Trong bài giới thiệu tập
truyện ngắn Gió đầu mùa xuất bản trước cách mạng tháng Tám, Thạch Lam viết:
"Đối với tôi văn
chương không phải là một cách đem đến cho người đọc sự thoát ly trong sự
quên, trái lại văn chương là một thứ khí giới thanh cao và đắc lực mà chúng
ta có, để vừa tố cáo và thay đổi một cái thế giới giả dối và tàn ác, làm cho
lòng người được thêm trong sạch và phong phú hơn".
Có thể coi đoạn văn ngắn
nói trên như là "Tuyên ngôn văn học" của Thạch Lam. Và quả thật,
trong toàn bộ gia tài sáng tạo của Thạch Lam, hầu như không một trang viết
nào lại không thắm đượm tinh thần đó. Là thành viên của nhóm Tự Lực văn đoàn,
được coi là một trong những cây bút chính của nhóm ấy, song trước sau văn
phong Thạch Lam vẫn chẩy riêng biệt một giòng. Đề tài quen thuộc của nhóm Tự
Lực văn đoàn là những cảnh sống được thi vị hóa, những mơ ước thoát ly mang mầu
sắc cải lương, là những phản kháng yếu ớt trước sự trói buộc của đạo đức
phong kiến diễn ra trong các gia đình quyền quý. Thạch Lam, trái lại, đã hướng
ngòi bút về phía lớp người lao động bần cùng trong xã hội đương thời. Khung cảnh
thường thấy trong truyện ngắn Thạch Lam là những làng quê bùn lầy nước đọng,
những phố chợ tồi tàn với một bầu trời ảm đạm của tiết đông mưa phùn gió bấc,
những khu phố ngoại ô nghèo khổ, buồn, vắng ... Trong khung cảnh ấy, các nhân
vật cũng hiện lên với cái vẻ heo hút, thảm đạm của số kiếp lầm than - Đó là mẹ
Lê, người đàn bà nghèo khổ, đông con, góa bụa ở phố chợ Đoàn Thôn, là bác Dư
phu xe ở phố Hàng Bột, là Thanh, Nga với bà nội và cây hoàng lan trong một
làng quê vùng ngoại ô, là cô Tâm hàng xén với lối đường quê quen thuộc trong
buổi hoàng hôn ... Tất cả những cảnh, những người ấy đều được mô tả bằng một
số đường nét đơn sơ, thưa thoáng nhưng vẫn hết sức chân thực. Thạch Lam không
hề gắn cho nhân vật của mình những hành động, những ý nghĩ khả dĩ có thể làm
bi thảm thêm cuộc đời của họ. Trái lại ông cũng không như một số nhà văn lúc ấy
vẫn thường khoác lên cảnh vật hoặc nhân vật thứ "ánh trăng lừa dối" như nhà văn Nam Cao đã từng nhận xét.
Tác phẩm của Thạch Lam vì
thế có nhiều yếu tố hiện thực tuy nhân vật không dữ dội như Chí Phèo, lão Hạc
của Nam Cao, hay bị đày đọa như chị Dậu của Ngô Tất Tố... Cái riêng, cái độc
đáo, cái mạnh của Thạch Lam, chính là ở lòng nhân ái, và vẻ đẹp tâm hồn quán
xuyến trong mọi tác phẩm của ông. Nhân vật Thạch Lam, bất luận ở hoàn cảnh
nào, vẫn ánh lên trong tâm hồn cái chất nhân ái Việt Nam. Mẹ Lê nghèo khổ đến
cùng cực nhưng vẫn nguyên vẹn là một bà mẹ cần cù, chăm chỉ chịu thương chịu
khó, hết lòng vì đàn con. Liên và Huệ hai cô gái điếm, hai con người tưởng
như vất đi ấy, trong đêm giao thừa ngồi khóc vì nỗi trơ trọi, thiếu quê hương
và chán chường cho cảnh bèo bọt của thân phận mình. Thạch Lam đôi khi còn đặt
nhân vật của mình vào vùng ranh giới tranh chấp giữa cái thiện và cái ác, để
rồi tự bản thân con người bằng việc thức tỉnh của lương tri, của phẩm giá xác
lập chỗ đứng tốt đẹp cho mình trong cuộc sống đầy bùn nhơ của xã hội cũ. Đó
là trường hợp của nhân vật Thanh trong truyện ngắn Một cơn giận hoặc Thành
trong truyện ngắn Sợi tóc.
Đọc truyện ngắn Thạch Lam
rõ ràng ta thấy yêu con người, quý trọng con người hơn. Và cũng từ đó ta
thương cảm, nâng niu, chắt gạn từng chút tốt đẹp trong mỗi một con người.
Sống rất ngắn ngủi (sinh
năm 1909, mất năm 1942), Thạch Lam viết chưa nhiều. Một truyện dài: Ngày
mới; một tập tiểu luận: Theo giòng; hai cuốn truyện cho thiếu nhi: Cuốn
sách và Hạt ngọc; một tập ký: Hà Nội ba mươi sáu phố phường.
Phần quan trọng nhất, ba tập truyện ngắn: Nắng trong vườn, Gió đầu
mùa, Sợi tóc.
(...).
Trích Lời Nhà Xuất Bản tập truyện Gió đầu mùa
Nhà Xuất Bản Văn Học Hà Nội - 1982
Thạch Lam
Theo http://chimviet.free.fr/
|
|
|
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét