Ấn tượng của đại dương đậm nét trong ta là không gian mênh
mông với vô số sóng biển nhấp nhô. Trên thế giới có những vùng như biển mà
không phải biển. Đó là sa mạc.
Không gian của sa mạc Sahara không kém đại dương bao nhiêu.
Nó chiếm hẳn một phần ba của miền bắc châu Phi, có một diện tích cỡ bằng toàn bộ
nước Mỹ. Vùng sa mạc bao la đó không phải chỉ là một vùng đất bằng phẳng mà có
núi có trũng. Ngọn núi cao nhất của nó đo được 3415m, cao hơn cả đỉnh
Phanxipang của Việt Nam. Nơi thấp nhất của Sahara nằm dưới mặt nước biển đến
134m. Điều đó có nghĩa, nếu Sahara được trời cho đầy nước thì đây là một vùng
có núi có hồ, có lẽ không kém phần xinh đẹp so với các nơi khác trên thế giới.
Thế nhưng, thiên nhiên xem ra bất công với châu Phi, nơi đây
quá ít mưa. Có những vùng mà suốt cả chục năm không mưa, có nơi chiếm kỷ lục 17
năm không mưa. Thanh thiếu niên châu Phi có kẻ cả đời chưa biết giọt nước trên
trời rơi xuống là gì. Thiên nhiên cho miền đất này quá ít sông hồ và khoảng
cách vô tận giữa biển cả và trung tâm lục địa châu Phi làm không khí nơi đây cực
khô, không đủ độ ẩm để tạo mưa. Cái khô khốc của khí trời đó có một hệ quả
không mấy dễ chịu. Nó làm nhiệt độ ban ngày rất nóng, có thể trên 50 độ C và
ban đêm trời lạnh làm nước có thể đóng băng. Và sự biến thiên của nhiệt độ tưởng
chừng chỉ ảnh hưởng lên con người đó lại tác dụng lên cả đá, nó làm đá nứt nẻ
và sau nhiều trăm triệu năm, cùng với các yếu tố địa chất khác, đá biến thành
cát.
Nhiều người cho rằng, sa mạc chỉ có cát. Không phải ! Tại
Sahara chỉ khoảng 25% là cát, phần còn lại là sỏi và đá. Nhưng một phần tư diện
tích Sahara phủ đầy cát là quá đủ, quá nhiều cho những người yêu cát. Ai mà có
thể yêu cát, ngoài nhà công nghiệp luyện cát làm thủy tinh ? Có chứ. Có những
người đi cả nửa vòng trái đất, đến Sahara để ngắm những sóng cát, đụn cát, để
thấy một mặt khác rất bí hiểm và đầy duyên dáng của thiên nhiên. Khách đến
Sahara cũng để ngẫm nghĩ về một cái được gọi là sức sống, tiếng nói thì
thầm miên viễn của thiên nhiên, của người và vật luôn luôn muốn thể hiện và bảo
tồn, kể cả trong những môi trường khắc nghiệt nhất. Và cũng có nhiều kẻ,
đến Sahara để khi về lại quê hương mình, biết tôn trọng một vùng xanh tươi của
sông hồ, biết tôn quí thứ báu vật của trời cho mà mình cứ tưởng là một điều dĩ
nhiên. Sahara quá lớn nên không ai tự hào mình biết hết, phần lớn đều thăm
Sahara từ phía Bắc, từ các nước Tunisie, Algerie, Marocco.
Địa hình tự nhiên sa mạc sinh ra những vùng cát không theo một
qui luật nhất định nào cả. Đến Sahara khách sẽ ngỡ ngàng vì quá nhiều danh từ đặt
tên cho cát. Cũng như người phương Tây lấy làm lạ tại sao ta có quá nhiều từ
như cháo, gạo, cơm, nếp, tẻ, tấm, cám... chỉ để nói về rice thì chỉ một thứ cát
mà tại Sahara có hàng chục từ nói về nó. Cát có sỏi khác, cát có đá khác, đụn
cát cao khác, đụn cát thấp khác, đụn cát có hình bán nguyện khác, đụn cát có
hình tròn lại khác nữa. Giữa những vùng toàn cả những hạt cát rời đó có những
khu vực cát cứng mà người ta gọi là Gassi, trên đó xe cộ có thể lưu thông. Trên
những trục lộ đó khách có thể đi hàng trăm cây số để ngắm nhìn biển cát, một
vùng đất kỳ lạ của địa cầu mà mới nghe ta dễ tưởng gây cảm giác nhàm chán.
Nếu tại sa mạc hầu như không bao giờ mưa thì nơi đây luôn
luôn có gió. Bão cát là cơm bữa của người và vật sống trong sa mạc. Thế nhưng
cũng có những cơn bão cát đã trở thành huyền thoại vì sức tàn phá của chúng. Có
những ốc đảo và nhiều đoàn thương nhân đã bị bão cát xóa tên vĩnh viễn. Sức gió
cực mạnh thường bốc cát lên cao cả ngàn mét và đưa chúng đi rất xa, có lúc ở
châu Aâu mà xe cộ được phủ bằng một lớp cát vàng nhạt của sa mạc Sahara. Dưới sức
gió, cát thường được dồn thành từng đụn có lúc cao đến 300m và sườn của chúng
được trang trí bằng những sóng cát li ti hết sức lạ lùng. Sóng cát đều đặn tới
mức mà người ta phải tự hỏi phải chăng thiên nhiên đang chơi một bản hòa ca bằng
cát mà đây là điệp khúc bất tận của nó. Có kẻ bi quan hơn tự hỏi, phải chăng
thượng đế đã tuyệt đường sáng tạo để cho nơi đây một sự lặp lại trùng điệp của
ý tưởng để sinh ra những đường nét kỷ hà mà thứ bậc giản đơn của nó chỉ có
trong cơ cấu tạo hình của pha lê.
Điều lạ lùng là sự lặp lại đó đối với con người không hề nhàm
chán. Dưới ánh sáng mặt trời biển cát hiện lên một màu vàng óng mượt rực rỡ.
Trên mặt cát đó không hề có vết chân sinh vật nên nó cực kỳ mịn màng và tinh
khiết. Buổi chiều, khi mặt trời dần lặn, các đụn cát óng lên một màu tím than
trước khi rút vào màn đêm. Và ta đừng tưởng chúng bất động. Nếu tuần sau, khách
đi ngang lại miền cát vàng tinh khiết đó thì những gợn sóng đã đổi dạng, có thể
những đụn cát đã xê dịch lại gần hơn hay xa hơn đường xe chạy, có thể chúng đã
biến mất. Và lúc đó ta mới biết thượng đế chưa cạn hết tư tưởng, thiên nhiên vẫn
còn biết sáng tạo. Ai đã xem phim Bệnh nhân người Anh thì có thể cảm
nhận một phần vẻ đẹp lạ lùng của biển cát.
Trong vùng thiên nhiên chỉ đầy đá, sỏi và cát đó, lạ thay, sức
sống vẫn thể hiện. Nơi đây cây lá dĩ nhiên không được ưu đãi như trong rừng nhiệt
đới nhưng thực vật vẫn tìm cách đâm chồi nẩy lộc, chỉ với chút sương ẩm hay nước
ngầm tối thiểu. Thế nên rải rác trong các vùng sỏi đá có nhiều bụi cây thấp nhỏ
với lá dày và thân nhiều gai để giữ nước, cầm cự sống. Thảng hoặc chỗ nào có
chút nước ngầm hào phóng thì cát đá vội sinh ra một loại dưa hấu dại, vỏ của
chúng cũng có sọc như dưa hấu của ta. Về thú thì chỉ có một loài chồn với cặp
tai rất to mang tên là Fennek mới sống nổi. Trong họ chồn cáo thì chỉ có chúng
mới chịu sống trong sa mạc. Trong loài bò sát thì có một số rắn và cắc kè sinh
tồn, da của chúng mang màu của cát. Có một điều lạ là có một loài châu chấu
cũng sống được nơi đây, dáng của chúng không hề khác châu chấu Việt Nam. Nhưng
nói đến động vật thì không ai có thể quên lạc đà, đó là con vật vô địch trong
tài nhịn khát. Chúng có thể nhịn uống vài tuần liền, nhưng khi sẵn nước thì
chúng tợp một hơi có thể đến 150 lít. Oâi, những con lạc đà, chúng là hiện thân
của những vị du tăng kham nhẫn, chậm rãi đi từ phương trời này qua chân trời
khác, không chút tham cầu, xa rời vọng tưởng.
Và con người? Trong cảnh hoang vu này vẫn có con người. Hang
động là nhà của họ vì không có lều bạt nào chịu nổi cơn bão cát. Khách vào thăm
“nhà” của họ hẳn sẽ có người ngạc nhiên vì sự ngăn nắp sáng sủa, có nơi nấu nứơng,
có nơi ngủ nghỉ. Và cũng có khách bỗng nhớ quê hương mình vì thấy họ dệt vải, dệt
thảm ra những màu nâu hay xanh có sọc như ở xứ ta, chúng chính là vải “thổ cẩm”
đặc trưng của châu Phi. Trong điều kiện khắc nghiệt nhất của thiên nhiên này của
Sahara mà các loài thực vật, động vật và con người vẫn tiếp tục sinh tồn. Sức sống
của thiên nhiên dường như chờ có chút điều kiện thuận lợi là vội thể hiện.
Thế nên trong một vùng tưởng chừng như bị "thượng đế bỏ
rơi" này, sức sáng tạo của thiên nhiên càng thuyết phục hơn, càng dễ làm
ta động tâm hơn. Hơn thế nữa, sa mạc còn dành nhiều cảm khái cho những ai biết
yêu chúng. Khách thăm sa mạc thường được ngồi lưng lạc đà. Một khi lạc đà chở
khách có chút ngơ ngác và khi những người bản xứ mặc áo thổ cẩm nhảy trên lưng lạc
đà xuống đất, khách cần đưa mắt theo dõi họ làm gì và sẽ khám phá ra một điều.
Họ đi tìm hoa trên cát. Hoa gì mà mọc trên cát?
Trong vài chỗ trũng của sa mạc, ở những nơi có mạch nước ngầm
thì thỉnh thoảng có nhiều khe hở tí hon mà từ phía dưới, nước ngầm trào lên mặt
cát. Dưới sức nóng và độ khô của không khí, nước ngầm sớm bốc hơi và các khoáng
sản trong nước kết tinh lại thành những lớp đá mỏng như vỏ hến, chen chúc xếp
hàng như từ địa ngục mới trồi lên, giành chỗ dưới ánh mặt trời. Chúng xếp thành
từng lọn xinh xắn như những cánh hoa mà người Bắc Phi nói tiếng Pháp gọi là Rose
de sable. Nhữngđóa hồng trên cát này quả nhiên có cái có dạng hình e ấp
như những cánh hoa hồng. Chúng có thể nhỏ như lòng bàn tay, cũng có thể to bằng
chiếc ghế đẩu. Những tinh thể khoáng sản trước kia chỉ là phân tử tan trong nước
chảy trong lòng đất, mắt người không thấy được, nay đã nghiễm nhiên tượng hình,
trở thành một khối có dạng hình, có màu sắc, lại được con người phong làm hoa.
Nhưng những cánh hoa bằng đá đó cũng chịu số phận như loài
hoa thực vật anh em. Đó là chúng cũng bị hủy hoại. Dưới cơn gió sa mạc những hạt
cát li ti bào mòn chúng không chút thương tiếc. Vì do khoáng sản tan trong nước
mà thành, chủ yếu là do chất sulfat tạo nên, chúng tương đối "mềm",
không sao cự lại nổi những hạt cát bén nhọn. Thế nhưng nhìn lại ta mới thấy, những
cánh hoa nằm lâu trong nắng gió thì lại đều đặn hơn, hài hòa hơn, dường như già
giặn hơn. Có lẽ chúng cũng như số phận con người, có bị cuộc đời dày vò mới
tiêu tan được cái sắc cạnh nông nỗi của tuổi thanh niên.
Rose de sable! Cái tên ngắn ngủi mà chứa được cái yêu kiều nẩy
sinh trên một vùng cát đá khô cằn. Vì thế mà Rose de sablelà tên gọi của
nhiều quán ăn, khách sạn, trung tâm du lịch, kể cả của nhiều nàng kiều nữ da
màu tự đặt biệt hiệu cho mình.Rose de sable cũng là tên một tác phẩm của
nhà văn Henry de Montherlant, viện sĩ hàn lâm viện Pháp, nói về lịch sử của một
mối tình đặc biệt. Nó như hoa trên cát, không thể kết trái nhưng mối tình cũng
không dễ gì tan.
Trên đường băng sa mạc, khách dừng lại quán bên đường nghỉ
ngơi. Theo cách của người Bắc Phi, khách uống trà với những chiếc tách nhỏ xíu.
Nếu đúng điệu với dân địa phương hơn nữa, khách phải uống một thứ nước bạc hà
màu xanh đậm và pha rất nóng. Trước cửa quán là một kệ gỗ, trên đó người ta bày
bán Rose de sable. Những chiếc hoa trên cát này tiếc thay xem ra không được
kẻ du lịch chú ý. Có lẽ chúng chỉ làm nặng hành lý của con người, không khéo
chúng có thể làm đứt tay, nằm trong nhà chỉ tổ bám bụi.
Thật ra Rose de sable chỉ đáng ở cùng nhà với những
ai biết nhìn nó như một sáng tạo của thiên nhiên, một tư tưởng của thượng đế,
như sự hiện thân của những yếu tố trầm lắng trong bóng tối nay được phơi mình
thành sắc thể.
Nguyễn Tường Bách
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét