Dạ khúc trên đường về
Khi nói đến Nguyễn Văn Nho,
bạn bè văn nghệ tứ xứ mười phương ở Đà Nẵng, Huế, Sài Gòn, Đà Lạt…ai ai cũng
dành cho nhiều thiện cảm và nói đó là một nhạc sĩ tài hoa đồng thời là một thi
sĩ có nhiều năng khiếu thông minh như xuất khẩu thành thơ, phổ thơ thành nhạc
ngay tại chỗ ,ngay nơi bàn nhậu tiệc tùng lai rai. Tài tình nhất là độc tấu
guitar cổ điển, chơi nhạc hòa tấu đến độ nhập diệu xuất thần, đưa nghệ thuật âm
thanh lướt trên những cung bậc hoằng viễn thiên thu.
Từ thời còn thanh xuân tuổi
trẻ mới 21, 22 tuổi chàng đã viết truyện, dịch thuật, sáng tác thơ nhạc và những
hoạt động đa dạng khác. Các tác phẩm tâm đắc như Cuồng ngôn giữa ngàn hư mất
( tùy bút 1981) Dạ khúc trên đường về ( nhạc 1983) Con đường trong sương (truyện
dài 1984) Bông cỏ nở từ những niềm sâu lắng (thơ 2002) Ở một góc lặng thầm
trên mặt đất (thơ, bản thảo) đặc biệt là bài viết về Thiền tông Tản
mạn về số 0 và Sunyata đã thổi bừng lên ngọn lửa sáng tạo rực ngời
cháy đỏ trên ngút ngàn hoang lương phong trần lữ thứ giữa cõi đời mộng huyễn
phù du: “Từ đó, thi ca bắt đầu trở về như một trò chơi táo bạo và kỳ diệu của
ngôn ngữ. Một trò chơi thế mệnh, dẫn dắt thi sĩ vượt qua, vượt qua và vựơt qua
mãi từng sa mạc hoang lương ngút ngàn cỏ cháy…Dừng lại có nghĩa là tự trói đời
mình trong vòng tay quy ước, tiến đến có nghĩa là đương đầu với niềm cô đơn sâu
thẳm của kẻ muốn tìm gặp một Quê hương trong vùng tưởng nhớ, một Quê hương đã rời
xa và không bao giờ tìm được.”* Nguyễn Văn Nho đã nói như thế và mặc nhiên
chấp nhận niềm sâu thẳm cô đơn để dấn thân trên cuộc lữ thi ca tư tưởng dặm dài:
Giữa giang hồ một lữ khách
khoan thai
Nhả khói thuốc vào đầu sông
sương bạc
Một câu thơ một điệu đàn ý
nhạc
Hòa tung tăng vào vô ngại
sinh lưu
Những lối mòn thời đại quên
tên
Người ngắm mãi bóng chiều
trên lau lách
Rồi đi biệt vào những mùa
hoang lạnh
Tìm cho ra một hơi thở sa mù
Cùng quê hương Duy Xuyên Quảng
Nam với thi sĩ thượng thừa Bùi Giáng, Nguyễn Văn Nho cũng có tố chất dị thường
xuất chúng cũng phiêu bồng phóng khoáng hào sảng, nhập cuộc chịu chơi mà vẫn đứng
riêng biệt một cõi riêng mình. Sinh năm 1959 lớn lên ở phố cổ Hội An, thường lội
nước tắm sông Hoài một thời trẻ dại, thích đạp xe chơi rong thong thả qua
những cánh đồng lúa xanh vàng hoa nắng từ chốn quê này qua vùng phố nọ, ngắm những
dòng sông thơ mộng chảy mãi về đâu ngoài Cửa Đại xa mù vời vợi trùng khơi. Với
cây đàn guitar mang trên vai rất lãng mạn nghệ sĩ, ưa rong rêu lêu lổng rong
chơi như thế nhưng thi nhân vẫn hoàn thành xong Thạc sĩ Toán ở Đại học Huế. Có
một thời gian giảng dạy Đại học Sư phạm Đà Nẵng rồi bỏ dạy nửa chừng, giống như
Phạm Công Thiện bỏ dạy Đại học Vạn Hạnh lên đường lang thang sang Paris Pháp quốc
hay như Nietzsche bỏ dạy Đại học Barlin lên miền núi cao sống với nỗi cô đơn khốc
liệt, im lặng sấm sét hơn mười năm trầm tịch mịch, Nguyễn Văn Nho cũng bỏ dạy Đại
học Đà Nẵng, nhưng không lên núi ẩn cư mà chuyển qua Nhà xuất bản Giáo Dục làm
biên tập viên, dịch giả và viết một đống sách Toán học cho học sinh từ Tiểu học
đến Trung học rèn luyện ôn thi. Bây giờ thì chàng gác bỏ tất cả, đã thực sự giã
từ các tổ chức, các đám đông tập thể, lặng lẽ lui về hoạt động âm thầm một mình
một bóng giữa phương trời cao rộng tự do khoáng đãng của riêng mình.
Tinh sương là tiếng đàn
phiêu hốt, hồn thơ lãng đãng rạt rào phong phú vẫn bay hoài chất ngất trong tâm
hồn kẻ thi sĩ kỳ lạ kia, vẫn bát ngát trên con đường thênh thang sáng tạo, vô
vàn chan chứa quyện hòa cả nguồn thơ suối nhạc mênh mang. Nhạc và thơ là cung bậc
hòa âm nhập diệu phiêu diêu chuếnh choáng rất mãnh liệt thiết tha mà cũng vô
cùng thong dong trầm lặng:
Bằng giọng thơ hiền như cỏ
hoa
Tâm trí dần phai những phiên
tòa
Con nước vơi đi từng ố dục
Quá khứ cũng về thay xiêm y
Cùng suối nguồn trăng lộng
vô vi
Quên cả mười năm cuộc miên
trì
Trút giữa hoàng hôn ngàn khắc
khoải
Chăn gối cùng đêm giấc trẻ
thơ
Thôi nhé chào xa dốc bụi mờ
Và cơn đuối mộng đục trang
thơ
Về nghe nhã nhạc trong mầm sống
Gõ giữa trầm luân nhịp yêu
thương
Cung đàn vô lượng thương yêu
như nguồn suối bất tận chảy về da diết trên dặm ngàn viễn xứ tận cuối biển đầu
non. Một khi trái tim kia rào rạt suối nguồn yêu thương như vậy thì tự nhiên kẻ
rong chơi thấu hiểu diệu dụng của tình yêu vô điều kiện dù không thể diễn bày
hay bất khả lý giải bằng ngôn ngữ trần gian. Vì thế, thi nhân im lặng lắng nghe bông
cỏ nở từ những niềm sâu lắng, nghe ra bao điều huyền ảo vô vi. Chỉ còn biết
nghiêng hồn mình xuống hố thẳm uyên nguyên khơi mở mà cùng em ngồi lại bên suối
ngàn để thưởng thức những tiếng hát phiêu nhiên trong ngần ngân nga từ nhật
nguyệt thiên địa miên man:
Em ngồi xuống cùng ta nghe
suối hát
Lời diệu huyền trong mạch đá
rêu phong
Lời suối kể chuyện tháng
ngày phiêu bạt
Nguồn uyên nguyên dần xa mãi
khe mương
Em ngồi xuống cùng ta nghe
suối hát
Hồn lắng về khi rừng nhạt
mây giăng
Từ phiêu lãng cuốn theo bờ
huyễn ảo
Phút ngồi đây hòa điệu với
hư không
Mây mùa thu buổi chiều giăng
móc núi
Con bướm vàng vẫn nội cỏ
đong đưa
Một chiếc lá xa cành rơi xuống
cội
Ta về nguồn trong tiếng suối
ngân vang
Em ngồi xuống cùng ta nghe
suối hát
Giữa tịch nhiên lòng đã vắng
phong ba
Em có thấy trong lời ru của
suối
Một con đường ẩn hiện cõi
sương sa
Phong ba bão táp đã vắng lặng
giữa lòng sâu yên tĩnh tịch liêu. Một chút lòng thanh thản an nhiên thôi cũng đủ
chứa cả ba nghìn thế giới phải không em ? Một chút lòng nguyên sơ trong trắng vốn
sẵn hằng hữu giữa trời thơ đất mộng bao la. Có ai trong chúng ta còn nhớ được
điều này như nhà thơ Hoelderlin đã từng nhớ: “Con người ngụ cư trên mặt đất
như một thi nhân.” Vâng mỗi người trong chúng ta đều là một thi nhân, một
nhà thơ đang hít thở bầu khí hậu trong ngần trên mặt đất. Hãy lắng nghe tiếng
hát trong tận đáy hồn thâm thúy của mình, lắng nghe những tiếng lòng trong trẻo
rung ngân linh diệu và cùng em hát với cỏ hoa chiều phiêu phưỡng khói sương
phơi:
Ơi cánh hoa vàng lay bay
trong gió chiều nay
Có tiếng sông trầm sâu như
hơi thở mùa thu
Em có nghe lòng ta như lau cỏ
đìu hiu
Phơi giữa muôn ngàn hương
rơm hương cỏ đồng quê
Yêu người đâu dám tỏ
Ta về yêu cỏ hoa
Hát với ngày hoang dã
Bằng nụ cười sơ khai
Thoảng hương lòng hoa dại
Phong trần vương vấn nợ
Ta còn trên bể dâu
Vẫn nghe lòng phơi mở
Những hoang tình vu vơ
Trên ngõ về im lặng
Ơi cánh hoa vàng lay bay
trong gió chiều nay
Đã biết bao lần ta nghe câu
hát của em
Câu hát thanh bình xua tan
bao nỗi bồng bênh
Ta đứng trong chiều nghe ra
hương ngát mùa thu
(Hát với cỏ hoa chiều, nhạc
1984)
Nghe mùa thu hương trời xanh
tỏa ngát trong tiếng hát của em của nàng thơ hay của những tâm hồn thi nhân là
bất tuyệt. Một khi trên cõi ta bà sa mạc hoang vu này vẫn còn sót lại một chút
tình thương yêu thoáng hiện giữa lòng người thì chắc chắn mọi sự chưa hẳn là bế
tắt tuyệt vọng. Ồ chỉ cần một chút tình yêu thương chân thật cũng đủ cứu vớt
cõi người ta khỏi rơi tòm xuống hố hư vô trống rỗng, khỏi biến thành những con
người máy không hồn bởi sự sùng bái sai lầm nền cơ khí kỹ thuật của thời hiện đại
mà từ đó, vô tình đã giết chết tình cảm, tâm tư đã làm tan hoang tinh thể
sơ nguyên huyền nhiệm của con người. Chỉ cần một nụ cười, một ánh mắt hay một tấm
lòng chơn chất thật thà của em thôi là cũng đủ hồi sinh bao cảm hứng rực ngời mới
lạ trong tận đáy tim nồng nàn dạt dào xiết bao ý tình thi vị cảm khái:
Em có cả tấm lòng sâu vạn đại
Nên chẳng buồn chi chuyện kỳ
hẹn sai giờ
Em cũng xót xa nỗi niềm cỏ dại
Nên yêu đời trong tiếng vọng
nguyên sơ
Không biết tự bao giờ em đã
đến giữa trần gian này, khiến cho mặt đất ngất say trong cơn rung động choáng
váng. Em về đây từ một thế giới ban sơ vừa mộc mạc giản dị vừa vi diệu tuyệt
cùng. Thế giới của thơ và họa giao thoa trong tiếng nhạc của trời giữa thiên
thu vời vợi. Nơi đây dư vang của huyền thoại quy hồi và em xuất hiện, xuất hiện
như một loài hoa thảo lan ngan ngát hương màu phất phiêu dặt dìu siêu nhiên diệu
ảo:
Thảo lan ơi em về chi bên suối
Cho rừng xanh thầm hỏi chuyện
sương ngàn
Để anh về bên bờ đá rêu
phong
Nghe suối hát nhìn em hiền
lay nhẹ
Chiều ở bìa rừng từng trũng
nắng vàng hoe
Lòng rạo rực muốn quỳ hôn ngọn
cỏ
Chiều ở trong hồn đọng lại
bên khe
Anh vu vơ hát hòa theo giọng
gió
Về cô lẻ những con đường đây
đó
Em thẹn thùng lấp ló những
khe nương
Anh một đời rêu cúi tạ những
con đường
Từng áo não giữa khung trời
băng giá
Hôn trời đất hôn cánh rừng dầu
dãi
Thảo lan ơi còn suối mát
trong hồn
Anh dâng hết tưới lên đồng
thiên khải
Để cuối đường hoa dại nở
trong tim
Những bằng hữu thân tình, những
người em thi ca thâm thiết, những ai ai đây đó đã từng chứng kiến Nguyễn Văn
Nho “vu vơ hát hòa theo giọng gió” thì mới cảm hết vẻ đẹp xuất thần nhập cốt
phiêu nhiên của chàng thi sĩ kỳ tuyệt. Tiếng đàn guitar lã lướt du dương trên
mười ngón tay nhập diệu hòa với giọng hát, giọng ngâm thơ cao vút thuần nhiên
khiến cho những thanh âm trầm bổng réo rắt dập dềnh trên giai điệu phiêu bồng
như làm va chạm tận đáy hồn thiên cổ, rung ngân từng tiếng lòng phiêu diêu tiêu
sái quá đỗi lâng lâng như cung bậc vĩnh hằng Beethoven, Chopin, Tehaikovsky,
Schubert, Mozart… Rất nhiều lần rồi, tôi cùng Văn Nho ngao du lang bạt khắp
đó đây trên đỉnh núi Bà Nà Đà Nẵng, ngoài Huyền Không Sơn Thượng Huế hay trong
Cửa Đại bên bến sông Hoài phố cổ Hội An, rồi chuếnh choáng lai rai Sài Gòn, lên
tận xứ sương mù phố hoa Đà Lạt… Cho nên thường có dịp trực tiếp thưởng thức những
suối nhạc nguồn thơ dạt dào lai láng chảy từ một tâm hồn thượng đẳng thăng hoa.
Ơi những ngày tháng du ca Đà Lạt, thành phố cao nguyên xanh ngát ngàn thông reo
vi vu vi vút, suốt sớm trưa chiều tối hôm nào bữa nọ, chàng nhạc sĩ say ngà ngà
đã hát vang trên những đỉnh đồi sương sa chới với:
Với sương mờ phủ ven đồi
Với hàng thông lạnh ngàn đời
tịch nhiên
Với lòng ta bạc ưu phiền
Chiều đôi chân mỏi trên miền
quạnh hiu
Vầng trăng khuyết dọi sương
chiều
Chìm con dốc mỏi hắt hiu
bóng người
Em về rủ áo đôi mươi
Nhìn trăng phương lạ khóc
người đã xa
Với ta chìm giữa dương tà
Với hồi chuông gọi đường về
tịch liêu
Với hồn hoang của muôn chiều
Và đôi tay vẫy trong giờ biệt
ly
Ly biệt chia tay rồi lại
trùng phùng tao ngộ khắp hang cùng ngõ hẻm trên rừng dưới biển rộn rã xôn xao.
Lưu luyến giã từ Đà Lạt rồi về Huế, tiếp tục dạo khúc cung cầm dọc bờ bến sông
Hương cùng bạn bè văn nghệ, những kẻ lưu lạc tha phương vào những chiều mưa lác
đác cuối năm trầm ngâm lạnh buốt sầu vu vơ mơ mộng:
Huế những chiều một mình tóc
đẫm mưa đông
Hớp tí rượu nồng rồi khẽ
ngâm thơ
Mưa qua hồn ủ ấp cơn mê
Huế những chiều dạo với anh
em
Lạnh cóng bàn tay tiếng đàn
không trọn
Ngồi trút cho nhau từng phiến
ưu tư
Huế những chiều một mình đếm
ngói bâng quơ
Vẫn tiếng đàn trầm hồn thả
đi hoang
Qua sông rồi lại nhớ bên kia
Huế những chiều dạo với anh
em
Một chút tình trao sưởi lòng
sái nhịp
Và những tàn khuya chung rượu
sân ga
Ngày tôi xa tôi xa
Dòng sông xuôi về mấy nẻo
Em còn thương còn thương
Đứng bên từng khóm lá
Nghe vòm cây kể chuyện đời anh
(Huế những chiều đông, nhạc
1981)
Chuyện đời thi sĩ như nước
chảy mây trôi, nhạt nhòa tóc rối phôi pha qua muôn trùng vạn lối cao nguyên, hải
đảo sơn hà xa ngút mù xa, biết sao mà kể cho hết được phải không? Thôi thì cứ
bồng tênh phiêu phưỡng theo sương ngàn gió núi lên trên tuyệt đỉnh Bà Nà giữa
thiên thanh vĩnh thúy để nghe chàng nghệ sĩ cất điệu tiêu dao ca nhã nhạc dậy lừng
hạo nhiên chi khí vang vọng xuống chập chùng dưới kia cõi đời phù vân nhân thế:
Về đến đây rồi Bà Nà ơi!
Vườn Tịnh Tâm kia lặng bóng
chiều
Thạch Đơn hòn dựng phơi niềm
nhớ
Thách cả mười phương chuyện
nắng mưa
Ngỡ như mình bước giữa đường
xưa
Mấy kiếp chờ nhau lạnh mấy
mùa
Suối Nai ngơ ngác dòng trong
sáng
Vỗ đá hờn kia điệu hát buồn
Về đến đây rồi em biết không
Sương tạc hình ai nỗi nhớ
này
Không trăng vẫn đứng đồi Vọng
Nguyệt
Trừng mắt đêm sâu chuyện kiếp
người
Suối Mơ vẫn chảy ngoài
truông vắng
Người vẫn còn mơ giữa phố
phường?
Bên thác Cầu Vồng ta đứng đợi
Một bóng chim xa chẳng tái hồi
Hát ca đã cái đời cho đến
tàn khuya sương ướt lạnh đầy hồn tim bổi hổi, rồi sớm tinh sương vừa mênh mang
vừa rộn ràng xuống núi theo gót gió trùng khơi lồng lộng bay ra ngoài biển trời
hải đảo Cù Lao Chàm, uống rượu ngâm thơ hạo nhiên chi khí, túy lúy say sưa giữa
bao la chập chùng sóng vỗ rào rạt dâng đầy:
Lại về đây biển chiều nay
Chén trà bãi vắng ngồi say
nghĩa tình
Đã hừng lại mộng phiêu linh
Giữa ngày hoang dại giật
mình nghe ra
Âm vang lời biển quan hà
Nghe ghềnh sóng vỗ gọi tà
dương trôi
Ta còn đây cả mộng đời
Với tình huynh đệ với lời
thiên thu
Giống như Alexis Zorba ra hải
đảo Crete sống triệt để trọn vẹn hết mình, tràn lan ca hát nhảy múa hoan say với
cây đàn santuri thì Nguyễn Văn Nho cũng vậy cũng ngất ngây túy lúy cùng với bạn
bè, với lãng mạn nàng thơ ngư nữ mặn nồng, dù chỉ dăm ba ngày nhưng cũng đủ thấm
thía hương vị khác thường giữa bát ngát đại dương. Rồi chàng rưng rưng vác cây
đàn lửng thửng quay về phố cổ Hội An, ngồi lại bên thềm xưa lối cũ nghe rêu
phong thiên cổ lên tiếng hát ngậm ngùi, thương nhớ một mùa trăng xa ngái còn thấp
thoáng giữa dòng đời lấp lánh long lanh:
Anh lại về đây em ơi
Ngóng mây trời dòng sông chiều
vắng
Bước âm thầm đường xưa lối cỏ
Chờ đò sang sông
Hơn một tình yêu trôi đi
Lối thiên đường nằm trong mộng
ước
Cánh chim trời ngàn tơ trĩu
nặng
Tìm đâu bến bờ
Nhưng dù trời sương băng rơi
Cho dù buồn hơn mưa thu
Cho dầu ta cánh mỏng tơi bời
Và dù đời rong phong phiêu
Ta vẫn cứ như dòng sông qua
mọi bến bờ
Bờ bến sông Hoài lăn tăn
sóng vỗ xô lùa bèo dạt hoa trôi dọc ven triền lau lách sông Thu Bồn qua bên kia
cồn bãi nương dâu xanh biếc Duy Xuyên, nghiêng nghiêng mấy hàng cây cau đứng
lưa thưa bên rào giậu mồng tơi hoa mướp bướm vàng chập chờn bay lượn vương
vương hoa nắng chiều tà, nhà thơ thở nhẹ từng hơi thở nhớ thương da diết thiết
tha vô cùng vô tận về người em Hà Huệ yêu dấu nhất đang dạy học trên xứ miền
cao nguyên Bảo Lộc xa mù, một người tình vĩnh cửu như dòng sông trí tuệ luôn
luôn dào dạt chảy về đẫm ướt những trang thơ:
Ở nơi đó sương có mờ dáng nhỏ
Chiều có vương mây núi thấp
trong lòng
Bưu điện mỗi ngày em nhắn nỗi
chờ mong
Vai có run lên nỗi niềm gió
núi?
Có chiều nào không em âm thầm
qua suối
Soi mặt mình thấy lệ ngấn
long lanh
Rừng hoang vu cây sầu ngọn tủi
cành
Từng dốc lên nghe sỏi hờn đá
dỗi
Trời ở nơi này lạnh chưa tím
bờ môi
Mà lòng anh thì đã mấy đông
rồi
Đêm anh qua phà buồn ngắm
trăng trôi
Không nguôi được những đêm nằm
biển hát
Còn bước chân hoang hàng cây
chiều xơ xác
Thị thành ơi sông nước với bạn
bè
Đi để thấy một đời anh dang
dở
Chuyện mình yêu nhau ôi đâu
phải tình cờ
Tình cờ sao được phải không
em, khi mình kỳ ngộ nhau là nếp duyên tiền kiếp nhiệm huyền. Hãy đáp ứng từng
phiến nghiệp đời mê đắm lâm ly, cùng đồng thanh tương ứng những điệp khúc rung
ngân ân ái say sưa cho đến tận cùng cảm giác hoan lạc đê mê, để từ đó mà có thể
tạo một bước nhảy trọng đại, chuyển nhịp sang cung bậc mới:
Bến chờ chi cho sương nặng bồi
hồi
Ngành ngọn ấy suốt một mùa
bão nổi
Ta vẫn tang bồng nhưng tóc
chừng đã đổi
Theo dòng trôi bỏ lại bụi vô
minh
Vẫn mực đèn khuya nhưng chuyển
rộng điệu tình
Ta nghe tiếng côn trùng hơi
thở đất
Một tiếng chim giữa trời đêm
phiêu dật
Vẫy tay người cơn mộng giữa
chiêm bao
Chiêm bao mộng mị là gì mà
thi sĩ đành phải từ tạ những giấc mơ đời hư huyễn? Tạ từ giã biệt để tiếp tục
đăng trình với bầu rượu túi thơ qua những bến bờ thênh thang trên dặm ngàn viễn
xứ lênh đênh… “Đi để nhớ những chiều pha tóc trắng. Mắt lưng chừng trông giọt
máu phiêu lưu.” Lời thơ Tuệ Sỹ đồng vọng gõ nhịp dưới gót giang hồ phơ phất
chân đi. Đến rồi đi, gặp gỡ rồi ly biệt biết bao lần rồi hỡi những thiền
sư, cuồng sĩ, văn nghệ sĩ, hồng nhan, thục nữ, nàng thơ? Từ cuộc thơ đến
cuộc tình, từ cuộc tình đến cuộc mộng rồi từ cuộc mộng đến cuộc lữ mang mang,
chàng thi sĩ hào hoa phong nhã lại phiêu phưỡng lên đường bay lượn như con chim
đến từ xứ lạ ngứa cổ hát khơi vơi những tình ca thâm thiết nguyệt tận, những sầu
ca bi tráng giữa bóng chiều tà sương khói phủ hoang vu:
Để bây giờ trên bốn mùa phố
cũ
Đêm từng đêm sầu dội mãi tâm
hồn
Từng ý nhạc cũng theo về mộng
huyễn
Tháng ngày ơi ngan ngát một
phương trời
Mời em hát cùng tôi bài nguyệt
tận
Dẫu đời em đâu đáng để đau
buồn
Vùng sương đọng trong bờ mi
tôi đó
Hát khơi vơi vậy thôi như
Nguyễn Du vi vu hát “Cùng trong một tiếng tơ đồng. Người ngoài cười nụ người
trong khóc thầm” như Phạm Công Thiện hát đơn ca“Mùa xuân bay thành
khói. Tôi ca hát một mình” như Beethoven lặng lẽ Hòa tấu khúc thứ 9 bất
hủ du dương, như Trang Tử nghêu ngao khúc Tiêu dao du hý lộng tuyệt
trù, như Lý Bạch ngâm nga “Xử thế nhược đại mộng. Hồ vi lao kỳ sinh” bồng
bềnh dọc khắp bãi bờ Trường Giang xanh ngát, như Rainer Maria Rilke hát Ngợi
ca nỗi cô đơnở tận miền tuyết băng Đức quốc, như Apollinaire hát chan chứa nỗi
niềm Say đắm cabên bờ sông Sein huyền mộng Paris, như Hoelderlin nghìn dặm
lưu linh khúc Thần cảm ca trên đường trở về cố hương Schwabbach nghi
ngút sa mù, như Rimbaud chuếnh choáng hát du ca trên Con tàu say ngoài
ven trời vạn dặm xa xăm nước Pháp ngút ngàn hoang lộ mang mang, như Bùi Giáng
nhảy múa hát ca Thơ vô tận vui túy lúy càn khôn giữa phố thị Sài Gòn,
như Alexis Zorba ca hát múa nhảy tràn lanHoan khúc chịu chơi ngoài hải đảo
trùng dương bát ngát, như Hàn Mặc Tử tương tư hát tặng Gái quê những
lời Thơ điên siêu thần bạt thánh say khướt cả thần hồn… Còn Nguyễn
Văn Nho cũng trút hết ruột rà xương xảu máu me ra mà hòa âm tha thiết Da
khúc trên đường về qua cung bậc vô thanh giữa nhật nguyệt thiên thu lai
láng bồi hồi:
Còn ai bây giờ ngồi kể chuyện
khơi vơi
Ngày tháng đó và mây trời bữa
nọ
Tôi đã trút giữa giờ thiêng
đỉnh ngọ
Chuyện trần gian trên đôi
cánh thiên di
Tôi về lại giữa lưng chừng
mây nổi
Cuộc dừng chân chưa hò hẹn
bao giờ
Tưởng đã tắt những nhịp đời
bổi hổi
Mà vẫn trong lòng điệu hát
vô thanh
Điệu hát vô thanh mà vẫn
chan hòa đồng vọng ngân nga vang lừng những âm giai hài hòa tiết điệu phiêu
linh như có lần thi sĩ tâm sự: “Dạ khúc trên đường về... Có phải từ đó,
thi ca trở về như một con đường cứu chuộc và âm nhạc theo ý nghĩa sâu lắng của
danh từ cũng trở về như một phương tiện bi thiết để cấu dệt nên miền quê trong ảo
tưởng? Có phải ca khúc, chiếc cầu nối lại đôi bờ ngôn ngữ với âm thanh cũng
giong buồm theo tư tưởng để ngợi ca nỗi chết, ngợi ca sinh ly, ngợi ca những
sai lầm ngu xuẩn chính mình, suốt một thời gian chẻ làm tư truyền thống, giá trị,
thả phăng mình trong nước lũ mây trôi ?”** Hỏi tức là trả lời, để cho mọi sự
cứ vốn y nhiên hiện hữu như thế trong một niềm sâu xa im ắng, lắng nghe dòng
sông đời ca hát khoan thai:
Ai đứng trong tàn khuya
Để nghe dòng sông hát rằng
Có ra đại dương mới hay đảo
hoang
Từng đêm bão táp
Sương có giăng nhiều thêm
Có phai nhàu thêm cõi lòng
Mới yêu đời sống bằng từng cảm
thông
(Tiếng hát dòng sông đêm
,nhạc 1983)
Tấm lòng thi sĩ bộc lộ chia
sẻ một cách chân thành như vậy đó và dốc hết tài hoa ra để biến đời sống thành
nhạc thành thơ, đem lại nguồn vui hoan hỷ cho mọi người, nhưng ở một mặt khác của
tồn sinh bức bách, nhà thơ vẫn ngậm ngùi trong nỗi sầu nhân thế bể dâu. Niềm
đau sâu thẳm ấy khó thể nguôi ngoai cứ quằn quại khắc khoải, cứ thao thức lùng
bùng như bị vây khổn trong một thành vách sương mù ngột ngạt nào đó quá đỗi âm
u:
Ở một góc buồn trên mặt đất
hoang vu
Tôi ngồi đếm những chiều
vàng nhân thế
Từng con sông chảy qua đời
ân huệ
Những con đường nghẽn lối
trong sương
Ở một góc buồn trên mặt đất
hoang lương
Tôi chao đảo giữa mù phương
lốc xoáy
Đã tê điếng một tấm lòng dàn
trải
Ngồi nơi đây sám tội với
giang hồ
Ở một góc buồn trên thế giới
lô xô
Tôi ngồi đếm những dòng người
xe cộ
Và dụi mắt giữa bụi mù lịch
sử
Tôi giam tôi trong ân nghĩa
khôn hàn
Tính mệnh quê hương Việt Nam
đang chìm ngập trong dòng sử lịch mịt mù dâu bể tang thương, thi sĩ cảm
thấy hoang mang hụt hẫng, chới với bước đi lạc loài lạc lõng trong chập choạng
đen ngòm âm u tăm tối trong nỗi sầu vạn đại, chẳng biết hỏi ai đây hỡi cội
nguồn hun hút dấu bơ vơ:
Hỏi nước cũ bên nguồn xưa có
nhớ
Hỏi anh em niềm tri ngộ sơ đầu
Tôi trở về lạc lõng giữa đêm
thâu
Chỉ có mưa giăng và điện đường
nhàn nhạt
Lòng nhúc mỏi từ ngày đầu
phiêu dạt
Hỏi quê hương ồ mắt đã vàng
hoe
Tôi biết mình lầm lần trở lại
đêm nay
Mà có chi đâu một khung trời
đã úa
Thương một người em rẽ từ
ngã ba này
Buổi sáng em đi có
mình ta rưng lệ
Ngõ cũ vườn xưa và niềm đau
nhân thế
Hòa quyện trong ta nỗi chết
chiều nay
Nỗi chết và sự sống, khổ đau
và hạnh phúc, giọt lệ và nụ cười…kỳ diệu thay, tự bao giờ đến bây giờ vẫn cùng
song hành khắng khít quyện hòa nhau để từ đó, con người bước qua vượt qua nhịp
cầu thanh thản tự do. Vì thế cho nên người thi sĩ tuy đã chạm mặt tột cùng nỗi
buồn đau buốt cóng, nỗi sầu bi đổ nát tàn xiêu trong bóng chiều hiu hắt nắng xế
vàng vọt của quê hương nhưng trong tận đáy lòng sâu thẳm vẫn còn le lói ẩn hiện,
vẫn còn trì ngự một niềm tin tưởng thường tự tại khinh an:
Thân có lạnh giữa bao mùa
bão loạn
Lòng vẫn vui trong lời nói
đơn sơ
Cành xa xa chim chuyền qua bỉ
ngạn
Trong tàn xiêu đời vẫn đẹp
vô ngần
Ơi chao! “Trong tàn
xiêu đời vẫn đẹp vô ngần” chính là thông điệp của chàng thi sĩ. Đẹp
như bài thơ thuở đầu đời rung động tặng em, đẹp như tình yêu diệu huyền trong
cuộc lữ. Từ chỗ nhận thức rực ngời lửa sáng tạo mới mẻ trinh nguyên đó,
tình yêu sẽ đưa con người ta tới một cõi từ ái phong quang mở rộng, là căn bản
của một cuộc phát nguyện đại bi tâm. Thương yêu hết mặt đất trần gian, khắp muôn
chiều nghìn nẻo hoang liêu. Yêu từng sợi nắng giọt mưa, từng lá cây ngọn cỏ, từng
hoa trôi bèo dạt đến những phiến đời tàn phai vàng úa, hiu hắt ê chề... đều yêu
thương và yêu thương hết thảy, muốn ôm ấp nâng niu trìu mến vào bao dung rộng
lượng ở trong lòng:
Em biết không
Những chiều một mình đứng ở
đồng quê
Không nói được...
Những lần nhìn bên kia sông
tím thẩm
Anh muốn ôm từng sợi nắng
vào lòng
Như thể anh ôm từng nỗi đời
héo hắt
Hắt hiu tàn tạ vàng úa từng
nỗi đời khổ lụy đã khiến cho thi nhân chạnh lòng trắc ẩn khôn khuây. Thấy và
nghe xiết bao não nùng thống thiết, biết nói chi hơn là cảm thương vô hạn chốn
trần ai đầy máu lệ xót xa quặn thắt. Lặng lẽ trầm tư từ nỗi cô đơn tối hậu để
chiêm nghiệm, lịch nghiệm cõi tồn sinh qua mọi ngõ ngách sâu kín nhất trong tâm
hồn, đột nhiên rất nhiều lần nhà thơ chợt sững sờ thảng thốt trước vẻ đẹp đơn
sơ của một đóa hoa dại ven đường hay bâng khuâng đứng giữa ngã tư phố thị vàng
vọt ánh điện mờ hư vô trống rỗng, rồi đôi lúc cũng rạo rưc đốt lên làn khói thuốc
Đà Lạt sưởi ấm sân ga những khuya buồn chờ đợi tiếng còi tàu hụ vang rộn rã và
biết hít thở hương gió bình nguyên, thưởng thức rừng đèo heo hút reo vui trong
từng đọt lá xanh vàng hoa nắng lung linh... Một mình và chỉ một mình đi theo ý
chí mãnh liệt của mình, không nhập vào đám đông, chối từ quyết liệt những bầy
lũ, phe nhóm, hội đoàn, đảng phái. Tuyệt đối dứt khoát không gia nhập bất
cứ một đảng điếc nào hay một hệ thống ý thức hệ nào cả, nhà thơ cô đơn lẫm liệt,
hiên ngang lui về đối diện trực tiếp với chính mình trong niềm cô liêu khôn
cùng vắng lặng:
Khi còn lại một mình anh với
nắng
Chiều vươn vai chim chóc gọi
đàn về
Anh cúi xuống đóa dại vàng
trên bãi
Khói đầu sông vi vút chuyện
xưa sau
Khi còn lại một mình anh với
phố
Đèn vàng khuya tiếng chó vọng
xa gần
Ngã tư buồn ngó lại thấy
bâng khuâng
Anh khẽ hát điệu nhạc gì xa
vắng
Khi còn lại một mình anh
trên bến
Còi tàu vang rờn rợn bước
phong trần
Anh châm thuốc thở bằng làn
khoi trắng
Để bọt bèo mộng tưởng đọng
trên vai
Khi một mình tay vẫy phía đồi
cao
Gió bình nguyên thổi ngược gọi
rừng đèo
Tim tím rụng nắng chiều qua
đọt lá
Là biết mình muôn thuở vẫn
còn đi
“Là biết mình muôn thuở vẫn
còn đi.” Phải chăng đó là sứ mệnh của thi ca hay là bước đi kỳ cùng của cuộc
lữ? Nơi đó chứa đủ mọi dư vang siêu hình của bao niềm hoài vọng giữa dòng đời
miên viễn thiên thu. Ra đi tức là trở về. Trở về với chính lòng mình lấp
lánh thanh tân, hoàn toàn mới lạ, mới mẻ từ nguyên ủy nguyên sơ. Quy hồi cố quận
tâm linh hay quê nhà Duy Xuyên ngan ngát hoa ngàn cỏ nội cũng giống nhau thôi.
Ngồi lắng nghe từng cơn gió đời lồng lộng rỗng rang thổi nhẹ nhàng ngoài bờ tre
bụi trúc hòa quyện cùng hương trời quyến rũ thơm ngát mộng ngàn thu:
Chừ về lại với ruộng đồng
năm tháng
Giọng tre hiền như thuở ấy
tôi đi
Và quỳ xuống lần khân cùng
khóm chuối
Hôn đất trời vời vợi cõi
riêng tôi
Cõi riêng tôi có con đường bỏ
lại
Nửa đời đi hoang dại mấy
phương trời
Hai tròng mắt đục bao niềm
sân hận
Xin ngồi đây sám tội với mây
trôi
Chừ cố quận không nghe lòng
viễn xứ
Như ngày xưa trăn trở mộng rừng
sâu
Nghe thân thiết giọt sương
trời trên cỏ
Thấy lòng mềm như nắng úa
phai tan
Ơi giọng tre lưu luyến lắm
chiều vàng
Ngân nga mãi một bài thơ
thân thuộc
Chừ về lại với tâm hồn cỏ mượt
Với mùi bùn hương lúa đã
thiên thu
Thiên thu vĩnh cửu chẳng ở
đâu xa mà hiện hữu sờ sờ ngay mỗi sát na trước mắt. Thấy ngay tức khắc mặt mũi
xưa nay hay bản lai diện mục của mình hay không là tùy cái nhìn trực giác thấu
thị của chúng ta mà thôi. Triết gia vĩ đại Nietzsche đã trực kiến được điều đó
khi Quy hồi vĩnh cửu qua tác phẩm sấm sét Zarathustra đã nói như
thế và rất nhiều thiền sư, nghệ sĩ lớn của nhân loại đã khám phá ra cái bản
lai diện mục của chính mình.
Từ những niềm sâu lắng nọ,
sơ nguyên nào còn vọng lại, sơ thủy nào còn ngân rung thầm kín nỗi niềm trong
lòng người em thi ca độ lượng bao dung? Thi sĩ đi về trên thể điệu vô thủy vô
chung, cùng rung cảm cùng chia sẻ đầm đìa bao mộng tình hư huyễn phù du mà vẫn
yêu thương vô lượng cuộc sinh tồn. Còn gì bi tráng một cách chân thành như thế? Xin tri ân những thuyền quyên thục nữ, những hồng nhan tri kỷ tri âm thầm
lặng và cảm tạ những phương trời gió loạn, những bạn bè cảm mộ sẻ chia từng triết
lý suy tư:
Xin cảm tạ những chiều rơi cố
xứ
Có bàn chân khép lại ngõ
hoang mê
Mười lăm năm một đoạn đời lữ
thứ
Trắng hồn tôi trên cuộc mộng
vô cùng
Cảm tạ đất trời cao lượng
bao dung
Mưa với nắng nhịp đời lên bổi
hổi
Cảm tạ sương ngàn lộ vắng
thương khung
Phủ hồn tôi trên tháng ngày
nghiệt ngã
Ơn các em những mối tình
không vẹn
Những phương trời khép lại
cuối chiêm bao
Vẫy tay nhé một lần xin khất
hẹn
Là lời trao còn giữ lại
trong tim
Lời cảm tạ sau cùng xin trao
gởi
Ơi tha nhân ơi bằng hữu thâm
tình
Đời thì rộng nhưng đành thôi
áo rũ
Lạy nghìn xưa và lạy cả mai
sau
Một khi cúi xuống trải lòng
ra cảm tạ, tri ân tất cả trần gian như thế và tự nguyện trở về sống với thế giới
nội tâm thâm hậu là thi sĩ mặc nhiên đã thể hiện, bày tỏ một thái độ đứng trước
cuộc đời. Bởi tự bao giờ, thi nhân đã thấy rõ tận tường cái mặt mũi xưa nay của
chính mình trong một đêm ngắm trăng rằm nơi chùa cổ Phước Lâm ở Hội An. Chỉ một
lần duy nhất thôi cũng đủ hoát nhiên hiển lộ một điều chi vi diệu nhiệm mầu độc
đáo vô song trong tuyệt cùng quang minh tĩnh lặng:
Trăng im lìm giữa thiền đường
Người im lìm lắng nghe sương
gọi thầm
Hỡi mù sa cõi trăm năm
Làm sao che được trăng rằm
nguyên sơ?
Kể từ khi thấy được vầng
trăng rằm hay ánh trăng tâm vi diệu ấy, thi nhân đã âm thầm mang về rải khắp
nhân gian bằng phương tiện thi ca và âm nhạc như ngụ ngầm chiếu soi lại chân
dung của muôn loài vạn hữu của thập loại chúng sinh của anh và em của tình yêu
và cuộc đời. Cuộc đời và tình yêu là hai đề tài muôn thuở của con người trên mặt
đất muôn nơi. Tuỳ theo cảm nhận, lãnh hội của mỗi một người trong chúng ta mà
thấy như thế này hay như thế nọ đó thôi. Ở đây, nhà thơ đã cất lên tiếng hát
thi ca quá mộng vào một chiều du xuân thong dong thả nhẹ từng bước chân qua hồ
Tịnh Tâm ở Huế, sực nhìn thấy bàu rau muống trổ đầy hoa xinh xắn tinh khôi mới
lạ mà thốt nhiên cảm ngộ rộ bừng ra lẽ Nhất Như của vạn vật đất trời cùng tương
ứng tương nhập sự đời lý đạo viên dung:
Hoa rau muống nở một bàu
tinh khôi
Lòng xuân ngan ngát đất trời
Đạo đời tương nhập trong lời
cỏ cây
Khi trăng còn ở đồi tây
Tình tôi là nụ cười này tiễn
nhau
Một nụ cười tươi tắn thi sĩ
tặng trao cho cuôc đời giữa bầu trời mênh mông Không Tánh xanh ngần. Tất cả
muôn loài vạn hữu xưa nay đều nằm gọn trong vũ trụ Tánh Không này, dù đời hay đạo,
phàm hay thánh, chánh hay tà, ma hay Phật, vọng hay chân, mộng hay thực, mê hay
ngộ…cũng đều nằm gọn ghẽ trọn vẹn giữa lòng Tánh Không mông mênh hoằng viễn đó,
như Nguyễn Văn Nho có lần phát biểu :“Ngày nay, Tánh Không luận đả nghiễm nhiên
trở thành một luận thuyết đẹp và sâu đến nỗi những trí tuệ siêu việt luôn bị hấp
dẫn và họ ngày càng khám phá ra biết bao huyền nhiệm trong mối tương ưng giữa
luận thuyết và chiều sâu tâm hồn của những trí tuệ đó, cái chiều sâu không thể
định danh và sâu đến nỗi bất khả diễn bày.”*** Hay như thiền sư thi sĩ Tuệ
Sỹ nói: “Qua Tánh Không luận của Long Thọ bấy giờ, ngôn ngữ không còn là
một hình ảnh héo hắt của thực tại sai biệt và sai biệt. Nó không đi chơi vơi
trên thực tại mà đóng vai trò truyền thông như tiếng gọi từ trên một đỉnh núi của
tuyệt đối vô tri, từ trên một đỉnh núi nghìn đời bất khả xâm phạm, luôn luôn
thách đố bước tiến của con người. Nó đánh mất đi cái cụ thể nghèo nàn trong tầm
mắt của phàm phu đến một chân trời rực rỡ của sáng tạo.”**** Như vậy,
Tánh Không dung chứa bao hàm cả đạo hay đời, Phật hay ma, chánh hay tà… và khơi
mở con đường hân hoan sáng tạo vô lượng vô biên. Rốt lại đều là những trạng
thái tân kỳ vi tế vốn xảy ra trong lòng tâm linh hoằng đại bao la mà gần gũi
nơi mình, ngay giữa thực tại hiện tiền đây thôi. Tâm thanh tịnh thì ba nghìn thế
giới cũng thanh tịnh bình yên nên thi nhân vẫn cứ tự do lãng tử phiêu bồng,
rong dạo qua chơi bên những chốn miền không có đâu nơi với điệu cười hào phóng
rất mực thong dong:
Lòng im mây trắng ngang đầu
Sóng miên man vỗ nghìn câu
tâm tình
Còn chi hơn giữa phù sinh
Nằm quên mộng ước quên mình
là ai
Quên ta quên người, gợi nhớ
đến bức tranh thứ tám “Người trâu đều quên” trong Thập mục ngưu đồ của
Thiền tông. Phải chăng đó là trạng thái vong bặt đối đãi, vô ngại, vô ngã, chẳng
còn mảy may ý niệm bản ngã, hoàn toàn không còn chấp ngã, trạm nhiên vắng lặng
cái tôi? Thôi chẳng cần bận tâm làm chi nữa, chỉ thầm cảm nhận tự nhiên như
nhiên và sống như thế như thế là tuyệt vời rồi, phải vậy không Nguyễn Văn Nho?
Có lẽ ở đây cũng nên nhắc đến
Huyền Vi và Huyền Vân, hai ái nữ thiên thần của thi sĩ. Trong khi Huyền Vi
duyên dáng thùy mị ở nhà nhiếp tâm ngồi thiền định, trì chú Đại Bi thì Huyền
Vân đoan trang lại phiêu lãng qua bên kia xứ miền Singapore sống tự lập với cây
đàn piano. Nếu có ai một lần diễm phúc được nghe Huyền Vân ngồi thanh thản lướt
nhẹ bàn tay trên những phím đàn bay bổng thanh thoát thì tự nhiên sẽ tan biến hết
mọi áo não ưu phiền. Huyền Vi cùng với Huyền Vân. Đẹp như lòng biếc tuyệt trần
nhân gian. Hòa âm tâm huyết cung đàn. Làm cho mặt đất ngân vang tiếng cười…
Thôi bây giờ, không gì hơn, ta xin ngâm bài thơ cho hai tiểu thư nghe chơi nhé
! Bài thơ Suối nhạc nguồn thơ này ta làm riêng tặng Nguyễn Văn Nho
trước ngày chia tay tạm biệt Đà Nẵng, lên đường tiếp cuộc lữ phiêu diêu:
Nhiều chuyến lên đường mây
lưu viễn
Rồi những quy hồi bến sông
quê
Đã biết bao lần say chuếnh
choáng
Hát đi dạ khúc trên đường
về
Hát với cỏ hoa chiều phiêu
hốt
Từ độ bao giờ vẫn ngân nga
Cuộc thơ cuộc mộng lồng cuộc
lữ
Nghe thấu sau xưa buốt ruột
rà
Tận trong lòng thẳm thầm cảm
xúc
Ở một góc buồn giọng
thơ ngâm
Thấm thía niềm chi mà khắc
khoải
Tài hoa lãng đãng với cung cầm
Ngâm đi nhân thế sầu dâu bể
Lệ đã tràn sông đẫm mịt mù
Thôi chỉ còn em hòa điệu thở
Và bản tình ca giữa thiên
thu
*Nguyễn Văn Nho. Lời tựa Bông
cỏ nở từ những niềm sâu lắng. Hội Nhà Văn xuất bản, Hà Nội 2002
**Nguyễn Văn Nho. Lời tựa Dạ
khúc trên đường về (nhạc) Wildflowers xuất bản, USA 1983
***Nguyễn Văn Nho. Tản
mạn về số 0 và Sunyata. Tạp chí Giác Ngộ 2011.
****Tuệ Sỹ. Triết học
về Tánh Không. An Tiêm xuất bản, SGòn 1970.
Dạ khúc trên đường về (nhạc) Wildflowers xuất bản, USA 1983
Bông cỏ nở từ những niềm sâu
lắng. Hội Nhà Văn xuất bản, Hà Nội 2002. Ở một góc lặng thầm trên mặt
đất. Bản thảo.
Tâm Nhiên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét