Làng tôi
Quê tôi thanh bình có dòng sông, có đình chùa, có cả nhà thờ
và những cánh đồng xanh bát ngát. Những buổi chiều quê tôi hay tha thẩn lên bờ
đê hóng gió, nghĩ vơ vẩn. Nghe tiếng chuông chiều. Rồi nhảy xuống sông bơi. Có
lần tôi cứ bơi mãi, bơi mãi… định ra thẳng biển, nhưng lại thôi, vì còn có nhiều
thứ níu kéo, còn có Lụa nữa.
Cái Lụa xinh nhất làng. Da nó trắng hồng lại có hai hàm răng
đều, đẹp như diễn viên xi-nê. Có hôm nó cắn quả mận hậu nước chảy xuống đỏ cả
ngực áo. Tôi bảo: “Tao còn chùm khế ngọt nữa”. Nó chìa tay. Tôi cho cả. “Xưa
yêu quê hương…”.
Anh nó tên là Đực, bạn tôi. Đực làm đội trưởng đội cày. Buổi
sáng tôi đi cày. Sức trai tráng, tôi đánh băng hai sào ruộng. Giữa buổi giải
lao. Tôi mang theo súng cao su làm bằng chạc ổi, nhẵn thín, nâu bóng, với một
túi bi đất xanh đỏ mua ngoài chợ. Giữa buổi bắn chim. Chim quê tôi con nào cũng
béo. Vặt lông, nướng rơm, thơm lừng. Hết chim thì bắn chuột đồng. Chuột đồng
nướng rắc lá chanh thái nhỏ, chấm muối ớt ngon lắm.

Quá nửa đời
ra thành phố công tác, tôi vẫn nhớ về những buổi chiều quê, nhớ dòng sông, nhớ
những buổi ăn chim, ăn chuột, những buổi đi cày,… Dạo tháng giêng tôi về quê
giỗ Tổ, thấy Lụa đã lên bà nội, nói năng theo tập tục. Lụa chào bằng một câu
hỏi: “Ông xơi cơm chửa?”. Tôi nói với kỉ niệm: “Có cà pháo, canh cua nấu mồng
tơi hay rau rút, thì ăn”.
Những nét
xưa nay còn đâu tá?
Cuộc đời
trôi qua cũng nhanh…
Hà Nội, tháng 6 -
8 năm 2010
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét