Cùng đi chung một đoạn đường
“Dù tiễn đưa ngàn dặm rồi cũng phải chia tay”
(Tống quân
thiên lý, chung hữu nhất biệt)
Không ai có thể nói trước được chuyện gì sẽ xảy ra ở ngày
mai, mặc dù ngày mai mặt trời vẫn lên, nắng vẫn lấp lánh trên cành lá và dòng
sông vẫn lặng lẽ hiền hòa chảy quanh đồng cỏ như ngày mọi ngày…
Thiền sư Ajahn Chah khuyên
chúng ta rằng: “Rồi sẽ có một ngày bạn phải vào bệnh viện, bạn hãy tâm niệm rằng: lành bệnh thì tốt nếu không lành bệnh thì cũng tốt thôi, trường hợp xấu hơn,
thầy thuốc nói bạn chỉ còn sống một thời gian ngắn nữa, bạn hãy bình tỉnh nhìn
những người đang ở chung quanh bạn và nghĩ rằng: Dù mau hay chậm rồi họ cũng sẽ
như mình. Được như vậy bạn sẽ thấy vơi bớt những lo âu đang nặng trĩu trong
lòng”
Trong cuộc sống chúng ta thường
gặp những rủi ro và bất công nhưng cái chết luôn bình đẳng với mọi người, phải
chăng đó là niềm an ủi trước khi rời bỏ người thân và cuộc đời… với những nỗi buồn
trĩu nặng trên đôi vai?
Tác giả Du Vũ Minh nói về cuộc chia tay với
người bạn thân thiết của ông rằng: “Sau cơn mưa hôm ấy, người bạn của tôi
ngỏ lời từ giã, tôi đòi đưa bạn mình ra đến trạm chờ xe, bạn tôi nói: “dù có
đưa nhau ngàn dặm cuối cùng cũng phải chia tay, thế nào chăng nữa thì bạn
chỉ có thể cùng tôi đi chung một đoạn đường. Vậy bạn đưa tôi ra khỏi cửa
nhà cũng đủ rồi.
Trước năm 1975, hồi tôi còn ở căn phòng nhỏ bề bộn
trong thành Ô Ma, Saigon.Bạn tôi,Phạm Chu Sa thường đến chơi vàcó lần nói với
tôi rằng: anh có người bạn có một sở thích rất lạ lùng: cứ 4 giờ sáng
là anh ta thức dậy ra ngoài bến xe, anh ngồi đó với ly cà phê bên quán cóc nhìn
thiên hạ cho đến sáng trắng mới trở về. Anh ấy thích nhìn cảnh chia ly
chăng? Hay anh bị ám ảnh một nỗi buồn nào đó từ trong sâu thẳm của tâm hồn?
Trước đây, Tế Hanh một nhà thơ nổi danh từ
thời tiền chiến cũng đã từng chìm đắm trong nỗi buồn như vậy:
“Những ngày nghỉ học tôi hay tới
Đón chuyến tàu đi đến những ga
Tôi đứng bơ vơ xem tiễn biệt
Lòng buồn đau xót nỗi chia xa”
Nỗi buồn cứ vướng theo từng bước chân của người ở lại:
“Kẻ về không nói bước vương vương
Thương nhớ lan xa mấy dặm trường…”
Âu cũng là sở thích của mỗi người, nhưng đó là
những cuộc chia tay nhẹ nhàng để rồi có ngày còn gặp lại. Nhưng có những cuộc
chia tay để rồi cách biệt không còn bao giờ gặp nữa.
Lúc thấm đẫm nỗi buồn mất mát khi đã xa cách ngàn trùng người
ta mới cảm nhận sự quí hóa của từng ngày được sống gần nhau:
Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta được thêm ngày nữa để yêu thương
(Kahil Gibran. Nguyễn Nhật Ánh dịch).
Tác giả Jean D’Ormesson, viết một đoạn ngắn về “Chuyến
tàu cuộc đời” (Le train de la vie), ông nói: Cuộc hành trình đầy niềm vui lẫn
nỗi buồn, hội ngộ rồi chia ly. Ta chẳng biết rồi ta sẽ xuống ở ga nào? Thôi thì
hãy sống vui, yêu thương và tha thứ, điều quan trọng là chúng ta phải để lại những
kỷ niệm đẹp cho những người còn tiếp tục chuyến đi. Và cuối cùng xin cảm ơn bạn
là người hành khách đã cùng với tôi chung một chuyến tàu.
Trong cuộc hành trình trên “Chuyến tàu cuộc đời” dù phải xuống
bất cứ ga nào, tôi cầu mong khi rời bỏ trần gian này chúng ta sẽ bước lên một
chuyến tàu khác êm ái hơn, thân thiện hơn, sẽ đưa chúng ta về một nơi chốn bình
yên đầy cỏ hoa và nắng ấm.
(Gởi bạn bè, người thân và em. Những người đã cùng tôi
đi chung một đoạn đường trong cuộc sống này).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét