Thứ Ba, 29 tháng 12, 2015

Đặng Thiên Sơn ướt nhèm trang nhật ký

 Đặng Thiên Sơn ướt nhèm trang nhật ký
Đừng nói gì
Khi giấc mơ ăn mòn cơn mê ngủ
Đêm sâu hoáy như một chiếc vòi rồng màu đen
Xoáy vào lồng ngực
Ta chợt nhận ra mình yêu
Tình yêu đến sau mùa lũ chim di cư trú rét
Mang những dư âm của mùa thu
Đặt nhẹ nụ hôn lên môi em
Tế bào yêu nhú mầm
Sau cơn mưa cuối mùa rả rích
Đừng nói gì lúc này nhé em
Vì tình yêu chân thật là sự vô ngôn
Những lời nói trở nên thừa thãi
Hãy say như ngày mai ta đối đầu với cái chết
Để tình yêu vĩnh cửu muôn đời
Độc thoại với biển và em
Đã nhiều buổi chiều
anh cà phê một mình nhìn về phía biển
những đợt sóng duềnh lên trắng xóa
anh trở nên vô ngôn
trước vẻ đẹp và những tiềm ẩn của đại dương bao la
Những câu hỏi trong tiềm thức về biển cứ dội vào tim anh
như lần đầu tiên anh gặp em
và yêu em chẳng vì một lý do nào
chỉ biết tình cảm chảy ra từ huyết mạch
nóng ran từng tế bào…
Anh từng nghe nhiều lão Ngư kể về những chuyến đi thần kỳ của họ
anh cũng đã từng nhìn thấy hàng hàng mộ gió
xếp thành tấm bình phong dài suốt dọc miền Trung quê anh
và anh thấy Tổ quốc mình đang vươn lên theo cánh hải âu trắng muốt
Sự độc thoại chiều nay của anh với biển và nghĩ về em
là anh đang nghĩ về một gia đình nhỏ
nghĩ về biển
nghĩ về một đất nước thanh bình
Anh muốn lúc này đây
được ôm em say trong nụ hôn nồng cháy
như biển lớn kia đang ôm đất nước vào lòng
sóng vỗ tung trắng xóa.
Bắt đầu một tình yêu
khi mùa thu không còn đủ sức cưu mang giấc mơ đi lạc
ta rơi vào một quỹ đạo khác
ướt át vì vừa băng qua những cơn mưa cuối mùa dai dẳng
cô độc giữu vũ trụ bao la
ta tự nhốt mình trong một căn phòng không cửa sổ
không có những chậu lan nơi ban công
không còn nghe tiếng guốc gõ nhẹ lên nền con hẻm
ngoằn nghèo dài suốt thời tuổi trẻ
những cuộc tình xưa cũ
trôi dạt theo thời gian về miền miên viễn
chiếc lá khô đang rơi nghe rõ từng tiếng xoay trong gió
rồi nó sẽ đáp xuống vuông đất chật chỗi, nghèo nàn ngoài kia
một mai sẽ trở thành bùn đất như hàng ngàn xác chết khác…
chẳng có gì
nếu màn  hình điện thoại không rung lên giữa đêm giao mùa khuya khoắt
em đã đến như thế
vá víu lại những tả tơi của một thời trai trẻ
cơn mưa đang rơi ngoài hiên như một khúc vĩ thanh réo rắt…
ta  cảm nhận được từng tế bào yêu đang cố đâm thủng lớp chai sần
của trái tim phong kín bao ngày
(sự hồi sinh bao giờ cũng mong được trọn vẹn hơn lần đầu)
Căn phòng được trổ hàng ngàn ô cửa
Chiều du hoang
Những ngã tư đèn đỏ, đèn xanh
Định hình một hướng đi chưa dứt
Mưa giăng mù phố núi
Về hướng nào đây em?
Pleiku ngã tư nối tiếp ngã tư
Thoai thoải dốc
Thoai thoải những cơn mưa
Thoai thoải những nóc nhà
Thoai thoải lòng người lữ thứ… 
Đôi chân du hoang bước trên hè phố
Lần theo cơn mưa
Đi về phía không người
Những  bông cúc quỳ nở muộn
Cài lên cuộc tình đã vỡ
Vàng vọt nỗi nhớ
Trái tim nhưng nhức ru mùa.
Nói gì đi tháng sáu
Ta chạy vấp những cơn mưa cuối chiều
trên con đường rêu xanh kỷ niệm…
Nói gì đi tháng sáu
đừng sụt sùi như em khóc chiều nao
bởi một lần ta vô tình lỡ quên nên tới trễ
Bằng lăng thắp hờ sắc tím
gọi ve về hòa tấu sau mưa
những bản tình ca dai dẳng suốt mùa hè
ta đã nghe từ khi biết chạm cánh môi
lên cuộc tình thơ dại
Nói gì đi tháng sáu
đừng lầm lì
đừng trở chứng
như ta một thời nông nổi tuổi hai mươi
dở dang ước thề
ướt nhèm trang nhật ký
Nói gì đi tháng sáu
đừng
nghiêng
chiều
rót
xuống
trái tim côi.
Một sáng mùa thu
Trong veo những tia nắng ban mai lắc rắc dưới tán cây cừa già
Những chiếc rễ mọc xuống
Những giọt cà phê rơi xuống
Những cánh hoa tàn rụng xuống
Những suối nước từ hòn non bộ chảy xuống
Nỗi nhớ xốc lên não
Chú sẻ nâu chuyền cành bay vút lên trời cao…
Đã nhiều mùa Thu đi qua
Ta thường cà phê một mình
Ngồi nghĩ mông lung về những hiện tượng xung quanh
Nơi góc quán nhỏ này
Nơi gốc cừa già này
Nơi…                  
Hàng cúc áo màu tím xoan phía đối diện không còn nữa
Rong rêu chảy xuống bức tường xám xịt
“Nhìn những mùa thu đi”*
*Tên một bài hát của Cố nhạc sĩ  Trịnh Công Sơn.

Ở phía không nhau

Anh thường viết những câu thơ tình yêu lúc ban mai
Khi chú chim sâu bắt đầu ríu rít
Mùi của đêm chưa tan
Trên nền đường chưa in dấu chân người
Và khóm hồng nơi cửa sổ còn ươn ướt sương đêm…
Anh thường miết tay vào lan can cầu thang
Mỗi lần lên xuống căn gác nghèo chật chội
Như một bản năng
Theo thời gian lớp véc ni bám mồ hôi bóng nhoáng
Anh thường hay nghĩ về em những lúc vui
Những lúc anh hạnh phúc
(Những lúc anh buồn anh thường nghĩ về anh)
Chuyện chúng mình chia tay
Bạn bè vẫn thường thắc mắc
“Tại sao?”
Anh  vẫn cười điềm nhiên
“Cô ấy hết yêu mình”
Đêm qua anh mơ thấy em
“Em đang mơ một giấc mơ  
Về chuyện tình yêu của chúng mình ngày xưa
Tỉnh giấc em khóc với một người đàn ông khác”
Anh vẫn thường nghĩ về em
Nghĩ về mối tình đã vỡ…
Tình yêu ở phía không nhau.
 Theo http://nhavantphcm.vn/

1 nhận xét:

  Đoàn Văn Cừ với hội xuân và những phiên chợ tết Những phiên chợ tết, những hội xuân của làng quê xưa, những làng quê cổ truyền Việt Nam ...