Thứ Tư, 30 tháng 3, 2016

Một lối đi về

Một lối đi về
Đối với riêng tôi, phố Hàng Chuối, Hà Nội là con phố văn hóa rất dễ thương. Cái tên phố thì nôm na, dân dã, nhưng chính đường phố ấy lại là nơi tọa lạc của mấy cơ quan văn hóa tầm cỡ trung ương, quan trọng: Ủy ban Khoa học xã hội, Viện sử học, Nhà xuất bản Phụ nữ, báo Phụ nữ, và đặc biệt là Nhà xuất bản Đại học Quốc gia Hà Nội. Gần mười năm qua, đường Hàng Chuối, số nhà 16, với tôi đã thành một lối đi về.
Năm năm trước, khi viết nhng dòng ch cui cùng trong bài Đường ti Hàng Chui đ k nim 10 năm ngày thành lp Nhà xut bn ĐHQGHN, tôi nhìn ra ngoài ca s, thy tri mưa ti sm. Bước xung cng thường trc, tôi thy n lnh: đường Hàng Chui nước ngp mênh mang, trong ánh hoàng hôn, lòng ph ging như mt dòng sông nh. Tôi không có thuyn, ch có xe máy, vì vy phi ch nước rút. Tôi quay lên phòng làm vic, ngi viết, ch nước xung. Viết trong tiếng mưa rơi dm d, viết trong tâm trng ch nước cn, thông đường, t nhiên tôi có linh cm: ch mình ngi không phi nơi này. Phòng Tng Biên tp là nơi mình ngi nhm ch.
Thm thot, vy mà đã bn năm tôi xa nơi nhm ch. Bn năm đi xa, ba năm làm vic trước đó, cng li là by năm. Cái con s rành mch như vy, nhưng trong tôi, cm giác tri nghim s sng li không rành mch như vy. By năm – vn như mt gic mơ trưa.
By năm trước, khi đang làm Phó ch nhim khoa Báo chí và TBT Bn tin Đi hc Quc gia HN, tôi có chuyến công tác Sài Gòn. Xong công vic Sài Gòn, tôi dành ra mt ngày đi thăm đa đo C Chi. Gia lúc đang chui hm, ngn ngơ trong nhng cánh rng chiến đa thì tôi nhn được mt cú đin thoi di đng làm tnh hn người : “ Có Quyết đnh ri thì anh phi v nhn bàn giao và làm vic đi ch !” Đó là tiếng anh Phùng Quc Bo. Đó cũng là tiếng gic dã ca hin ti, ct đt nhng hi c ca tôi v mt thi trn mc.
Tht ra, nếu có anh Bo bên tôi trong khu rng đa đo lúc này, c hai chc s rt vui. Anh Bo và tôi cùng t trường Đi hc Tng hp lên đường nhp ngũ tháng 9 năm 1971 và cùng chung mt đi đi hun luyn, trước khi vào chiến trường. Ngày nhp ngũ, anh Bo đã là sinh viên khoa Vt lý năm th tư, còn mt năm na là ra trường. Ngày mùng 6 tháng 9 năm đó, Trường ĐH Tng hp tin t hơn bn trăm sinh viên thuc hai năm th hai và th 3. Năm th tư, nghe nói được min, vì sp ra trường. Nhưng ri hơn mt tun sau, có l do chiến trường min Nam thiếu quân, các trường đi hc li “vét” thêm sinh viên năm cui, b sung. Thế là sau mt tun, khi b qun áo lính ga-ba-din ca chúng tôi còn st sot, chưa git hết màu h, thì chúng tôi đã thy anh Bo và các chàng sinh viên Lý 4 xut hin . Nhìn khuôn mt thư sinh trng tro, li có tiếng hc gii, sp được gi li trường ca anh Bo, ai cũng mến, thích bt chuyn, làm quen. Nhưng quan sát k, tôi vn nh, khuôn mt y giu kín mt ni bun. Cm súng tp bn đy, trò chuyn, cười đùa đy, nhưng hn anh vn đ đâu đâu, thi thong li git mình, như sc nh điu gì. Tôi đoán chc cũng không phi do anh vn vương vi nhng quy lut vt lý nào xa xôi, mà ch bun vì tiếc hc, ging tôi. Suy bng ta ra bng người kiu y, tôi cm thy hãnh din, vì dù sao tôi cũng giu được, kim chế được, vì đã vào lính trước anh mt tun
Kết thúc chiến tranh, sinh viên Tng hp t các đơn v và các chiến trường khác nhau lc tc xut ngũ, tr li trường hc tiếp. Mt hôm tôi gp anh trong b cánh dân s. Hi ra mi biết: anh đã ra quân vi chc v Trung đi trưởng, hc nt năm th 4, tt nghip, và sau mt thi gian ging dy khoa Lý, anh đã qua mt kỳ làm chuyên gia giáo dc châu Phi.
Bng đi mt do, mt ngày n anh Bo tìm đến nhà tôi chơi, thuyết phc, cng c ý đnh chuyn ngh ca tôi. Tôi vui v nhn li, đem sách mình dch ra khoe vi anh. Tht ra, trước đó, khi nghe Giáo sư Nguyn Thin Giáp và ông bn Phm Quang Long gi ý tiến c tôi t Bn tin ĐHQGHN sang làm Tng biên tp NXB, tôi đã thy khoan khoái, không đn đo gì. Tôi cũng chng quan tâm ti chuyn ai làm Giám đc. Tôi ch quan tâm ti chuyn chuyên môn, bt biết ai là đng s. Đến khi nghe nói anh Bo s làm Giám đc, tôi thy mình qu là k hu duyên.
Đến lúc này, khi lang thang trên vùng du lch C Chi, nghe đin thoi anh Bo gic v làm vic, t nhiên tôi thy xương sng n lnh. Hình như linh tính cho tôi biết rng: tôi đã quyết đnh hơi vi vã, hình như cuc đi tôi sp sang chương mi. Hình như sau chuyến bay tr v Hà Ni ngày mai, tôi s phi dn thân vào mt cuc chiến đu mi, cũng gay go, cũng khc lit như mt trn C Chi này.
Ch my ngày sau, tôi đã có mt trong phòng Tng biên tp. GS. Giáp đưa tôi mt chiếc chìa khóa kèm mt mnh giy ghi chép nguch ngoc. Hóa ra đó là chìa khóa phòng và bn kê đ đc, đi khái “ coi như là biên bn bàn giao” – Giáo sư tc lưỡi bo thế. Tôi vào phòng, ngi xung b xa lông, nhưng b xa lông đóng rt hà tin, ngi ch được na mông. Lúc ra tôi v, khóa hóc, ba người thay nhau xoay chìa mi khóa được ca. Đi úy Chương an i tôi: “ Có gì mà s mt, anh. khóa này ông Giáp phi dùng mo mi m được. Tôi s trang b li.  Đi làm chu bia đã”.
Ung bia trò chuyn mt lúc tôi mi nhn ra là, nhà xut bn ca mình ( gi là ca mình được ri ), đàn ông không già, đàn bà không tr. Nhiu tui như ông Chương, nhưng ngi ung bia mi biết tính tình rt tr. Còn ph n thì, trước đó, nhiu người tôi gi là cháu, xưngchú, bây gi hi ra mi biết có con ln ri. Đã trót gi “cháu” ri, bây gi li chuyn sang “em” thy ngng. Gi “cháu” đy nhưng mà tiêng tiếc, thy thit, vì nói chung ph n nhà này tt c đu xinh. Sau này, khi xem nh chp dàn đng ca n Nhà xut bn tham gia hi din văn ngh, có người đã nhm vi đoàn văn công Tuyên Quang.  Xinh xn, tr dai, nhưng phi đến mt na là đáo đ. Vì sao nói vy ?
S đáo đ này tôi đã được th hưởng luôn ngay trong tháng làm vic đu tiên. Món quà tng y thường được hưởng vào bui sáng, khi anh Bo gi tôi sang nghe kin. Có l anh Bo có ý đnh chia s cùng anh “sut ăn sáng” đó thì ít, mà mun tôi nm bt, làm quen vi không khí xut bn đ mà “tùy tc” thì nhiu. M ca phòng ra ngoài hành lang, ch yếu ch nghe thy tiếng ph n. Khiếp quá ! Tôi đã đnh khi nào phi quát mt cái, ra oai Tng biên tp, nhưng sut 3 năm không quát ni câu nào. Có mt ln đnh quát thì cái n khí trong bng nó n ra quá mc, chuyn hóa thành ý đnh bóp cổ. Nghe la làng, tôi biết mình sai, my tun sau phi nhanh chóng mượn rượu cưới ging hòa. Tôi phàn nàn vi Tiến s Phm Ngc Trâm : “ phi đến mt na là đáo đ”. Ngc Trâm ci chính : “ Na là thế nào. Hai na. Tht ra, mt na tm gác li nhà, không mang đến cơ quan nên anh vn thy cái na nhu mì đy thôi. Ph n thi nay không đáo đ, sng sao được.
Nghe Ngc Trâm tuyên ngôn thế, tôi càng hoang mang, lp tc nghĩ đến v mình, không biết nàng ct cái nhu mì đâu. T đó tôi càng nâng cao tinh thn cnh giác.
Nhưng ri câu chuyn con người cũng chìm đi sau câu chuyn công vic. Làm Tng biên tp, tôi được hưởng th hnh phúc ngh nghip rt ngt ngào khi gii trình, tranh lun hoc thuyết phc được Cc xut bn cho phép mt cun sách nào đó ra đi. Có nhng tiêu đ sách b xem thuc khu vc nhy cm v chính tr nên buc phi tm xếp li yêu cu v tính khoa hc khách quan. Tuy nhiên khái nim “chính tr” nhiu khi được hiu quá máy móc, khái nim “nhy cm” thì li rt mù m, ti nghĩa, do vy không ít cun sách mãi mãi tn ti trong dng bn tho ch duyt. Tác gi thit thòi là đương nhiên, nhưng thit nhiu nht chính là đc gi. Nhng điu b coi là “sai phm v tư tưởng” nhiu khi chng thm tháp gì, thm chí là vô nghĩa trước nhng lun điu la li ca k thù bên ngoài biên gii. Nhng điu “sai phm” đó ch hin ra trong mt mt s nhà chc trách, mt hai cơ quan hu trách, còn đi vi qung đi đc gi thì gn như không hin hình, không h tn ti. Tình yêu cuc sng, tình cm yêu nước và cái tâm trong sáng d dàng tiêu hóa luôn, b qua luôn vài ht sn trong cái khi vàng ròng chân - thin - m mà tác gi chưng ct. Tôi đánh giá các bn tho bng lòng t tin ca mt người thng M, mt công dân trên đt nước t do.
Năm 2005, Nhà xut bn đã công b được 2 công trình ca nhà triết hc Trn Đc Tho và mt cun sách dưới dng chân dung hc thut v ông. Cun sách “ Triết gia l hành Trn Đc Tho” mng manh nhưng đã tr thành mt hin tượng l đi vi trí thc Vit Nam hi ngoi. Xa nước lâu năm, nhiu người gc Vit Pháp M vn hình dung không khí đt nước như thi “Ci cách”. Nhiu hc gi nước ngoài gi thư t, tư liu v cho Ban biên tp Nhà xut bn, xin được công b. Thư vin Quc gia Vit Nam ch đng t chc Hi tho khoa hc v Nhà triết hc Trn Đc Tho và ra mt cun sách giúp NXB rt trang trng. Nhà kinh tế hc Vit Phương -nguyên Thư ký ca Th tướng Phm Văn Đng, tng toàn b tp di co Trn Đc Tho vi nim tin cy “gi gm cho Nhà xut bn Đi hc Quc gia HN”. Tôi không ng cun sách nh có tiếng vang đến vy. Nhân tin, tôi ly luôn bài viết mi ca mình trong cun sách gi cho báo Văn Ngh - cơ quan ngôn lun chính thng ca Hi Nhà văn Vit Nam. Na tháng ch đi, đến đúng ngày kết thúc Đi hi Đng, trong s báo chào mng thành công ca Đi hi, bài báo đó lng lng xut hin như mt li tuyên cáo chính thc quan đim đánh giá v văn hc quá kh và cũng như li chiêu tuyết đu tiên cho mt hc gi l th. Tôi nhn được liên tc thư yêu cu tái bn, yêu cu tng sách. Nhà xut bn ĐHQGHN được coi như mt đa ch Mnh Thường Quân ca văn hóa, khoa hc. Hnh phúc ca tôi là đy.
Nhưng có mt điu l lùng, sau này tôi mi nhn ra, là sách đó li  bán không chy. Hóa ra lý do nghip v phát hành chi là th yếu, nguyên nhân sâu xa vn là nhu cu th trường, nhu cu xã hi. Hàm lượng trí tu và cht xám thông tin trong mi cun sách đang tng ngày t l nghch vi s lượng đc gi. Mng đc gi trí thc đang mi năm mt co li như mnh da la trong tiu thuyết Ban-dc. Đã đến lúc có nhng cun sách cn được in tht nhiu, phát không cho đc gi. T ca nhà xut bn ĐHQG này các cun sách quý đó s ra đi, lan ta vào cuc sng, len li như nhng người lính đc công v văn hóa – tư tưởng. Món lãi ln nht t sách y không thuc v ai, mà thuc v chế đ.
Nhưng than ôi, thi oanh lit nay còn đâu !
Quỳnh Anh, Đinh Quc Thng, Ngc Anh vào Đng, tôi mng lm. Nhưng vào Đng my hôm, Ngc Anh nói vi tôi, ging rt bi quan, rng: Anh v NXB chng t anh là người dũng cm. Thy có li khen hơi l tai, tôi hi li, Ngc Anh ch cười, không chu nói. My ngày sau, ch Nguyn Ngc Quyên r tôi và nhóm biên tp n đi ung cà phê. Tôi ln lượt nh Thu Hương, Lan Hương, Mai Lương, Thu Trang, Thu Thy, Thanh Nhàn, Nguyn Thy tr li câu hi y. Nhưng nhng người gii đáp cho tôi thm thía nht vn là Trưởng phòng Phát hành Trn Th Lan và hai v “tay hòm chìa khóa” khi y: Vn và Thêm. Hai cô thng nht cho rng, “anh v khi NXB đã qua thi oanh lit, Giáo sư Nguyn Văn Đo, mt người say viết sách, trân trng nhà xut bn đã ngh chc Giám đc ri, sách thi thy Nguyn Văn Tha là sách có th in vô tư”. Tôi thm tra li điu đó qua Giám đc Phùng Quc Bo. Anh tr li: “ điu đó quá rõ. Khi đó ĐHQG như bu sa. Bây gi cn ri, không th xut bn hn nhiên được. Anh nhìn sách tn đng đy. Bây gi chính là lúc Tng biên tp phi t to ra thời oanh liệt đy.
Nghe anh Bo nói vy, tôi hiu s oanh liệt  đây không hàm nghĩa thi ca mà là kinh tế, là thu nhp, là cơm áo go tin. Sách tôi đng tên Tng biên tp rt hay, sách tôi ch biên và làm người đ đu bn tho rt hay. Nhưng sách càng hay, đng lương và tin thưởng cho anh ch em trong Nhà mi ngày mt teo li. Lương thp thì lười làm, càng lười sách càng nhiu li, càng chm tiến đ xut bn. Đi hc Quc gia HN gn như ch cn cái danh nhà xut bn ca riêng mình trong mt s cun, vì vy thường xuyên nhc nh tôi và Ban Giám đc chun b doanh nghip hóa. Ban Giám đc lúc này thêm TS. Phm Ngc Trâm. Có Ngc Trâm tham gia, tôi mng lm. S nhy cm trước đi tác, cách làm vic năng n, quyết đoán ca cô làm tôi hy vng. Giám đc nhn hàm Phó giáo sư. Tôi mng cho anh thì ít mà lo cho NXB thì nhiu. Hc v, hc hàm và uy tín ca anh như thế, có th làm anh b cun vào các đ tài khoa hc, các d án và hp đng ging dy nhiu nơi. Chính vì vy, tôi quyết chí không đ xut vic t chc tng hoa chúc mng anh. Sut my tháng lin, tôi cm thy Ban Giám đc, trong đó có tôi c lúng túng như gà mc tóc, vì chưa biết hướng thoát him ch nào.
Thế ri tôi thành người nghin bia lúc nào không hay. Thêm mt ông Ivan Annam là Dch gi Nguyn Văn Tho v NXB, tôi có thêm bn bia.  Đ Quc Vin kéo tôi đi đá bóng. Trường Lâm gii thiu cho tôi biết quán rượu Tam Trinh. Nhưng ch ngi yêu thích hơn c mà tôi hay r anh em ngi chia s vn là quán bia Nhà th Hàm Long. Có l không đâu có quán bia đt sát nhà th đến thế. Quán bia này đi din vi nhà th. Đây là nhà th thuc dòng Chúa Cu thế, quãng gia trưa là kéo chuông 30 phút mt ln. Tôi thường ngi nghe đ 4 ln chuông. Mùi bia lâng lâng, tiếng người râm ran, tiếng chuông dóng d ngân dài. Tt c hp li thành mt cái gì đó tht kỳ khôi, thánh thin đy mà cũng trn tc đy. Có l cuc đi là vy. Tôi c ngi, nghĩ hết chuyn này sang chuyn khác: Nghĩ ti hp đng sách liên kết, sách nhim v, nghĩ ti trin lãm sách, kho sách, ri nghĩ c v tương lai chung ca xut bn Vit Nam ln văn hóa Vit Nam… Nhưng ri càng nghĩ tôi càng nn. Có l tôi làm Tng biên tp cũng ch thoang thong, mơ h như hi chuông trưa kia thôi. Ngân lên mt hòi ri biến mt vô tăm tích. Ch có cc bia này là tht. “ Nâng cc đi em, mng hi chuông th 4
Ba năm trôi qua, ba năm bao nhiêu nim vui mà cũng đng đng nhng lo bun. Vào mt ngày hè oi , tôi quyết đnh viết đơn xin Ban T chc ĐHQG cho min nhim. Tôi viết trong tâm trng áy náy. Áy náy trước hết là vì ph lòng tin ca anh Bo. Biết làm sao được. Tôi vi anh có th chung mt chiến hào chng M. Nhưng cái chiến hào kinh tế hôm nay thì đúng là tôi không đ sc đào, nên không th đng cùng ai.
Trong nhng ngày mưa dm, ngp ph ngp làng, tôi bâng khuâng hình dung v mt TBT tương lai, kế nhim mình. Tôi nh ngay đến nhng ý tưởng luôn đc đáo, mi m, khác thường ca PGS.TS Nguyn Bá Thành khi anh làm Ch nhim Khoa Văn. Tôi tin kh năng đng cm, gn gũi ca anh vi Ngc Trâm, người đng hương  vi anh. Có anh, bn đng khoa, làm TBT, sau này tôi còn nh được vic này vic khác. Chính vì vy, trong nhng ln gp g, tôi đng viên, khích l anh rt nhiu. Tôi bo anh: “ Khoa Văn phi có người làm TBT, không th đ cho người khoa khác, ngành khác được. Ông không v, đ người khoa khác v làm, tc là ông thiếu trách nhim, là ông không t tế”. Anh Thành nhìn tôi, nghi hoc.
Thế ri cái ngày tôi được gii phóng khi trng trách đã đến. C NXB vui v d tic tin tôi và đón anh Thành v. Mi người chm cc rượu vang vi tôi ri thay nhau cho tôi xin ch ký vào 2 cun t đin – quà tng NXB cho tôi. Nhà thơ Trn Văn Thi tng tôi my câu thơ vui. Ch Châu, cháu Vân Hà vng mt, nhưng Trng Hi, Đ Văn Bình, Phm Văn Hin, Hoàng Văn Thnh, Hoàng Thao, Đào Th L, Phong Lan, Lê Th Mùi, Đng Phương Liên đu ký cho tôi.
Cun t đin có thêm ch ký, tôi cm như thy nng hơn. Đy là cái nng ca k nim, nói theo kiu xưa, là nng nghĩa, nng tình.
Tôi viết nhng dòng ch này trong đêm v sáng, khi ngày k nim 15 năm thành lp NXB đến gn. Tôi li lt nhng trang đu ca cun t đin quà tng 4 năm trước. “Co thơm ln r trước đèn”. Nhng dòng lưu bút trong hai cun sách chưa h phai. Nhng gương mt thân yêu ca nhà xut bn c thp thoáng đau đó sau dòng ch. Mà khut đi sao được. Gn như sut 4 năm qua, nghim li, mùa nào tôi cũng có mt ít nht mt ln. Khi thì vì sách ca v, khi thì vì nh quán Hàm Long, khi thì kiếm c đến trêu TBT Nguyn Bá Thành my câu. Mi ln nhìn thy anh Thành ngi chúc cp kính vin xung trang bn tho như con chim gõ kiến, qu thc tôi thy cũng thương. Đến khi thy anh có ý đnh b d nhim kỳ ging tôi, tôi ra sc can ngăn, nhưng không li. Anh v được mt thi gian, tôi cm thy NXB mi ngày mt vng mnh, ăn nên làm ra. Tôi hoang mang không biết trong chuyn anh anh v, tôi có li vi ai, vi anh hay vi Phùng Quc Bo và Phm Ngc Trâm – nhng người đng mũi chu sào. Bí quá, tôi bt tay anh xí xóa: “ C ông ln tôi đu không đ sc to ra thi oanh lit. Hai ta đu li ln. Hôm n tôi mơ tr li C Chi, đang nm mat-xa lim dim, bng có người gi: “có quyết đnh đ bt ri, v nhn nhim v đi ch”. Tôi chm dy, toát hết m hôi, ông ”. Anh Thành cười váng nhà ri bo: “ Bây gi già ri, s đ bt là phi. Cái quý nht là trong đi 2 ta, s 16. Hàng Chui đã thành một lối đi về”.
BK, 29/9/10
Phạm Thành Hưng
Theo http://khoavanhoc.edu.vn/



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Khúc hát Marseilles

Khúc hát Marseilles Thời đại Bạc đã mang lại cho văn học Nga nhiều tên tuổi sáng giá. Một trong những người sáng lập chủ nghĩa biểu hiện N...