Thứ Ba, 29 tháng 12, 2015

Đặng Thiên Sơn đi trên vườn chữ

Đặng Thiên Sơn đi trên vườn chữ
Đợi một lời thề
Bông sữa muộn màng rụng xuống lối đi
Thành  phố vào Đông đê mê làn da mỏng
Rét Đông Quy Nhơn không đủ làm ta cóng
Độc bước đường chiều lòng bỗng thấy nao nao.
Cô bé Mùa Đông không về thật nữa sao?
Để chiều nay rét luồn qua vai nhỏ
Mơ một nụ hôn ấm như hòn than đỏ
Thắp cháy tình ta giữa khoảnh khắc sang mùa.
Đi hết một thời được mấy hơn - thua
Neo lại mùa đông nhánh tình trơ trọi
Gối đầu lên đồi Thi Nhân ta hỏi
Biển có bao giờ hết mặn không em?
Hồi sinh
Thật diệu kỳ qua một đêm thôi
Vạt cỏ bên đường đã nhú mầm mơn mởn
Con nhện xít võng chờ mồi sau những giờ cần cù đan lưới
Sâu non tách mình khỏi kén trườn dài trên những lá non tơ
Mưa bụi phủ trắng khu rừng trước mặt
Hương phả ngập cánh mũi đánh thức những tế bào ngủ quên…
Ta nắm khẽ tay em - những búp măng mềm mãi
Gót sen lướt nhẹ qua những con đường mùa xuân
Hai má em đỏ bừng thiêu cháy cả vành môi…

Úp mặt vào nhau nghe trái tim đang nói
Sợi tơ tình quấn chặt em, anh
Phía ngoài kia vạt cỏ vẫn lên xanh
Con sâu non vẫn trườn dài trên lá
Xuân của đất trời
Xuân của hai ta
Đang hoà thành một
Tất cả hồi sinh.
Đêm bước
Qua ô cửa
Ánh đèn đường yếu ớt
Phố ngủ vùi giấc thu
Cây me cổ thụ khua tay trong gió
Nỗi nhớ tràn vách tim.
Ta di mười đầu ngón tay lướt đều trên bàn phím
Rơi giữa thinh không
Những ngôn từ cựa quậy
Câu thơ đa đoan chảy chật kín màn hình
Nhớ
Thương
Hờn giận
Buồn
Vui….
Xếp lớp trong hộp sọ.
Con mèo đụng vào phích cắm
Màn hình tối thui
Qua ô cửa
Trời hừng sáng.
Mùa đi            
Mùa đi
Để lại cánh đồng trơ đầy gốc rạ
Chú cua dương tròn mắt
Tiếc tháng ngày qua đắm mình trong nước mát.
Nắng
Gió
Thổi khô tháng ngày
Thân mẹ hao gầy, tóc ngả màu mây
Lưng còng như bông lúa chín.
Mùa đi
Để lại hạt vàng cho bao nhà no đủ
Tôi gánh thơ tôi đi trên vườn chữ
Bán để mua tháng ngày
Trả mẹ tôi một đời lam lũ

Gánh bao mùa
Mua con chữ cho tôi.
Nhưng tháng ngày làm sao tôi mua nổi?
Ngày lại ngày mẹ tôi già mất thôi
Rồi mai đây chú cua đồng dương tròn đôi mắt
Biết tìm đau dòng nước mát đắm mình?
Anh em trai
Có những lần mẹ đi chợ về trưa
Anh cõng em ra bờ đê đứng đón
Em đói sữa khóc khàn không nên tiếng
Anh dỗ dành... một lúc cũng khóc theo.
Những trưa hè ta trót đùa nghịch nhau
Mẹ lấy roi đánh đòn hai đứa khóc
Rồi đến ngày anh đến trường đi học
Em cũng chạy theo đến lớp xin vào.
 
Cứ tưởng rằng ta sẽ chẳng rời nhau
Nhưng lớn khôn đã làm ta chia cách
Anh phương Nam bốn mùa không chút lạnh
Em một mình bươn chải giữa thủ đô.
Thèm được về đồng ruộng bắt cá rô
Thèm được nếm trận mưa roi mẹ đánh
Được ôm nhau trong chăn đêm giá lạnh
Trên mảnh đất nghèo xứ Nghệ thương yêu.
Giờ chỉ còn mình mẹ đứng trước chiều
Mong con xa cuối năm về nghỉ tết
Ngồi bên nồi bánh chưng ôn câu chuyện
Anh em mình thuở cởi trần tắm mưa.
Mẹ!
Nếu tính về không gian
Tôi đi nhiều hơn mẹ
Từ xứ Nghệ vào Nam
Dài ngút mấy trăm cây số.
Còn mẹ tôi
Một đời chỉ loanh quanh
Nơi ruộng, đồng, quê, chợ...
Chẳng có cọc tiêu đo cây số bao giờ.
Nếu tính ước mơ
Tôi có nhiều hơn mẹ
Nào tình yêu, hạnh phúc, bạn bè...
Còn mẹ tôi chỉ ước một điều
Sao cho gia đình no đủ.
Nếu tính sự mất còn
Tôi được nhiều hơn mẹ
Nào học hành, sống không chiến tranh...
Mẹ tôi một đời không đèn sách
Tuổi học hành  chìm giữa đạn bom
Nhưng nếu ai hỏi tôi và mẹ
Ai đi nhiều hơn ai?
Ai có nhiều hơn ai?

Ai được nhiều hơn ai?
...?

Tôi trả lời rằng mẹ
Bởi một đời mẹ vẫn bên tôi
.
Lội ngược đường mưa
Tháng Sáu về những đợt nắng liên miên
Làm quắt khô mảnh đất nghèo Miền Trung cằn cội
Chiều Quy Nhơn những cơn mưa rơi vội
Ta thất lạc giữu phố đông.
Em bây giờ có còn nhớ hay không
Ta của ngày xưa những chiều mưa Tháng Sáu
Đi bên nhau dướt tán bằng lăng tím lặng
Mười ngón tay hồng đan chặt vào nhau.
Đã có lần ta tính chuyện trầu cau
Những viễn cảnh của tương lai nơi chuyến đò tình neo lại
Nhưng thời gian đã cuốn em đi mãi
Ta một mình lội ngược đường mưa.
Chiều Noel
chiều trắng như chiều
gầy khô như người đàn bà sau cơn bạo bệnh
chông chênh bước chân
chông chênh nỗi nhớ
chuông Giáo đường ngân vang
choàng lên mình chiếc áo bông sao không đủ ấm?
ta quỳ bên tượng Chúa
thả trí mình đi hoang
thả ta về chốn địa đàng…
bài thánh ca thôi miên xin người đừng hát nữa
đừng hát nữa xé nát lòng ta!
chiều lặn vào lòng  người đàn ông cô độc
nỗi nhớ thương vo cục
lăn, lăn, lăn trong vách tim
Noel vắng một người đàn bà hiền thục
trái tim ta truy nã khắp nhân gian.
 Đặng Thiên Sơn
Theo http://nhavantphcm.com.vn/

1 nhận xét:

Xin làm gió thổi lại đôi

Xin làm gió thổi lại đôi Về thăm nhánh cỏ bên đường/ thuở chân em dẫm vô thường mà say/ nhành hoa trên áo lung lay/ chỉ thương ...