Mùa gọi mùa cõng lối em đi
Mình không là cô gái năm xưa dễ để cho tâm hồn tan chảy nữa,
dù lắm lúc, thực sự chỉ muốn tan đi cùng ai đó.
Dạo này thường hay nhớ một người. Vẫn biết đó là điều không
nên làm, nhưng trái tim và lý trí nào có phải lúc nào cũng nắm chặt tay nhau. Vậy
nên, nếu không phải đứng trước một ai đó, thì đừng phanh cảm xúc. Hãy cứ
nó chảy xuôi và đừng làm ngược với những gì trái với tự nhiên. Nhớ không bao giờ
là điều có tội. Có điều, đừng để nỗi nhớ đó nhấn chìm mình xuống mà thôi. Đọc
được ở đâu đó có đoạn nói rằng: “Đôi khi bạn nhớ một người đã cũ không phải vì
bạn muốn họ quay trở lại trong cuộc sống của mình. Chỉ bởi hoài niệm cũng là một
phần trong hành trình đi tới mà thôi”.
T hay thắc mắc sao mỗi lần đi qua một mối tình, mình thường
cao thượng thế, cao thượng không chỉ với người cũ, mà thậm chí còn với cả những
cô gái đến sau. Thực ra, mình không cao thượng, mình chỉ làm theo những gì trái
tim mách bảo và theo những điều mà mình cho là tốt. Ở đời này, sống tốt với
nhau mới khó chứ còn hành nhau thì ai chẳng làm được. Điều đó chẳng tốt đẹp gì
và cũng chẳng có lợi cho ai. Nếu không còn mang lại tiếng cười hạnh phúc cho
nhau thì cũng đừng để lại trong nhau những tiếng thở dài sâu hun hút.
Có lẽ vì luôn nghĩ như thế nên mình luôn là đứa bước qua nỗi
đau nhẹ nhàng và thanh thản. Ký ức vẫn ở bên mình, mình vẫn nhớ về nó với mọi
điều tốt đẹp, nên nhiều người vẫn nghĩ mình nặng lòng với nó. Nhưng thực ra,
mình có quyền được hạnh phúc mà. Hạnh phúc khi nghĩ về ngày hôm qua, về những mất
mát chia ly mà vẫn có thể mỉm cười. Thử hỏi trong cuộc đời này, mấy ai có được
điều đó?
Vậy nên, đừng bắt mình viết về tương lai, bởi mình đã sống
ngày nào ở đó đâu nên làm sao có thể viết được. Những gì đẹp đẽ và tốt đẹp nhất
trong cuộc đời này mình nghĩ nó đang nằm trong cái nôi của hiện tại chứ chẳng
phải là ngày mai. Vậy nên, nếu có phải chuẩn bị điều gì đó cho tương lai thì tốt
nhất mình nên sống một cuộc sống có ý nghĩa trong ngày hôm nay vì tất cả những
thứ đó sẽ chính là nền tảng cho những trang viết sau này của mình.
Dạo này, có một người vẫn gửi tin nhắn đều đặn, nhưng mình
không bao giờ trả lời. Sự im lặng là tất cả những gì tốt đẹp nhất mà mình có thể
làm lúc này cho cả hai. Mình biết, người đàn ông ấy vẫn ở đó, vẫn dõi theo những
cảm xúc của mình, vẫn sẽ vui với niềm vui của mình và vẫn sẽ đau khi mình không
hạnh phúc. Dù biết rõ điều đó nhưng mình cũng vẫn chẳng thể làm khác được. Chẳng
biết người ta sẽ vui hay buồn nếu mình nói: “Em vẫn không có ai bên mình lúc
này đâu”, vậy nên tốt nhất là im lặng. Bài học về sự im lặng là một trong những
bài học khó khăn nhất mà mình đã phải học suốt ngần ấy năm qua.
Tháng 11 lại sắp qua rồi, tuổi lại trôi theo mùa đi mãi. Lâu
nay vẫn không ý thức được là mình sinh vào mùa đông, mùa mà nếu cứ giữ khư khư
nỗi buồn trong ký ức thì nó rất dễ đóng thành băng và không dễ dàng tan chảy,
chỉ trừ khi có một trái tim rất nóng chạm vào. Nhưng mình lại không còn là cô
gái năm xưa dễ để cho tâm hồn mình tan chảy nữa, dù lắm lúc, thực sự chỉ muốn
tan đi cùng ai đó…
Nhưng chỉ là một khoảnh khắc nhất thời thôi. Mình là cô gái
nhỏ tự do. Mình biết mình sẽ còn bay một chuyến bay rất dài nữa trước khi hạ
cánh ở một nơi mà rất có thể - nơi đó - không dành chỗ cho những tâm hồn yếu đuối.
Tháng 12 đang hân hoan chào đón. Hãy cứ mỉm cười đi nào, cô
gái nhỏ thân yêu! Mặt trời vẫn sưởi ấm cả mùa đông cơ mà!
Tất cả ở một chữ 'duyên'
Đối với mình, kết hôn không là sản phẩm của sự hiếu thảo hay
để thỏa lòng mong mỏi của người xung quanh.
Lâu rồi mẹ không nhắc mình điệp khúc "Lấy chồng đi“ nữa
(không biết vì lý do gì). Nhưng lũ bạn học ngày xưa sau vài năm nhắc khéo
không thành thì chuyển sang đá đểu: "Sao mày mãi mà vẫn chưa có người yêu
nhỉ?“ (Yêu lũ bạn của mình thế cơ chứ!). Đem câu hỏi này đi hỏi một vài người
thì toàn nhận được những câu trả lời đại loại như: "Ai bảo cô giỏi quá làm
chi“, "Em trai chị nó không dám yêu em vì em cá tính quá“ hay "Đàn
ông không thích những người phụ nữ quá mạnh mẽ đâu mày ạ“…Tóm lại là do mình hết
(dù thực tế có khi không hẳn là như vậy).
Thực ra thì phụ nữ ai cũng muốn yêu thương và được yêu
thương, nhưng cái chữ "tình" nó rắc rối trăm bề, đưa ra để mà phân
thích thì có viết chục cuốn Roman cũng không hết. Mình nghĩ mọi thứ một phần là
do duyên số, một phần là do cách sống của bản thân. Mình không phải là dạng yêu
nhiều, nhưng sau mỗi cuộc tình, mình thấy mình lớn và trưởng thành hơn một
chút, biết chấp nhận một vài điều, biết buông trôi một vài thứ và quan trọng
hơn cả là biết cách yêu thương bản thân mình nhiều hơn và không bao giờ ruồng rẫy
bản thân. Nhiều năm sau đó nhìn lại thấy mọi thứ nhẹ tênh, cảm giác đó có được
có lẽ là bởi trong lúc yêu mình đã luôn là đứa sống hết mình, thủy chung, đàng
hoàng, tử tế và vì thế cho nên không bao giờ mình hối tiếc những năm tháng đó,
dẫu có thể nó đã từng lấy đi của mình nhiều nước mắt. Nhưng tình yêu mà, nhiều
khi phải đi qua khổ đau mới hiểu được chân lý của nó.
Độc giả của mình vẫn thường hay hỏi mình rằng những bài viết
của mình luôn thấm đẫm niềm lạc quan, vậy có bao giờ mình đau khổ hay tuyệt vọng.
Thực ra thì mình đau nhiều chứ, chỉ là mình giữ nỗi đau đó cho riêng mình. Thậm
chí có một thời gian mình đơn độc đến mức chột dạ nghĩ nếu giờ có ai đến ôm
mình và nói với mình rằng người ta yêu mình và sẵn sàng cùng mình đi tiếp trên
con đường nối dài những ước mơ thì mình sẽ lao vào vòng tay của họ ngay. Ơn trời,
những suy nghĩ ấy đến rồi cũng trôi qua rất nhanh và cũng may là không ai đọc
được điều đó, nếu không có lẽ mình… chết không kịp ngáp ngay lúc đó. Còn khi
mình viết, đó lại là những lúc mình tỉnh táo nhất, nhìn mọi việc xảy ra với mọi
chiều tích cực nhất, do đó nên mọi người không thấy được những chông chênh mà
mình đã từng phải vật vã lắm mới bước qua và chiến thắng được nó.
Tóm lại thì không phải là mình không muốn lấy chồng đâu các bạn
ạ, nhưng mình tin vào duyên số. Cái gì chưa tới thì mình phải biết kiên nhẫn chờ
đợi, mình không muốn cuộc đời còn lại của mình phải chìm trong giọt nước mắt của
biển khổ bởi những quyết định vội vàng, nông nổi của tuổi trẻ. Mỗi ngày được sống
đúng với giá trị của mình, được làm những điều mình thích cho dù vất vả cũng rất
vui và hạnh phúc. Mình nghĩ mình là người có duyên muộn, mình không kén chọn
hay đặt tiêu chuẩn gì hết, chỉ đơn giản là mình muốn được là mình và không muốn
sống trong sự áp lực do chính mình tạo ra. Kết hôn rồi đâu có nghĩa sẽ là hạnh
phúc. Kết hôn mới chỉ là điểm khởi đầu cho một chặng đường dài. Và chắc chắn đối
với mình, kết hôn sẽ không bao giờ là sản phẩm của sự hiếu thảo hay để thỏa
lòng mong mỏi của những người xung quanh.
Hoàng Yến Anh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét