Thứ Tư, 21 tháng 10, 2020
Bích Khê, cơn mộng tỉnh thức
Nhà thơ đi từ một tâm thức trang nghiêm, tĩnh tại, xa lạ với
những dịch chuyển có thực, trong các câu thơ đẹp hài hòa, chặt chẽ đến từng chi
tiết: “Trời trong động, quanh xuân sâu/ Nẻo trần không lối rầu rầu trăng soi/
Hương đầy suối cánh đào trôi/ Men khe cát trắng cỏ thôi bơ sờ” (Tinh hoa),
hay: “Một nhành mai trắng rung rinh ngọc/ Đôi cụm sao vàng lớt đớt bông” (Tinh
hoa); cho đến cảm nhận trực tiếp về sự xô dạt, biến hóa, không còn tuân theo lề
luật của thứ vẻ đẹp tương xứng và khuôn mẫu: “Mộng?/ Thiên tài?/ Trên hỗn độn
khỏa thân/ Đẹp tỉ mỉ hỡi rung động truyền thần/ Ròng âm nhạc của lòng trai ấp
mái/ Người hòa điệu với thiên nhiên ân ái...” (Tinh hoa) hay: “Tôi mượn tình
câm mớm lưỡi răng/ để nghe rũ rượi đã bay lan/ Để đưa sanh mạch khơi hơi thở/ hấp hối hờn run hộ vệ nàng” (Tinh huyết). Hai lối viết đan xen trong suốt chặng
đường thơ ngắn ngủi mà anh hoa, thể hiện những phân tranh trong tư duy thơ Bích
Khê, nhưng cũng đồng thời cho thấy năng lượng mạnh mẽ khởi phát một dòng thơ đậm
tính thực thể cá nhân và tinh thần tiên phong sáng tạo.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Mùa thi - Mùa nhớ lan man
Mùa thi - Mùa nhớ lan man…! Khi viết những dòng này thì bên ngoài các cháu học sinh lớp 12 - những cô cậu tú tương lai - đang rộn ràng “k...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét