chiếc xe đạp của tôi, đắn
đo chọn lựa màu sắc của bóng bay. Mỗi đứa trẻ cầm trên tay một quả bóng, nụ
cười giòn tan như ngày hội, bước qua cánh cổng trường mở rộng. Sau ba hồi trống
mạnh mẽ vang xa, hàng ngàn chiếc bóng bay từ từ bay lên. Gió mùa thu thổi
qua, góc khăn quàng đỏ khẽ rung, những đôi mắt sáng dõi theo vô vàn chấm tròn
đủ màu sắc. Chúng đang gởi đi những hi vọng đầu tiên trong cuộc đời.
Tôi dựng xe trước cổng trường trung học.
Những đứa trẻ áo sơ mi đóng thùng, áo dài
trắng nhẹ nhàng bay trong gió, chậm rãi lướt ngang qua tôi. Khuôn mặt nửa
mang vẻ trẻ con, nửa mang nét trưởng thành, nhìn nghiêng trong làn nắng mùa
thu như những bước tượng của tương lai. Chúng từ tốn đến bên chiếc xe đạp của
tôi, chọn cho mình một chiếc bóng bay ưng ý, rồi nhẹ nhàng bước đi. Những đứa
trẻ ấy đến đứng cạnh nhau thành từng nhóm, kể về kỳ nghỉ hè vui vẻ, kể về những
băn khoăn mơ hồ, kể về những dự định mới mẻ, cùng nhau lo lắng về một năm học
đầy những khó khăn và niềm vui trước mắt.
Tiếng trống trường giòn giã vang lên, ba hồi
trống mang theo một bầu trời tràn ngập bong bóng. Trong hàng ngàn học sinh
đang đứng nơi sân trường kia, tôi hoàn toàn dễ dàng nhận ra đâu là những đứa
trẻ đang dự lễ khai giảng cuối cùng trong quãng đời học trò của mình. Ánh mắt
vừa lo lắng, vừa hy vọng, vừa muộn phiền, vừa chất chứa niềm vui, ngước
nhìn những quả bong bóng đủ sắc rời tay để đến với bầu trời mùa thu xanh dịu.
Những đứa trẻ ấy đã lớn rồi, đủ để biến những chiếc bóng bay trên xe đạp của
tôi thành những giấc mơ tràn ngập hy vọng, đủ để không khư khư giữ chặt lấy
chúng, và đủ để trân trọng gởi những giấc mơ ấy lên trời.
Tôi lặng lẽ đứng nhìn hàng ngàn chiếc bóng
bay nhuộm rực rỡ bầu trời mùa thu. Những buổi sáng năn nỉ bác bảo vệ, lén đứng
ngoài cửa lớp học trường làng nghe lỏm. Những đêm đông rét mướt lọ mọ bên
bóng đèn mi ni đọc những cuốn tập ghi chép mượn từ hàng xóm. Những buổi sáng
mùa thu đứng mải miết dõi theo chiếc áo sơ-mi thẳng thớm thơm tho đường hoàng
bước vào cổng trường đại học. Có lẽ tôi không bán bong bóng cho người ta. Tôi
đang bán những giấc mơ cho chính tôi.
Tôi là người bán bong bóng.
Đều đặn hàng năm, hàng năm, tôi đội chiếc
mũ lưỡi trai sụp xuống mặt, vào ngày khai giảng, chầm chậm đạp chiếc xe cũ kỹ,
chở những giấc mơ đủ sắc màu đến cho những đứa trẻ đủ độ tuổi...
Nhi Trần
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét