” . . . Ở Phạm Mạnh Cương có
hai con người khác biệt: một nhà mô phạm và một con người nghệ sĩ, nhưng ông
cho biết ông “vẫn làm tròn bổn phận của một nhà giáo, còn nghệ sĩ thì hoạt động
hoàn toàn là một nhạc sĩ… Có lẽ tôi mang một tính chất nhà giáo để qua hoạt động
bên văn nghệ. ”
… Ông thường ví mỗi nhạc phẩm
là một bức tranh để gửi tâm tình mình vào với cảnh sắc thiên nhiên, ngoài việc
tận dụng đầu óc tưởng tượng phong phú của một người nghệ sĩ: “Thí dụ như bài
Thung Lũng Hồng tả những thung lũng của Đà Lạt, buổi sáng mặt trời lên đẹp lắm,
sương và ánh nắng hồng chiếu. Rồi từ những thung lũng hồng đó tôi nghĩ tới Đà Lạt
có thung lũng gọi là Thung Lũng Tình Yêu… thường thường một nhạc sĩ nói về tình
cảm dành cho một mối tình chẳng hạn thì làm một bài thôi. Một bài có dính líu đến
mối tình đó. Còn đa số nghệ sĩ khi nào cũng có cái tưởng tượng phong phú. Nhiều
người cô độc nhưng vẫn viết nhạc tình yêu rất hay. . .”
Trong một chuyến về thăm quê
nhà gần đây nhất, tôi lại được người Sài Gòn cũ gởi gắm hồn của những người trẻ
năm xưa còn sống ở quê nhà. Trẻ năm xưa nhưng nay đã là những ông bà lão tóc
hai màu. Dầu vậy, hồn Sài Gòn cũ vẫn như ngày nào trước khi có cuộc đổi đời. Nó
không mất, không bị “cải tạo”. Nó vẫn sừng sững tồn tại trong những ấn phẩm văn
hóa trước 1975 sống sót qua cuộc phần thư tàn khốc. Nó sống sót được là nhờ ở
lòng dân. Nhờ vậy, hôm nay đây tôi may mắn “sở hữu” hồn Sài Gòn ấy qua kho tài
sản vô giá: hàng mấy trăm bài nhạc cũ in trước 1975, với cả thủ bút, chữ ký của
các nhạc sĩ tác giả, với cả những hàng chữ viết tay của người chủ sở hữu năm
xưa ghi lại kỷ niệm của riêng mình.
Từ kho tài sản quý báu này,
chuyên mục: “Dòng Nhạc Kỷ Niệm” hình
thành.
Chuyên mục “Dòng Nhạc Kỷ Niệm“ trên TV&BH sẽ
là một công trình dài hạn. Mỗi kỳ chúng tôi sẽ giới thiệu một bài nhạc, với phần
phóng ảnh của Bìa Trước, Bìa Sau, hai trang ghi nhạc và lời bên trong. Kèm
theo đó sẽ là phần sưu tập audio, tức bài nhạc được hát bởi một ca sĩ. Chúng
tôi sẽ cố sưu tập bản nhạc được hát bởi một ca sĩ miền Nam trước 1975 để ý
nghĩa bảo tồn được trọn vẹn, dù rằng cũng bản nhạc đó, với phần kỹ thuật, phối
âm, phối khí và ca sĩ trẻ hơn thực hiện tại hải ngọai sau này có hay hơn nhiều.
Mặt khác, như tên gọi “Dòng Nhạc Kỷ Niệm”, nghe một bản nhạc cũ bằng chính âm
thanh cũ của ngày xưa, là sống lại kỷ niệm về một đoạn đời cùng với những niềm
vui, những nỗi buồn của riêng mỗi người. Chúng ta nghe nhạc cũ là nghe kỷ niệm
, nhờ kỷ niệm, âm thanh bài nhạc ở lại trong hồn lâu hơn, sâu hơn, đằm thắm
hơn. Do đó, ở đây không có chỗ cho những thẩm định chủ quan nhạc hay, nhạc dở,
nhạc sang, nhạc sến, nhạc nghệ thuật, nhạc thương mại v.v..
Sau 40 năm sống trong âm nhạc với những thăng trầm, giờ đây Phạm Mạnh Cương, 65
tuổi, tác giả của khoảng 100 ca khúc, cho là một dịp để ông thực hiện một CD
(do trung tâm Thúy Nga phát hành) và một tập nhạc gồm 20 nhạc phẩm chọn lọc của
mình – dự trù phát hành trong năm 2001 này – gọi là một hình thức kỷ niệm và là
một chứng tích về cuộc đời hoạt động của ông, và đó cũng được coi như là một
đóng góp vào kho tàng âm nhạc Việt Nam.
Khởi đi từ những năm cuối thập
niên 60 cho đến những ngày cuối cùng của miền Nam Việt Nam, những người yêu nhạc
không mấy ai không biết đến một chương trình ca nhạc truyền hình và truyền
thanh lấy tên của chính người nhạc sĩ thực hiện là Phạm Mạnh Cương. Chương trình
Phạm Mạnh Cương với nữ xướng ngôn viên Như Hảo được coi là một trong những
chương trình ca nhạc giá trị vào thời điểm vàng son của tân nhạc Việt Nam.
Thật ra ông đã sáng tác nhạc
phẩm đầu tiên là Mái Trường Xưa từ năm 1951, được phổ biến mạnh tại
Huế, nhưng đến năm 1953 ông mới bắt đầu được biết đến với nhạc phẩm Thu Ca viết
tại Hà Nội. Ca khúc này đã được dùng làm nhạc hiệu cho những chương trình ca nhạc
của ông… Tuy nhiên phải 6 năm sau, tên tuổi của Phạm Mạnh Cương mới thật sự chiếm
được một chỗ đứng.
Nhờ năng khiếu, Phạm Mạnh
Cương từ mò mẫm học nhạc lý và đàn guitar qua sách vở và qua những khóa học hàm
thụ về hòa âm từ Paris. Ông cho biết có thể một phần thừa hưởng dòng máu văn
nghệ của thân phụ ông là một người yêu thích cổ nhạc và biết sử dụng đàn và
sáo, nên từ khi còn nhỏ ông đã tỏ ra có một sự đam mê với âm nhạc, dĩ nhiên là
âm nhạc Tây Phương đối với thế hệ của ông: “Tôi nhớ lúc đang còn đi học, trong
nhà có một cái radio cổ lỗ sĩ mà cứ ráng bắt cho được những đài Pháp Á, đài
Hirondelle ở Hà Nội… Nghe cứ ù ù mà thích lắm. Thời đó tôi mê loại nhạc của
Đoàn Chuẩn – Từ Linh, nghe được bài như “Tà Áo Xanh “, “Dang Dở” hay “Gửi Gió
Cho Mây Ngàn Bay” thú vị lắm. Thời ấy làm như mình bị thấm cái nhạc đó cho nên
khi sáng tác, mình phải làm sao có cái “air” nhạc cho nó như vậy “
Do ảnh hưởng đó, một số sáng
tác của Phạm Mạnh Cương có đôi nét phảng phất âm hưởng của những nhạc phẩm tiền
chiến mà ông cho là ở trong tiềm thức phát ra.
Sau khi đậu Tú Tài ở Huế vào
năm 53, Phạm Mạnh Cương ra Hà Nội theo học Cao Đẳng Sư Phạm, sau đó trở lại Huế
là nơi ông đã từng hợp tác với đài phát thanh ở đây vào những năm cuối bậc
trung học tại trường Khải Định trong chương trình văn nghệ học sinh hàng tuần với
một ban nhạc mà ông cũng là một thành viên.
Nhà giáo và nghệ sĩ
Đến năm 1954, ông một mình
vào Nam và từ năm 1955, người con thứ 5 trong một gia đình gồm 9 người con khởi
đầu cuộc đời dạy học. Sau 3 năm dạy học tại trường Nguyễn Đình Chiểu, Mỹ Tho;
ông về Pétrus Ký, Sài Gòn cho đến năm 75. Mặc dù nghề dạy học là nghề tay phải,
nhưng Phạm Mạnh Cương cho rằng chính nghề tay trái là âm nhạc đã chiếm một chỗ
đứng quan trọng trong đời sống của ông.
Trong thời kỳ hoạt động mạnh
nhất của ông, kéo dài gần 10 năm ở Sài Gòn, kể từ năm 66, Phạm Mạnh Cương có thể
coi như một trong những người đã đưa việc thực hiện băng nhạc vào lãnh vực kinh
doanh dưới nhãn hiệu Tú Quỳnh với khoảng 20 băng nhạc được phát hành, qui tụ gần
như tất cả những tiếng hát lớn như Thái Thanh, Lệ Thu, Khánh Ly, Duy Trác, Sĩ Phú,
Thanh Tuyền, Phương Dung. Sau đó là những Phương Hồng Hạnh, Julie Quang, Carol
Kim, Thanh Lan, vv…
Nhạc phẩm Thương Hoài
Ngàn Năm xuất hiện năm 1956, là nhạc phẩm đầu tiên ông viết tại miền Nam.
Đây là một nhạc phẩm nói lên sự đa dạng về tiết tấu trong âm nhạc của Phạm Mạnh
Cương, một nhạc sĩ phần lớn chỉ viết nhạc theo điệu Slow, Tango hoặc Boston.
Ông cho biết đã lấy cảm hứng từ câu ca dao “ Tóc mai sợi vắn sợi dài, lấy nhau
chẳng được thương hoài ngàn năm “ để sáng tác thành ca khúc này. Cũng theo ông,
phía sau mỗi nhạc phẩm đều ghi dấu một kỷ niệm đã tạo nên nguồn cảm hứng; từ đó
ông liên tiếp tung ra những ca khúc khác như Thung Lũng Hồng, Mắt Lệ Cho
Người Tình (sáng tác tại Đà Lạt), Tóc Em Chưa Úa Nắng Hè (ra đời
tại Nha Trang) và một vài nhạc phẩm ông gọi là “thuộc loại thời trang” như Loài
Hoa Không Vỡ, Tình Yêu Đã Mất, vv… và tất cả đã trở thành những nhạc phẩm
được nhiều người mến chuộng. Nhưng nhạc phẩm được ông ưa thích nhất là Thu
Ca, cũng là một trong những bài tango hay của Việt Nam…
Vào năm 61, trong dịp trở ra
Huế chấm thi Tú Tài 2, Phạm Mạnh Cương gặp Như Hảo, một thí sinh từ Đà Nẵng ra
Huế dự thi, dịp này ông đã viết Mơ Bến Hàn Giang để tặng cho người
yêu. Chỉ một năm sau đó, Phạm Mạnh Cương và Như Hảo trở thành vợ chồng. Mấy năm
sau hai người sát cánh trong những sinh hoạt ca nhạc trên đài truyền hình và
truyền thanh với những chương trình mang chủ đề đặc biệt do Phạm Mạnh Cương khởi
xướng.
Về lãnh vực Truyền Hình, năm
66 ông được đạo diễn Lê Hoàng Hoa mời thực hiện chương trình ca nhạc đầu tiên
cho đài Truyền Hình Việt Nam, thời đó còn được phát hình từ trên máy bay dưới
tên “Hoa Thời Đại”. Một năm sau chương trình này chính thức đổi thành “Chương
Trình Phạm Mạnh Cương” phát hình hàng tuần vào tối thứ Bảy từ 9 đến 10 giờ và
kéo dài hoạt động cho đến tháng 4. 75.
Ông còn là người sáng lập
trung tâm băng nhạc Tú Quỳnh tại Sài Gòn và là người đầu tiên chủ trương thu
thanh nhạc một cách qui mô để kinh doanh với đà phát hành trung bình mỗi tháng
một băng nhạc mới với sự cộng tác của hầu hết các giọng ca tên tuổi.
Ở Phạm Mạnh Cương có hai con
người khác biệt: một nhà mô phạm và một con người nghệ sĩ, nhưng ông cho biết
ông “vẫn làm tròn bổn phận của một nhà giáo, còn nghệ sĩ thì hoạt động hoàn
toàn là một nhạc sĩ… Có lẽ tôi mang một tính chất nhà giáo để qua hoạt động bên
văn nghệ. ”
… Ông thường ví mỗi nhạc phẩm
là một bức tranh để gửi tâm tình mình vào với cảnh sắc thiên nhiên, ngoài việc
tận dụng đầu óc tưởng tượng phong phú của một người nghệ sĩ: “ Thí dụ như bài
Thung Lũng Hồng tả những thung lũng của Đà Lạt, buổi sáng mặt trời lên đẹp lắm,
sương và ánh nắng hồng chiếu. Rồi từ những thung lũng hồng đó tôi nghĩ tới Đà Lạt
có thung lũng gọi là Thung Lũng Tình Yêu… thường thường một nhạc sĩ nói về tình
cảm dành cho một mối tình chẳng hạn thì làm một bài thôi. Một bài có dính líu đến
mối tình đó. Còn đa số nghệ sĩ khi nào cũng có cái tưởng tượng phong phú. Nhiều
người cô độc nhưng vẫn viết nhạc tình yêu rất hay. ”
Cũng do sự tưởng tượng phong
phú của một nghệ sĩ, Phạm Mạnh Cương cho biết không hẳn bài tình ca nào ông viết
cũng đều đến từ một mối tình có thật và thật ra đó cũng chẳng phải là lý do
chính để ông viết nhạc…
Sự an bài của định mệnh
Sau 5 năm sống trong sự xáo
trộn và đổi thay của đất nước, Phạm Mạnh Cương cùng 2 con là Mạnh Quỳnh và Diễm
Phúc từ Cà Mau vượt biển rời Việt Nam vào năm 80, để Như Hảo và 2 người con
khác ở lại. Sau khi ở tại trại tỵ nạn Leamsing ở Thái Lan vài tháng, ông cùng
hai con được sang định cư tại Montreal theo diện nhân đạo vào tháng Sáu năm 80.
Đáng lẽ nếu chờ đợi thêm, ba bố con ông đã được sang Mỹ do Hội Nghệ Sĩ Việt Nam
tại đây bảo lãnh và mặc dù đã được Khánh Ly căn dặn “đừng đi đâu hết ngoài Mỹ”.
Nhưng định mệnh đã đưa đẩy ông đến nới xứ lạnh này, và cuộc sống ông thật sự bước
vào một khúc quanh mới.
Vào năm 83, vợ ông và hai
người con gái được đoàn tụ theo diện bảo lãnh. Nhưng vài năm sau đó, một lần nữa,
định mệnh đã đưa đẩy đến sự chia tay giữa hai vợ chồng ông để hiện nay mỗi người
mỗi ngả. Tuy nhiên Phạm Mạnh Cương tin ở số mệnh, nên ông an phận sống một cách
vui vẻ tại thành phố hiền hòa này. Chỉ một thời gian ngắn sau khi tới Montreal,
ông đã thành lập ban nhạc Phạm Mạnh Cương cho đến nay vẫn còn hoạt động sau nhiều
thay đổi về thành phần. Hiện nay thành phần ban nhạc Phạm Mạnh Cương, ngoài ông
ra còn có: Mạnh Quỳnh, Diễm Phúc và Kiến Bình cùng với những ca sĩ thường xuyên
cộng tác với ban nhạc của ông là Miên Thúy, Lê Duy và Xuân Thảo….
Về lãnh vực vũ trường, ngay
sau khi mới đặt chân tới Montreal, Phạm Mạnh Cương đã thành lập ban nhạc và hợp
tác với nhà hàng Mỹ Trang. Qua năm 81, ban nhạc ông được mời phụ trách chương
trình khiêu vũ cho nhà hàng Văn Hoa, đến năm 82 ông đứng ra coi sóc một quầy
bán băng nhạc, sách báo lấy tên Tú Quỳnh trong thương xá Việt Nam trên đường St
Laurent cùng một lúc cộng tác với vũ trường mang cùng tên Tú Quỳnh trên lầu
thương xá này cho đến năm 85, ông về khai thác vũ trường Đêm Mầu Hồng trên đường
St Denis ở Montreal. Ông nói “ Bây giờ thì mình cũng vui vẻ sống với đất
Montreal ! Vậy chớ đất này cũng là đất hiền, về mặt kinh tế thì hơi khó khăn một
chút, nhưng là nơi đất hiền, người hiền. ” Những năm gần đây, ban nhạc Phạm Mạnh
Cương cộng tác với vũ trường Dallas (tức Maxim’s) cho đến khi vũ trường này
ngưng hoạt động trong năm 2000 vừa qua. Tuy nhiên khi có dịp, ban nhạc của ông
vẫn đứng ra tổ chức những chương trình khiêu vũ, lôi cuốn được sự tham dự của
đông đảo người yêu nhạc và đang cần nơi giải trí ở một thành phố có đông người
Việt nhưng không có một vũ trường nào hoạt động như hiện nay.
Ngoài hoạt động về ca nhạc,
Phạm Mạnh Cương còn chủ trương một nguyệt san lấy tên là Thẩm Mỹ từ hơn 6 năm
nay. Ông cũng đã phát hành một tuyển tập đặc biệt về Huế vào năm 98 với chủ đề
“Huế, Còn Chút Gì Để Nhớ”. Có lẽ cuộc sống máy móc trong một xã hội quay cuồng
hiện tại đã không gợi được nơi ông nhiều cảm hứng nên trong vòng gần 20 năm
nay, Phạm Mạnh cương chỉ viết được 5 nhạc phẩm đến từ quan niệm cần có nhạc hứng
trong vấn đề sáng tác: “Đúng ra người nghệ sĩ muốn sáng tác với sự rung động
thật sự, phải có nguồn cảm hứng thật. Mà muốn có nguồn cảm hứng thật thì phải
có thì giờ rảnh rỗi, đi chơi đây đó, tâm hồn nó thảnh thơi, dễ có nhạc hứng hơn
là cuộc sống hàng ngày”.
Trường Kỳ
Nguồn: Dactrung.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét