Tiếng hát vượt thời gian - Thái Thanh
Gửi những ai yêu tiếng hát Thái Thanh để vĩnh biệt linh hồn người
ca sĩ tài danh này:
Bà chưa mất,thể xác vẫn còn đây nhưng linh hồn bà đã bị gã Alzheimer cướp đi rồi. Bà hiện sống trong nursing home.
Bà chưa mất,thể xác vẫn còn đây nhưng linh hồn bà đã bị gã Alzheimer cướp đi rồi. Bà hiện sống trong nursing home.
Không chỉ một người, tiếp cận “hiện tượng” Thái Thanh từ góc
độ “tiểu sử” (một tiểu sử “trải dài” vài thời kỳ lịch sử thăng trầm của đất nước,
mà chủ yếu là “đất nước” VNCH trước 1975) cùng toàn bộ gia tài đồ sộ (năm bẩy
trăm) các ca khúc bà đã hát (từ dân ca, tình ca, tâm ca, bi ca, hoan ca, hùng
ca, đạo ca, …), đã gọi bà là tiếng “khóc cười theo mệnh nước nổi trôi”. Cũng
không chỉ một người, từ góc độ “thưởng thức ca nhạc”, mệnh danh bà là “tiếng
hát vượt thời gian”, “giọng ca vàng không tuổi” – chính xác là “The Ageless
Golden Voice”, như được in trên bìa một băng nhạc SG xưa. (Chưa kể đến năm 1998
tôi được nghe một danh xưng nữa dành cho danh ca, từ miệng một giáo viên mới ở
Hà Nội vào Sài Gòn: “Ở ngoài ấy người ta gọi Thái Thanh là Tiếng Hát Lên Đồng”!)
Những danh xưng ấy dành cho Thái Thanh tất nhiên không thuyết
phục tất cả mọi người (Việt Nam), mà chỉ đúng đối với những ai yêu mến bà. Vì
sao? Giọng hát của nữ danh ca này không dành cho những đôi tai (1) không chuộng
các “âm tần cao”, và/hay (2) không chuộng các “cường độ biểu cảm – đặc biệt là
bi cảm – quá lớn” (gọi nôm na là “quá mùi”). Tuy nhiên con số những kẻ yêu (giọng
hát) Thái Thanh là không nhỏ, và trong số ấy cũng không hề thiếu những tên tuổi
lớn các nhà làm văn học nghệ thuật (như nhạc sĩ Phạm Đình Chương, nhạc sĩ Phạm
Duy, nhạc sĩ Cung Tiến, danh cầm Nghiêm Phú Phi, nhà văn kiêm nhà thơ Thanh Tâm
Tuyền, nhà văn Mai Thảo, nhà thơ Du Tử Lê, nhà thơ Nguyên Sa, …), cho nên những
lời xưng tụng dành cho người ca sĩ ấy không thể “hàm hồ” được; chúng tất yếu phải
“chính xác” và “xứng đáng”. Trong chủ quan hạn hẹp của người viết bài này, tiếng
hát Thái Thanh có thể ví như một “đặc sản”, chỉ dành cho những kẻ “sành điệu”,
đồng thời cũng từ chối quyết liệt những ai không là “đồng điệu”. Bạn sẽ nhăn mặt:
“Làm gì có một đặc sản như thế”? Xin thưa rằng có: Quả sầu riêng! Đúng vậy, mặc
ai có thể “bịt mũi xua tay”, vẫn không hiếm người lõi đời “nghiện” nó, xem nó
là “số Một”, và nó luôn là một trong những loại quả “quí và đắt nhất”. Vậy thì,
vâng, có nhiều người tôi quen biết “nghiện” Thái Thanh (và nghiện cả sầu
riêng)! Thậm chí đối với họ chỉ có mỗi một mình Thái Thanh biết “hát”, còn những
ca sĩ khác chỉ là “phát âm một cách khổ sở”. (Tôi nhớ đến truyên biếm “Tiếng
hát” khi nghe ai phát biểu về Thái Thanh tương tự như vậy).
Nói về “ngôi vị” của Thái Thanh trong giới ca sĩ Sài Gòn trước
75 có lẽ không ai chính xác bằng “người trong giới”, đặc biệt là một trong các
danh ca hàng đầu thủa ấy – Lệ Thu. Năm 1970, nhân chuyến tham dự khai mạc Hội
Chợ Osaka, Nhật Bản, Lệ Thu đã trả lời phỏng vấn của báo chí: “Nếu chị Thái
Thanh có mặt ở đây và hát, mọi người sẽ cúi đầu khâm phục!”. Cũng chính Lệ Thu,
trong một ca khúc hải ngoại nhớ về Sài Gòn, đã “sửa” ca từ của một câu khi hát
“Đâu rộn ràng tiếng hát Thái Thanh?” Kiêu ngạo và đắt giá nhất trong giới ca sĩ
ngày đó, Lệ Thu chỉ chấp nhận “nghiêng đầu” trước Thái Thanh. Sự thật thì sao?
Mặc dầu Thái Thanh đi trước cả về tuổi đời lẫn tuổi nghề so với hai diva Lệ Thu
và Khánh Ly (cũng như với hầu hết các ca sĩ khác), giọng lẫn cách hát của bà vẫn
“trẻ trung”, “hiện đại” và “độc đáo” nhất, đặc biệt với những ca khúc này:
1) CHUYỆN TÌNH BUỒN
2) ĐẠO CA 8 – GIỌT CHUÔNG CAM LỘ
3) ĐẠO
CA 9 – CHẮP TAY HOA
4) ĐÊM MÀU HỒNG
5) NGÀY XƯA HOÀNG THỊ
6) RU TA NGẬM NGÙI
7)
TẠ ƠN ĐỜI
8) TIẾNG HÁT TO
9) TÌNH SẦU DU TỬ LÊ

Để thấy/hiểu phần nào niềm hạnh phúc của “Người Đàn Bà Hát”
Thái Thanh, bạn có thể xem các clip này (và đừng quên rằng lúc ấy bà đã U70):
1)
TÌNH HOÀI HƯƠNG
2) CỎ HỒNG
3) NGÀY XƯA HOÀNG THỊ
4) DÒNG SÔNG XANH
5) TÌNH CA
6) HOÀI CẢM

Đưa em tìm động hoa vàng - Phạm Duy - Thái Thanh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét