Tóc thề trong nhạc Trịnh Công Sơn
Bớ cô tóc xoả kề bề
Cô mặc áo trắng, tóc thề ngang vai. (Ca dao Huế)
Nghe nhạc Trịnh Công Sơn, ta thường gặp hình ảnh mái tóc của những cô gái Huế:“tuổi
nào lang thang thành phố tóc mây cài...” hoặc “gió heo may đã về, chiều tím
loang vỉa hè, và gió hôn tóc thề...”. Đây chắc chắn là hình ảnh Huế, bởi hai chữ
“tóc thề” là tiếng Huế, song vì sao gọi là “tóc thề” (?) thì đến nay vẫn chưa
ai giải thích được rõ ràng! Bác sĩ Bùi Minh Đức, một người Huế hiện ở
California, chuyên nghiên cứu Văn hóa Huế và đã xuất bản Từ điển tiếng Huế, chỉ
giải thích như sau: “Tóc thề: ngụ ý con gái Huế còn thơ ngây, tóc để xõa bờ
vai...”. Trịnh Công Sơn nói rằng: “Ca khúc đối với tôi là một mô hình gần gũi,
thiết thân và hoàn chỉnh. Nó là một cuộc hôn phối kỳ diệu giữa thi ca và âm nhạc...
Ca khúc là nỗi lòng của một con người trong cuộc sống. Cuộc tình giữa âm nhạc
và văn học này đã khiến ca khúc tự nó có thể chạm đến mọi bờ cõi tri thức của đời
sống con người...” Để giải thích vì sao “Thương một người”, nhạc sĩ hát “thương
nụ cười và mái tóc buông lơi...”, có thể đã ẩn dụ hình ảnh: Một thương tóc bỏ
đuôi gà, Hai thương ăn nói mặn mà có duyên, Ba thương má lúm đồng tiền... Rồi
hình ảnh đáng yêu “mây và tóc em bay trong chiều gió lộng...” đã biểu hiện “Tuổi
đời mênh mông” như thuyền chưa cập bến, bởi vì... Người ta nói rằng, con gái Huế
ngày xưa thường để tóc dài tự nhiên, khi có một biến cố gì về tinh thần, thường
làm chứng lời thề của mình bằng sự cắt tóc, do đó mới gọi là “tóc thề”. Nhưng
khi đã đính hôn, người con gái phải kẹp tóc lại, ra đường người ta nhìn vào tóc
đã kẹp, biểu hiện đã đính hôn nên không còn nhòm ngó; và khi đã lấy chồng hoặc
lớn tuổi thì thường bối tóc, cuộn thành lọn ở phía sau.
Do
đó ca dao Huế mới có câu: Ghét thay con gái Phong Chương, Đầu thì tóc kẹp,
ra đường ghẹo trai. Ý nghĩa câu này ở chổ con gái đã kẹp tóc, tức cũng như đã
có chồng, mà còn “ra đường ghẹo trai”, tức vi phạm tiết hạnh, cho nên người ta
mới ghét thay! Có những khi “ru em đầu con gió, em hong tóc bên hồ...” hoặc
“gió heo may đã về... và gió hôn tóc thề”, thì hình ảnh “tóc em gầy trong gió”
đã tạo siêu cảm cho họ Trịnh là ở chổ “gió sẽ mừng vì tóc em bay...”.
Tóc đã bay, tức là chưa kẹp, chưa lấy chồng, nhờ đó những tâm hồn lãng mạn đa
tình như chúng ta mới có thể trao yêu bằng cách “gọi nắng cho tóc em cài loài
hoa nắng rơi...” hoặc “đóa hoa hồng cài lên tóc mây...”. Và hình tượng “cho mây
hờn ngủ quên trên vai” cũng tựa hình ảnh của Nguyễn Du “mây thua nước tóc, tuyết
nhường màu da...”; cho nên phải “gọi em cho nắng chết trên sông dài”, bởi “sông
dài” ở đây chính là hình ảnh tóc thề “sợi tóc em bồng, trôi nhanh trôi nhanh
như dòng nước hiền...”.
Và lại có khi nhạc sĩ phải thốt lên “Ôi, tóc em dài đêm thần thoại...”, để
rồi họa sĩ đã phác chân dung “tay măng trôi trên vùng tóc dài...” như bức tranh
“Thiếu nữ bên hoa huệ” nổi tiếng của Tô Ngọc Vân. Nhưng sau khi “bàn tay đưa
anh đến quê hương vàng son, vào trời lãng quên, tóc em như trời, xưa đã qua đi
ngàn năm...”, cũng có lúc nhạc sĩ phải “lùa nắng cho buồn vào tóc em...” và “ru
mãi ngàn năm, dòng tóc em buồn...”, bởi ca dao Huế lại có câu: Tóc mai sợi ngắn
sợi dài, Lấy nhau chẳng đặng, thương hoài ngàn năm!
Phụ nữ kẹp tóc hoặc bối tóc là biểu hiện đã có gia đình, nhưng tóc mai thì sợi
ngắn sợi dài nên không thể bị kẹp hoặc bối vào lọn tóc được, nó thoát khỏi vòng
cương tỏa của cái kẹp hoặc cục bối; hàm ý người phụ nữ vì vô duyên không lấy được
người yêu, phải lấy người không yêu, dù phải theo luân lý “xuất giá tòng phu”,
nhưng không gì có thể ngăn cấm được trong thâm tâm cứ thương hoài ngàn năm...
Vì “từ lúc đưa em về, là biết xa nghìn trùng...” nên nhạc sĩ họ Trịnh đã tự “Ru
ta ngậm ngùi” bằng một câu hỏi “có sợi tóc nào bay (?), trong trí nhớ nhỏ
nhoi...”, hoặc “tóc nào hãy còn xanh, cho ta chút hồn nhiên...”.
Người yêu đã ra đi nhưng trong lòng người nghệ sĩ thì “đôi khi nhớ trong tóc em
mùi cây trái thơm tho...” nên “ru mãi ngàn năm... ru em bạc lòng...”, nhưng trực
tiếp với người yêu thì lại ru cách khác: “-Em hãy ngủ đi!”, “ngủ đi em tóc gió
thôi bay...”, tóc đã kẹp thì nên gió thôi bay, nên quên đi kẻo... khổ tâm
thương hoài ngàn năm...
Tóc thề xứ Huế, đã được Trịnh Công Sơn ví von bằng nhiều hình ảnh như “mây”,
“sông dài”, “dòng nước hiền”, “mùa xanh lá, loài sâu ngủ quên trong tóc chiều”...
bởi chính họ Trịnh đã nói: “... Có những cách nhìn và lòng đam mê không giống
nhau. Và làm sao có thể giống nhau được khi bản chất của nghệ thuật là một đòi
hỏi miên man cái muôn hình vạn trạng...”. Song hình ảnh đẹp nhất, lãng mạn nhất
về tóc thề, được tác giả mô tả như quay lại một đoạn phim chậm là “tóc em từng
sợi nhỏ, rớt xuống đời làm sóng lênh đênh...”...
Anh Huy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét