Như
một sợi chỉ luồn theo cây kim, tin Trịnh Công Sơn mất đến với chúng tôi trong
buổi tưởng niệm ngày giỗ thứ 40 năm của nhà thơ Ưng Bình Thúc Giạ Thị tại nhà
văn học nghệ thuật ở đường Lê Lợi Huế. Tối ấy anh em nghệ sĩ đến nghe bình thơ
khá đông, chúng tôi, chị Hỷ Khương, Bửu Ý, Gia Phàm, Như Ngân, Xuân, Xuân Quế,
tôi và một số anh chị em nghệ sĩ khác đứng xúm vào nhau, nghe sợi chỉ theo cây
kim níu mình xích lại gần hơn một tí với người bạn bên mình trong nỗi nhói đau
một chút nơi tim.
Bỗng
nhiên ít lời, một chút cay nơi mắt, một chút rã rời nơi vai, chúng tôi đứng như
thế quây quần chôn chân, hình như có ai nói như một lời vĩnh biệt nửa buồn nửa
vui : "Thôi rứa là từ nay hắn bỏ mình đi rong chơi chỗ khác... hắn bỏ đi
thiệt rồi!"
Cái
tên lãng tử nhu mì này! Tiếng hát lênh đênh, "chén rượu say uống hoài",
rong chơi cả một kiếp người, bây giờ dứt áo ra đi "lìa bầy, chim bỏ
đường bay", thõng tay viễn du nơi chốn nghìn trùng...
Sơn
ra đi ! Cái vòng quây quần - như chúng tôi đang đứng với nhau chiều hôm ấy,
nhiều đứa tóc đã rối bời sương muối - cái vòng bạn bè hay cái vòng tử sinh của
thế hệ thập niên 40-60 chúng tôi, như chúng tôi đã thường đứng hay ngồi như thế
mỗi khi gặp nhau ở lứa tuổi 20, như sút đi chốt mộng, chùng giây, tuột phím...
cái vòng lỏng lẻo, rã rời!
Dẫu
biết rằng trong mấy mươi năm hễ ở đâu có Sơn và tiếng hát của Sơn thì cái vòng
này càng nới rộng ra, như những làn sóng, khởi đầu từ một điểm xoáy nơi nào đó
ở Huế, có thể nơi khúc sông Bến Ngự, hay nơi hồ Tịnh Tâm, hay ở bến Bao Vinh,
hay ở đồi Vạn Niên, ở đó Sơn ném một viên sỏi là tiếng hát của mình vào đấy và
làn sóng lan ra, từ thế hệ chúng tôi cho đến thế hệ trẻ ngày hôm nay, từ Huế
đến Sài Gòn, Hà Nội, Cà Mâu hay Lạng Sơn, vượt qua mấy lần đại dương và cái
vòng quây quần quả đất bao la, hôm qua, ngày nay và có lẽ mai sau...
Sơn
là Tiếng Hát Trịnh Công Sơn của Mọi Người.
Nhưng
chiều hôm ấy tôi vẫn thấy - hay bởi mình muốn thấy như vậy - Sơn như vừa mới
đứng dậy ra ngoài châm điếu thuốc, rồi sẽ trở lại ngồi giữa chúng tôi, trong
vòng bạn bè, có thể chỉ là ba, hay bốn, hay mười, hay hai mươi đứa, ở Huế, tại
nhà một người bạn nào đó, Chỉ, Ý, Tường, Tôn, Hùng, MLan, KLan, Điền, Hạnh,
Thọ, Kỳ, Lý... ở nơi điểm xoáy sâu nhất của sông Hương, là vùng tâm tư của
những người bạn đang tuổi thanh xuân, ngồi yên, ít lời, đôi môi mỏng thoáng nụ
cười, mi mắt chớp sau gọng kính trên chiếc mũi thanh, lắng nghe những nổi sôi,
những phiền muộn quanh mình, như lắng nghe chính con tim mình... trong vùng tôi
xin gọi là vùng ưu tư của Huế những năm 60.
Vòng
Bạn Bè
Chính
trong những năm tháng ấy lần đầu tiên tôi gặp bộ ba - chữ của HPNTường - Tường
- Cường - Sơn. Nguyên do thật là rất Huế, có thể tìm thấy rải rác đâu đó trong
các bài hát của Sơn.
Một
buổi chiều nắng vàng chiếu nghiêng trên nón lá, đường phố chính vắng người,
không gian yên tĩnh có thể nghe thấy cả tiếng thời gian, chỉ có rộn rã tiếng
guốc của mấy cô nữ sinh viên - đã có thể là BDiễm, TMai, Han, KLan hay MH, NB,
DL, KL - đi dạo phố mua sách vở, tà áo lụa lướt bay trong nắng, bụi mờ đàng xa,
và có một chàng trai xa lạ nào, có lẽ từ xứ Quảng ra, "chiều một mình
qua phố ", đang đứng ngơ ngác nhìn đường phố, bỗng tà áo lụa như
có sức hút nam châm, chàng trai thấy mình thơ thẩn bước theo.
Chiều
hôm sau nghe báo có anh Tường đến thăm mượn sách, lúc ấy anh Tường tuy đã đi
dạy văn nhưng học thêm môn cử nhân triết cùng khóa với tôi, anh đến với hai
người bạn nữa, cái người hôm qua đi theo tà áo lụa và người kia là Sơn,
"đi theo cho vui" như Sơn bảo. Chiều hôm sau nữa thì tôi cũng biết
thêm là trong nhóm bạn của mình, có đứa là bạn của Sơn.
Huế
nhỏ bé là như thế ấy, người này là bạn của bạn của bạn của bạn... và bạn bè
thành ra những vòng tròn quây quần với nhau. Chỉ cần một tiếng "Ới!"
của thằng bạn ở trước ngõ là đứa trong nhà đã vội vàng với cái mũ bê-rê dắt xe
đạp ra mà đi rong suốt ngày làm cho cả nhà chới với chờ cơm... HPNTường hôm ấy
thao thao, vì lấy cớ đi mượn sách nên phải nói về sách. Chúng tôi trao đổi với
nhau một vài đoạn về chủ nghĩa hiện sinh trong cuốn Hữu Thể và Hư Vô của
J. P. Sartre, một chút về ý niệm thời gian của Heidegger, mà chúng tôi đang đọc
ở trường.
Sơn
ngồi nghe chúng tôi bàn cãi, phân tích, hình như Sơn không bao giờ thay đổi
dáng ngồi của mình, khi nào cũng như thế, tham dự nhưng không ồn ào, hiền hậu
và luôn luôn thoải mái như khi ở giữa đám bạn thân, lắng nghe, chú ý mà không
chút chi cố gắng, ít tranh cãi, dễ thân thiện tự nhiên, một chút phù phiếm và
mỏi mệt nơi dáng người, và ánh mắt xa xôi với những chuyện cãi vã cốt dành phần
lý về mình cũng như với mục đích khoa danh mà mỗi người sinh viên Huế thời ấy
thường đặt ra cho mình.
Gió
Phương Tây
Chủ
nghĩa Hiện Sinh với Heidegger, Sartre, A. Camus, phong trào điện ảnh với
Jean-Luc Godard, thể điệu chanson với Juliette Greco,
Françoise Hardy ở phương Tây đã đến với lớp trẻ chúng tôi trong những năm của
thập niên 60 như một làn gió chướng thổi qua cái thành phố Huế, nhỏ bé, đóng
khung, còn rất cổ kính trong cách nghĩ, cách làm ấy.
Những
danh từ như hiện sinh buồn chán, xao xuyến, hư vô, thời gian, hữu hạn và vô
hạn, buồn nôn, thân phận con người, sự vô nghĩa của cuộc đời, nỗi hoài công phi
lý của Sisyphus(1), ý niệm về siêu hình, bản thể học đã như những
tiếng gõ bí ẩn vào cánh cửa tâm hồn của lớp thanh niên trẻ chúng tôi thời ấy
như những mời gọi phiêu lưu vào những vùng đất lạ của tri thức. Bây giờ nhìn
lại thì thấy mình dại khờ, bởi chính những tư tưởng mới này chẳng có chi là mới
so với triết lý Phật giáo cả - thế nhưng lúc ấy chúng có một sức thu hút quyến
rũ kỳ lạ trong cái khung cảnh đều đều êm đềm của xứ Huế, thành trì của thủ cựu
và khuôn sáo, là những hàng rào ước lệ mà lớp trẻ thường hay muốn vuợt qua.
Chúng
tôi thường gặp nhau để kể cho nhau nghe về một quyển sách đã đọc, soạn bài,
tranh luận. Và có lần với cây đàn ghi-ta, Sơn bắt đầu hát cho chúng tôi nghe.
Ưu
Tư và Du Ca
Khi
nghe Sơn hát tôi giật mình. Vì Sơn hát... môn siêu hình học về cuộc đời, về
tình yêu đó ! cái môn mà những con sâu gạo triết - như Đinh Cường vừa nhắc lại,
là chúng tôi đang còn điên đầu vật lộn với nó, nhưng ngược lại, chẳng có một
chút khô khan, trừu tượng, gượng ép hay kỳ quặc gì cả, Sơn đã hát triết học như
một bà mẹ Huế có giọng nói hay nhất trên đời kể câu chuyện cổ tích Tấm Cám.
Như
một con ve vừa mới thoát xác lần thứ mấy mươi nghìn năm từ lòng đất của Huế, đã
đi về thường xuyên trong tâm thức Huế, đã rung động và cảm ứng với trời đất
Huế, với một âm điệu giản đơn thoát từ gam trầm của giọng Huế, Sơn đã trả lời
trong cảm ứng vô thức những tiếng gõ cửa từ phương xa và giải thể chúng tôi ra
khỏi ngõ bí của tư duy.
Trong
cái không khí sôi nổi của tuổi trẻ đô thị ham mê siêu hình, Sơn đã bắt đầu hát
thay vì cãi nhau, thay vì lý luận dông dài với đám bạn bè, với cả thiên hạ, Sơn
hát cho vui với anh em như Sơn thường nói, Sơn hát như một sự tham dự vào những
đàm luận của bạn bè thuở đó và về sau của cả thiên hạ, mà đúng thật, Sơn hát
với những ưu tư thâm kín nhất của tuổi hai mươi chúng tôi, với những tư duy của
thế hệ trẻ chúng tôi và với một cách đặt vấn đề - biệt ngữ của phong trào học
triết học siêu hình thời ấy, khác với những người nhạc sĩ đi trước.
Sơn
hát như cách thế cổi dép đội lên đầu đi ra khỏi giảng đường của Thiền sư Triệu
Châu(2) không phải là để bỏ đi, từ chối, mà là một cách thế mở
ngỏ cho sự sống như Triệu Châu.
Hãy
xem : Sơn hát đề tài có cái gì là khởi đầu, có gì là cái cuối cùng - ngõ bí của
triết học đấy, nhưng với chất keo của một điệu ca bông đùa diễu cợt, và một
chút ranh mãnh hiền triết của một thiền sư thõng tay vào chợ, Sơn hát "không
có chi đâu này, là có cái chết đầu tiên, không có chi đâu này, là có cái chết
cuối cùng...", hát như con bê điên cứ đánh lưỡi tùy theo cảm hứng của
nó lúc chạy theo chế diễu mọi người ở trên một đường phố nhỏ của Huế. Người
nghe có thấy mâu thuẫn hay không cũng phải mỉm cười, và bỗng ngộ được tính phi
lý của sự đối nghịch trước sau.
Sơn
hát đề tài bản thể và hư vô và nhắc chúng tôi tìm về dòng sông Hương nhìn nước
chảy, để thấy hay nghe "tay hư vô
thắp nến, chiều chơi vơi lên cao, rồi dòng sông cũng qua mau, đưa người gợi mối
sầu... " trong một giai điệu tiếng nước chảy ngược về nội tâm, để
thấy sông không chảy mà tâm mình đang chảy. Ai định nghĩa được hư vô ? Khổng tử
cũng đã đến dòng sông để thể nghiệm với tiếng thở dài : Nước trôi mãi như thế ư
? Phạm Duy hát "im nghe nước chảy về đâu" trong một cảm giác
buồn bã trôi xuôi. Với ý niệm hư vô, Sơn đặt lại vấn đề và giải mã sự biến đổi,
sự trôi chảy của giòng sông với cảm tính triết học của mình trong âm giai sâu
lắng, giữa tỉnh và mê, giữa buồn bã và giác ngộ.
Sơn
hát đề tài nỗi hoài công của Sisyphus bằng tiếng vang của vết lăng trầm...
phiến đá... ưu phiền... của một cuộc đời phiêu lãng quên tuổi xanh... quê nhà
xa vời vợi... cô liêu vây quanh, của mùa thu bay đi với vòng tay buồn ôm nuối
tiếc và đưa ta về với khung cảnh Huế - không phải Huế thơ mộng mà là một Huế
như chốn lưu đày đồng thời là quê nhà trong nỗi nhớ, bằng một tiếng than dài
như xâu chuỗi âm hưởng quấn quýt luân hồi.
Cũng
phải nói thêm rằng thuở ấy, việc đi hát đối với các vị cha mẹ người Huế là một
chuyện đáng nghi ngờ, nền nếp gia phong được rào lại kín cổng cao tường, không
ai muốn cho con mình đi hát... hỏng đàn đúm rong chơi với những kẻ lãng tử
giang hồ. Những bài hát mới do đó đối với chúng tôi thường như những trái cấm.
Cho
nên bài hát đầu tiên của Sơn mà chúng tôi hát là một bài hát chuyền tay nhau: Nhìn
Những Mùa Thu Đi.
Nhìn
Những Mùa Thu Đi và Huế 1963
Bài
ca có lẽ đã bỏ trong túi lâu ngày, chưa được phổ biến, đến tay chúng tôi thì
mực đã nhạt nhoè. Để tập hát, chúng tôi xúm nhau lại trên thềm xi măng của một
gian phòng rộng lớn gọi là hội trường của Nha Cảnh Sát Trung Nguyên Trung Phần
(bây giờ là Đại Học Sư Phạm Huế) lúc ấy tạm sử dụng làm phòng giam những thành
phần trí thức Phật tử trong phong trào đòi bình đẳng tôn giáo do việc cấm treo
cờ Phật giáo vào ngày Phật Đản 1963 và việc xe tăng cán chết 14 em Gia Đình
Phật Tử vào đêm Phật đản tại thành phố Huế. Chúng tôi, sinh viên Phật tử, Gia
Đình Phật Tử, các giáo viên và giáo sư đều đồng thời bị bắt một loạt trong đêm
20.08.63, đêm các chùa bị tổng tấn công trên khắp miền Nam Việt Nam. Có người
đang ngủ ở nhà cũng bị mời vào, như trường hợp của HPNTường, hồi ấy HPNT không
nằm trong Đoàn SVPT. Mảnh giấy ghi bài Nhìn Những Mùa Thu Đi
trong túi áo của HPNTường đã trở thành bài hát cho đỡ buồn (cũng như Sơn đã nói
hát cho vui) trong suốt những ngày tháng bị giam cầm của chúng tôi.
Huế
dạo ấy đang độ vào thu, ban đêm mưa sầm sập trên mái nhà, buổi sáng sớm trời
trong trẻo, một thứ trong suốt như đóng đinh vạn vật dừng lại ở một điểm cố
định, cây bàng độc nhất trong sân đứng với mấy chiếc lá đỏ trên cành, chúng tôi
ngồi... "tay trơn" trên nền nhà - trẻ măng là mớ tóc và vầng trán,
trẻ măng là sự ôm ấp những lý tưởng, những hoài vọng, những ước ao, những đợi
chờ của tuổi hai mươi, và chúng tôi đã đếm ngày tháng bằng Nhìn Những
Mùa Thu Đi...
Hội
trường là nơi tạm giam chung nam nữ những thành phần trí thức và sinh viên, học
sinh Phật tử đã biểu tình, tuyệt thực chưa được định tội rõ ràng. Vì tội trạng
chưa được rõ ràng và được xem là những thành phần không đáng để ý nên chúng tôi
có thể di chuyển thoải mái trong phòng và được đối xử tương đối tử tế. Ban đầu
có đến hơn 500 người, sau đó được thả ra dần hoặc chuyển đi nơi khác, còn lại
khoảng năm mươi, sáu mươi người, được chúng tôi lấy ghế ngăn lại làm hai trạm
nghỉ : phần trên sân khấu dành cho phụ nữ cắm lều mùng mền, phần dưới sân khấu
dành cho nam giới cắm trại. Buổi sáng sớm, khi mưa vẫn còn rỉ rả ngoài sân,
nhóm phụ nữ còn nằm trên... sân khấu của hội trường thì chúng tôi thường đã
được điểm tâm bằng tiếng huýt sáo của ai đó đứng ngoài hiên nhìn mưa. "Nhìn
những mùa thu đi, em nghe sầu lên trong nắng, và lá rụng ngoài song...",
buổi xế trưa bỗng nghe có ai cao giọng lê thê : "gió heo may đã về,
chiều tím loang vỉa hè, và gió hôn tóc thề, rồi mùa thu bay đi..." và
buổi tối có giọng ai âm thầm ở trong một góc phòng của hội trường : "và
lá rụng ngoài song, nghe tên mình vào quên lãng, nghe tháng ngày chết trong thu
vàng... thương cho người... lạnh lùng riêng". Chưa bao giờ trong đời
tôi, đã nghe và đã hát một bài hát nhiều lần và trong một quãng thời gian dài
liên tiếp ba tháng như thế.
Bài
nhạc thật là đơn giản về âm giai thể điệu, đề tài mùa thu, một đề tài quen
thuộc trong thi ca rất dễ bị rơi vào sáo ngữ, đã có Tiếng Thu của
Lưu Trọng Lư không tiền khoáng hậu, đã có Giọt Mưa Thu của
Đặng Thế Phong khó quên trong lòng người, Thu Vàngcủa Cung Tiến âm
vang, nhưng Nhìn Những Mùa Thu Đi đã là bước đầu thành công
của cuộc hành trình ca khúc TCS. Có thể nói hành trình ca khúc TCS thực sự bắt
đầu từNhìn Những Mùa Thu Đi chứ không phải Ướt Mi, dù Ướt
Mi đã làm cho người ta biết đến Sơn.
Bởi
vì với Nhìn Những Mùa Thu Đi, Sơn đã đưa chúng ta đến một cảm nhận
mới, một thể cách tân thanh đến từ chính ý thức của người nghe : chúng ta hát Nhìn
Những Mùa Thu Đi bằng mỗi cái nhìn mùa thu như một thể cách mình biết
riêng cho mình, một thể nghiệm riêng cho mỗi cảm nhận lời ca của mỗi một cá
nhân. Chúng ta hát cái nhìn của chúng ta, vào một buổi sáng mai thức dậy bỗng
nghe gió heo may lùa vào khe cửa hay vào một buổi trưa nắng le lói trên vỉa hè
của đường phố thưa thớt người qua lại hay vào buổi chiều tím bên song. Nỗi nhìn
mùa thu trở thành sự rung động mùa thu.
Tôi
nhớ đến chữ kiến tính của Huệ Năng khi ngài xây dựng quan điểm thiền học mới mẻ
của mình, thay vì "Thân thị bồ đề thụ, tâm như minh cảnh đài" của
Thần Tú, Huệ Năng đã đổi cách nhìn cuộc đời một cách vật lý so sánh thụ động
bằng cái nhìn sinh động vào bản chất thực sự của sự vật trong tính chuyển đổi
sáng tạo của nó "Bồ đề bổn vô thụ, minh cảnh diệt phi đài". Với cái
nhìn vô niệm vào diệu dụng của vô và phi Huệ Năng đã đưa Thiền học vào một con
đường dẫn đến giác ngộ đầy sinh động và sáng tạo.
Cũng
thế, trong hành trình ca khúc của Sơn, với Nhìn Những Mùa Thu Đi, theo tôi nghĩ
Sơn đã mở ra bằng cái nhìn của mình một thế giới âm thanh mới và khác lạ, thể
cách và âm điệu sinh động vượt ra khỏi những cảm nghĩ khuôn sáo cũ, đi thẳng
vào tâm thức người nghe, làm tiền đề cho tiếng hát TCS, và có lẽ đã là không
phải một trùng hợp ngẫu nhiên mà trong tiếng hát TCS chữ vô (hư vô, vô thường)
đã được ngâm nga một cách tân kỳ so với lời ca của những người đi trước và
người đồng thời, ngoại trừ âm nhạc Phật giáo.
Chỉ
khác nhau ở một cách đặt vấn đề, với bài hát mùa thu bằng cái nhìn mùa thu, có
thể nói hành trình ca khúc TCS đã từ giã khuôn khổ của âm nhạc Việt Nam trước
đó để cảm ứng được những trầm tư, thao thức và khát vọng của thế hệ của chính
mình và thế hệ kế tiếp mà khởi sắc giai điệu riêng tư của mình.
Mỗi
khi nghe giai điệu ca khúc TCS, âm hưởng của tiếng ca đi vào lòng người một
cách tự nhiên như dòng nước chảy, ta có thể nghe và hát mấy mươi lần một bài mà
không chán, tôi cứ nghĩ rằng Sơn đã nắm được yếu tố cốt tủy của âm thanh trong
lòng đất Huế, đã triển khai được âm giai trầm của tiếng Huế làm thành thể chất
căn bản cho ca khúc, như có lần tôi đã nghe được một công án của Phật : "Có
vị Sa môn ban đêm tụng kinh tiếng nghe rất buồn, có vẻ hối tiếc, lưỡng lự, muốn
trở về thế tục. Phật gọi mà hỏi, khi ông ở nhà thì đã làm gì ? Thưa thường đánh
đàn. Dây đàn dùi thì thế nào? Thưa không kêu. Dây đàn cao thì thế nào? Thưa mất
tiếng. Cao dùi vừa phải thì thế nào ? Thưa âm điệu phát ra đủ cả. Phật nói, học
đạo cũng phải như vậy, giữ tâm trí chừng mực thì đạo phải được." (Bài
kinh số 33 trong Kinh 42 Chương, Trí Quang dịch)
Âm
điệu trong nhạc TCS cũng thế, đã tùy tâm để thể hiện âm thanh, cho nên nốt nhạc
không bao giờ bức xé cũng như không bao giờ quá thấp để không có thể hát được,
âm thanh chậm rãi, lưu luyến chảy vào tâm thức như một ý tưởng, một suy tư đang
được ánh trăng thanh lọc khỏi những nứt rạn khô khan, cằn cỗi, gượng ép của tư
tưởng mà trở thành dòng suối tâm thức tuôn chảy không ngừng.
Nhiều
đêm nằm thao thức, nghe bài ca đi về xuôi ngược dội vào tim, tôi như trực cảm
rằng trong bước đầu sáng tạo, Sơn đang từ trong giảng đường đi ra, vừa đi vừa
làm một tiểu luận về - nghe buồn cười nếu tôi nói tiếp, Hữu Thể và Thời
Gian của Heidegger vàNhìn Những Mùa Thu Đi là một bài tiểu
luận về ý niệm thời gian mà TCS đã điểm nhãn bằng giai điệu rung cảm của Huế và
của tất cả những gì đã diễn biến và lưu lại trong lòng của mảnh đất đã biến
thành vùng khổ nạn kể từ năm 1963.
Tình
Huế
Ở
Huế có lẽ có một mối tình thủy chung duy nhất không bao giờ tàn phai, đó là tình
yêu cảnh Huế của người Huế, như núi Kim Phụng mãi mãi đứng đó mà yêu
hoài sông Hương bạc tình chảy xuôi, sông núi đã un đúc mối tình keo sơn của
ngưới Huế với cảnh vật quanh mình ngay từ khi nằm trong nôi nghe mẹ hát
"ru con cho tới làng Hồ..." "thuyền về Đại Lược, duyên ngược Kim
Long...", hay "ru em cho thoét cho muồi, để mẹ đi chợ... mua vôi chợ
Quán chợ Cầu, mua cau Nam Phổ mua trầu chợ Dinh".
Huế
có lẽ là thành phố duy nhất trên quả địa cầu có cả núi và sông nằm ngay trong
lòng, để cho người Huế dù cho đi xa mấy mươi năm, mấy mươi nghìn vạn dặm vẫn cứ
mỏi mòn mong ngày trở lại dòng sông, trở về với núi.
Và
tình nhớ Huế hầu như trở thành một cơn "mê chiều" của cảnh thức Huế
lan khắp năm châu bốn bể từ Cali cho đến Sidney cho đến Paris cho đến Muenchen,
Saigon, Hanoi, và ở nơi đâu khác nữa trên địa cầu có mặt người Huế, hiện tượng
Nhớ Huế như một khủng hoảng căn niên của Huế hôm nay, và trong giờ phút đứng
ngay trong lòng đất Huế chính tôi cũng thấy như mình đang đứng trong một bức
tranh vẽ một người đang nhớ Huế...
Vườn
cây, hoa lá, nắng mưa, mây gió, cảnh chùa đã ôm ru thời thơ ấu và tuổi niên
thiếu của mỗi con người Huế, đã uốn nắn trong tâm thức sức nhạy cảm của người
Huế trước thiên nhiên, đã trở thành những âm vang gợi cảm trong suốt cả đời
người mỗi khi nghe mưa rơi, nghe lá đổ, nhìn nắng lên hàng cau, nghe hoa bưởi
bắt đầu lên hương trong khu vườn buổi sáng...
Huế
bốn mùa đã đưa chúng tôi quanh quẩn đi những con đường Thành Nội, Đông Ba, Ngự
Viên, Lê Lợi, Bến Ngự, Nam Giao, An Cựu, Vĩ Dạ, Kim Long, Linh Mụ, Tịnh Tâm,
Đại Nội... Những cuộc đi dạo thơ thẩn trên những con đường nhỏ, thường là đi bộ
hay đi xe đạp chậm rãi - cuộc sống ở Huế dạo ấy không có cách chi khác hơn là
chậm rãi, từ từ, thong thả, hình như song song với đi học, đi dạo là một thứ
giải trí không thể thiếu trong thời khóa biểu của mỗi một người Huế ở thị
thành.
Đi
dạo, đi bộ, đi lang thang vì thế đối với chúng tôi đã là những cuộc hành thiền ngẫu
nhiên, ở đó mỗi viên sỏi trên đường đi, một dòng nước nhỏ sau cơn mưa, mỗi
chiếc lá rơi tan tác trên đường, mây chiều lãng đãng trên sông, nắng le lói
trên vỉa hè, sự yên tĩnh của vườn cây, một đóa hoa vừa mới nở, một tiếng chim
kêu, đã là những tín hiệu về cõi đời, về ý nghĩa của thân phận làm người, về sự
phù du của thời gian và về ý nghĩa của sự đợi chờ, về tình yêu... Và mỗi cuộc
đi, bên cạnh những sôi nổi ồn ào của tuổi trẻ, thường có những bước lắng nghe,
chìm đắm trong cảnh vật, đã có những chiêm nghiệm trước núi và sông, "con
chim nó đậu cành tre, mưa nắng ở trọ bên trong mắt người".
Ca
khúc của Sơn, nhất là ca khúc tình yêu, thường đã mang nặng cảnh thức Huế như
một nguồn sống cho ý thơ và âm điệu.
Cho
nên khi nghe nhạc của Sơn, người nghe nhất là người Huế thường có cảm giác mình
đang đi trên một con đường nào đó ở quê hương, hay đang ở trên đường đi trong
cơn mưa "thì thầm dưới chân ngà", trong "mùa hạ khói
mây" hay "mùa đông vời vợi", để đến thăm
người yêu, chỉ đến một thoáng rồi đi, chỉ để nhìn mặt hay không nhìn mặt người
yêu rồi quay trở về trên đường sỏi đá bên khúc sông Bến Ngự, để vùi trong cơn
sốt thương yêu "gọi thân hao gầy, gọi hồn ngất ngây".
"Diễm
xưa" là mối tình đầu của Diễm Xưa - sau Ướt Mi
một thời mê say giang hồ, Diễm Xưa đã trở thành ca khúc tình đầu của Sơn và
"Diễm" đã trở nên một huyền thoại "Xưa" như chuyện Từ Thức
gặp tiên, như một câu chuyện tình cổ lụy cho đời và cho cả chính Sơn.
Tình
yêu đã đến với Sơn như một huyền thoại bất ngờ, như một cơn mưa đến từ cõi
hoang sơ rơi trên tháp cổ, nên thật bàng hoàng. Có lần Sơn bảo, con gái Huế yêu
thật lạ lùng, trong cơn đau vẫn trốn mẹ, tung mền mặc áo mưa băng qua cầu chạy
như bay đến để chỉ đặt một trái cây hoặc một bông hoa trước cửa, không cần gặp
người yêu, rồi ra về. Để cho
người con trai sững sờ, ngạc nhiên và lặng người trong nỗi nhớ nhung "buổi
chiều ngồi ngóng những chuyến mưa qua, trên bước chân em âm thầm lá đổ, chợt
hồn xanh buốt cho mình xót xa"... nỗi nhớ vết chim gi, bay qua vùng
đất rộng, ước sao bờ sông Bến Ngự nối liền. "Chiều này còn mưa sao em
không lại, nhỡ mai trong cơn đau vùi làm sao có nhau... hằn lên nỗi đau, bước
chân em xin về mau". Diễm ơi, Sơn ơi, những mối tình ở Huế !
Tôi
nghĩ rằng không ai cả ngoài "Diễm xưa" vẫn luôn luôn là bóng dáng
người tình trong những tình khúc TCS. Trong Như Cánh Vạc Bay, Quỳnh
Hương, Tình Nhớ, Hạ Trắng, Mưa Hồng, Gọi Tên Bốn Mùa, Tình Sầu v.v...
vẫn thấp thoáng những nét đan thanh, chấm phá của Diễm : mảnh khảnh đến gió
thổi bay, vai gầy guộc như đôi cánh cò (chúng tôi thường chế diễu nhau như
thế), tay gầy lêu khêu, nét xanh xao, mái tóc rối quăn ôm gương mặt trái xoan
nhỏ nhắn, bóng dáng chợt đến chợt đi chợt ẩn chợt hiện như trong Liêu Trai,
dáng điệu thì yếu đuối như lúc nào cũng có thể ngất đi, nhưng trong lòng thì
đầy cả đam mê bão táp.
Cái
hình ảnh mảnh mai ẻo lả, lãng đãng như gần như xa, như có thực mà như không có
thực ấy, khác hẳn với các khuôn mặt tình và khuôn mặt đẹp theo ước lệ trong
những ca khúc tình yêu thường nghe, vẻ đẹp hao gầy mong manh trở nên nguồn cảm
hứng không ngừng trong ca khúc tình yêu của TCS, xúc cảm từ một cuộc tình đam
mê, trong trắng, mối tình học trò ngây thơ đầy hương sắc và ánh sáng mà Sơn
chưa kịp nhận được thì đã thoáng bay.
Nếu tình
yêu cảnh Huế keo sơn bao nhiêu thì tình yêu của người con gái
Huế lại càng phù du như đám mây trời, như cơn mưa mùa hạ bấy nhiêu.
Hình như là một thông lệ cho những người yêu nhau ở Huế : yêu ai thì rất mực
yêu ai, nhưng khi tính cuộc trăm năm với người nào thì cha mẹ hay tiếng nói của
mẹ cha đã nằm sẵn trong tiềm thức của mỗi người quyết định, và thường khi quyết
định một cách thực tế là không lựa chọn người mình yêu, dù "nỗi lòng
anh đầy" nhưng "lời ca anh nhỏ" bé đơn sơ quá cho nên
ước mơ "ngày nào mình còn có nhau xin cho dài lâu" đã phôi pha
để chỉ còn "Này em em hãy phụ người, này em xin cứ phụ tôi"
"em cứ phụ đời" bởi vì trời đã sinh ra con gái Huế là để
"yêu nhau thì lại bằng mười phụ nhau" (Truyện Kiều, Nguyễn Du)
Ai
bảo Sơn không khổ vì yêu, thứ tình "mật ngọt trên môi" trở
thành "mật đắng trong đời" ? Cho cả cuộc đời, suốt cả bốn mùa
mưa nắng "đôi khi thấy trong gió bay lời em nói, đôi khi thấy trên lá
cây ngày em đã xa tôi". Có khổ tận trong tình yêu, có đạt đạo trong
nỗi khổ mới thể nghiệm được nghĩa vô thường của "yêu là chết" và có
thể đồng cảm với niềm vui và nỗi khổ của những ngưòi đang yêu.
Trong tất cả ca
khúc tình yêu của Sơn luôn luôn có tấm tình riêng chia với tấm tình chung, như
đã "yêu em" thì "yêu thêm tình phụ", như "trên lá
khô" chảy ra "dòng suối" tình yêu không tuyệt vọng...
Và
đền bù lại cho những mối tình mây nổi, đã có tình bạn hữu thật
chí thiết, đưa vai hứng đỡ những cơn tuyệt vọng chết người "đừng tuyệt
vọng, ai ơi đừng tuyệt vọng!" "Bạn bè ở Huế thương nhau lắm, một
đứa vợ la chín đứa kinh", có một nhà thơ nhận xét như vậy sau này. Cô đơn
vì người tình hờn dỗi lắm khi không cô liêu bằng khi "bạn bè rời xa chăn
chiếu". Và khi bạn yêu người nào thì hình như mình cũng yêu người ấy, khi
bạn thất tình thì mình cũng đau khổ không kém gì nỗi đau của bạn. Trong những
lúc Sơn lụy vì tình, đã nhiều lần thay bạn đi thuyết khách, giải thích, hóa ra
ai yêu nhau ai giận nhau thì bạn bè đều mau mau đứng ra chịu trận như chính
mình là người trong cuộc. Và chính Sơn cũng đã tâm sự với tôi như thể tôi cũng
là người trong cuộc của hai người. Sơn ơi, người trong cuộc hay người ngoài
cuộc, ai bỏ đi ai ở lại với tình, ai buồn hơn ai ?
Trong
rất nhiều tình huống của những năm sáu mươi ở Huế, Sơn thường đứng ngoài cuộc,
trong lúc chúng tôi dấn thân trong vòng khổ nạn của Huế 1963, nhưng mãi đến hôm
nay mới biết được - dù hãy còn mơ hồ - người trong cuộc hay người ngoài cuộc,
ai sầu ai thảm, ai thương ai cảm hơn ai, và tình bạn hữu đã khắn khít như thế
nào giữa người đứng trong và người đứng ngoài hàng rào dây kẽm gai.
Mái
Chùa
Đối
với người Huế, và đối với chúng tôi, yêu cảnh Huế hầu như cũng đồng nghĩa với
yêu cảnh chùa ở Huế. Hình như trong tất cả những lần đi ngoạn cảnh hay đi lang
thang ở Huế, vô tình hay hữu ý nơi đến cuối cùng thường là bước vào cổng chùa,
đứng nghỉ nắng hay chờ tạnh mưa dưới mái tam quan hay vào xin một chén nước chè
tươi đỡ khát hoặc một chén trà ướp sen cho ấm lòng, tiện thể vào chiêm ngưỡng
tượng Phật, thắp hương cho vị tổ sáng lập chùa, thăm thầy trụ trì, nghe một câu
chuyện thiền trong một không khí ít lời, thong thả, mát dịu.
Thế
rồi bóng nắng mời gọi, hoa trái trong vườn mời gọi, cỏ cây trong sân mời gọi là
chân bước theo chân, là mắt đưa theo mắt, là tai chìu theo tai, ngẩn ngơ trong
vườn sắn, vườn chè, rừng cây cổ thụ, nơi hồ sen, nơi tiếng ve kêu, nơi chùm khế
sây trái, dừng lại nơi lá xanh reo, nơi suối róc rách, nơi hoa sen nở, nơi hoa
mộc thơm hương - dù chỉ một vài giây vô niệm, không chủ ý - nhưng cũng đủ để
thể nghiệm sự tĩnh lặng thường còn trong vạn vật, ở đó thong dong đi về không
còn ngăn cách là thấy và nghe, cảm và nghĩ, xúc giác và khứu giác trong một
toàn thể bao hàm tất cả những mâu thuẫn của sự trôi đi và dừng lại..
Buổi
dừng chân có thể chỉ đủ để bóng nắng nghiêng trên triền đồi hay cơn mưa vừa
tạnh hạt, nhưng cũng có thể để ngả lưng đợi giờ tắt cơn nắng gắt hay cơn mưa
dai dẳng chưa dứt, để thấy hơn một lần hư không là nắng và vô thường là mưa.
Hay
nhiều khi có thể lưu lại chùa vào một đêm trăng sáng, nghe tiếng hòa điệu rộn
ràng của trăm thức hương lồng bóng nguyệt hay cảm được tiếng kinh Phổ Môn cầu
an tẩm ướt ánh trăng thấm đượm thân thể như giọt nước cành dương, rồi bỗng
chiêm nghiệm được trong khoảnh khắc tiếng yêu đương và tiếng yêu người cũng chỉ
là một, "yêu em lòng chợt từ bi bất ngờ".
Có
lẽ trong tất cả những người thanh niên trẻ của thế hệ chúng tôi, Sơn là người
đã bắt gặp được sự đốn ngộ bất ngờ ấy sớm hơn ai cả, không phải nghĩa
"sớm" của "trước sau" mà là đã "từ bao giờ" không
ai hay - trong vòng tay của người mẹ mộ đạo Phật ru đứa con đầu lòng, của gia
đình thành tâm thương Phật anh em có nhau khắn khít, của cả mấy đời người Huế
thương chùa, của cả mảnh đất thần kinh thâm u miệt mài hai chữ tu tâm - nên đến
bây giờ, chỉ cần một chút "run rẩy" của lá là đã chuyển động
"Phật tâm viên tròn thể tánh" trong ý nghĩa đơn giản nhất : chứng
ngộ, thấy được chữ "thương ai" (ta và người= từ bi) viết đậm nét trên
chiếc lá "hư không".
Mỗi
ca khúc của Sơn vì thế - như ít có nơi những kẻ đi trước và những người đồng
thời với Sơn trên lãnh vực âm nhạc - có thể nghe và cảm nhận như những công án
thiền về cuộc đời, mà mỗi câu hỏi siêu hình về nó đều bị trả đũa bằng một hay
hai điều tầm thường, vớ vẩn trong chính cuộc đời ; ở đó chữ nghĩa mất hết tính
cách ước lệ, qui luật văn phạm, sự vô nghĩa nằm sát bên có nghĩa. Có ai không
bất ngờ khi nghe câu hỏi đạo đức "Sống trong đời sống phải có một tấm
lòng, để làm chi em có biết không?" được Sơn phổ thành bài ca với câu trả
lời: "Để cho nước cuốn đi", cũng chẳng khác chi công án thiền:
"Ý nghĩa thật sự của Bồ Đề Đạt Ma đi về phương Đông là gì?" Trả lời:
"Cây trắc bá trong sân!" Trong bài ca, vô nghĩa đứng cạnh có nghĩa mà
vẫn không nghịch lý, người nghe không thấy chõi tai mà ngược lại cảm thấy cảm
xúc lăn tròn theo tiếng hát, và trong chuỗi âm thanh theo đuổi nhau, mọi nghịch
lý, phi lý làm cho con người nghẹt thở của một Sisyphus hì hục lăn tảng đá cuộc
đời đều được giải tỏa bằng một hơi thở dài trút hết ưu phiền của tiếng hát lênh
đênh.
Mỗi
tiếng mỗi chữ trong các ca khúc trở thành những đơn thể của tâm thức trong tính
cách hiện sinh duy nhất, tràn đầy sinh động của chúng đã được Sơn xử dụng một
cách sáng tạo như những phương tiện "tiếng vỗ của một bàn tay"(3) nhằm
đánh thức âm hưởng nội tâm của mỗi người nghe, từ đó người nghe có thể đưa thêm
vào bàn tay của mình để gây âm thanh cho chính cảm xúc của mình. Và tiếng ca,
từ những cọng lá khô không lời, những viên sỏi vô tri im tiếng, bỗng xôn xao
"cây lá vào mùa", bỗng lao xao sóng vỗ bờ xa...
Những
ý niệm, những ngôn từ trong đạo Phật - hư vô, hư không, cõi tạm, vô thường, cõi
đi về, tiền kiếp, từ bi... thường được xem như những món "cơm chay"
khắc khổ, đã được Sơn hóa giải rất tài tình trong lời ca theo nguyên tắc suốt
cả 49 năm Phật không thuyết một lời nào, bỏ hết tất cả những chất khô cứng đóng
khung của ngôn ngữ dù đó là lời kinh, chúng được lắng nghe và linh cảm trong
bản chất âm giai nội tâm đối đãi nguyên sơ nhất của chúng. "Tôi đã lắng
nghe im lặng dòng sông... tôi đã lắng nghe im lặng ngọn đồi... tôi đang lắng
nghe im lặng của tôi... tôi đã lắng nghe im lặng thở dài". Bài hát sâu
lắng như một buổi toạ Thiền quán sát hơi thở.
Hư
vô, cõi tạm do đấy được xử dụng như tiếng thô "đục" của mõ và
"thanh" bổng của chuông, hai phương tiện của nghe kinh ngộ đạo đơn sơ
nhất, căn cứ vào tầng rung cảm âm thanh bẩm sinh của mỗi con người, nói nôm na
là tiếng lòng của mỗi người mà âm vang của tiếng mõ và tiếng chuông có thể làm
nở "đoá hoa vô thường", có thể chở ta ra đi viễn xứ và mang chúng ta
trở lại quê nhà.
Có
thể nói tính cách tân kỳ của ca khúc TCS nằm ở chỗ trong khi Sơn chuyển ý niệm
sắc không vào âm nhạc, Sơn đã làm mềm chúng bằng cách dựa vào giai từng cơ bản
đối đãi giữa giải thoát và cõi trần cát bụi, trong tương quan chuyền qua đối
lại giữa đục - thanh, trầm - bổng của mõ và chuông, từ đó tùy tâm mà chuyển đổi
và ứng dụng tất cả những phương tiện khác của âm nhạc - tứ đại cảnh, ru em, hò
hay điệu blue buồn hoặc điệu soul của phong
trào tân nhạc Âu châu chẳng hạn, để sáng tạo nên thể cách riêng tư của mình.
Trong tất cả dòng chảy của âm nhạc TCS, sự tĩnh lặng thoát ra từ âm thanh
"chuông mõ" luôn luôn làm nền tảng cho sự cảm nhận nét nhạc của mỗi
bài ca, dù cho bài ấy có dồn dập đến đâu.
Chính
nhờ nguyên tắc đối đãi, mà lời và nhạc của Sơn luôn luôn biến chuyển không
ngừng, trong nắng hư vô đã thấy tóc em dài, đường xa áo bay, và lời ru của mẹ
lời ru cho em thường dẫn ta đi vào cõi đời thường như một cõi đời mộng, để cho
mộng thực luân lưu trong nội tâm quyện tròn thành một lời êm dịu như tiếng kinh
dỗ dành giấc ngủ.
Có
thể so sánh sức mạnh sáng tạo trong thơ nhạc của TCS với một công án của
Hakuin, thiền sư và họa sĩ ngộ đạo nhất của Nhật Bản:
Tay
không mà có cầm cán mai;
Đi bộ mà ngồi lưng trâu;
Người đi qua trên cầu,
Cầu trôi, nước chẳng trôi !
Đi bộ mà ngồi lưng trâu;
Người đi qua trên cầu,
Cầu trôi, nước chẳng trôi !
Cái
cầu cố định hóa mềm dưới chân, nỗi ưu tư hóa mềm trong tiếng du ca. Trong cái
nhìn của người nghệ sĩ, năm căn hay lục căn được cởi bỏ mọi giới hạn, để chỉ
còn tự do sáng tạo, ở đó nghe là nhìn "đôi khi thấy trong
gió bay lời em nói", ngửi là nghe, vị giác cũng là nghe,
"tôi đã lắng nghe im lặng mặt người", mà
Hakuin (Thiền sư Bạch Ẩn) gọi là phạm trù "kikan" của mỗi công án,
phạm trù của cơ cấu mềm dẻo và tự do. Trong cái nghe sáng tạo, tiếng rơi thô
kệch của hòn đá rớt xuống cành mai bỗng hóa thành tiếng chim ca thánh thót hát
khúc qua đời ! Đứng dưới mái chùa, TCS đã trả lời Sisyphus bằng một công án như
thế !
Một
Niềm Vui, Một Giọt Nước Mắt
Trong
tất cả các bài hát của Sơn, có một bài duy nhất mà tôi ít thích nghe cũng như
ít thích hát, đó là bài Mỗi Ngày Tôi Chọn Một Niềm Vui sáng
tác sau 1975. Không phải vì âm điệu buồn tẻ hay lời ca không hay, nhưng vì mỗi
khi nghe hát bài này tôi lại nhớ đến Sơn của lần gặp lại năm 1977, khi tôi trở
về Huế thăm nhà sau 12 năm du học.
Trở
về Huế sau mười mấy năm xa cách, tôi đã gặp lại một Huế thật là - người Huế
thường chỉ tình trạng này bằng bốn chữ tả chân..."xanh xương mét
máu", một Huế đang giật mình, một Huế đang run sợ kinh hãi cho ngày mai,
bên cạnh một Huế rất nghèo, rất khổ. Đi trên đường phố ít ai ngẩng đầu lên, có
trao đổi một nụ cười với ai thì nỗi gượng gạo nơi người ấy đã ngăn vành môi bên
kia không cho cười hết miệng.
Khác
hẳn với một Huế ngày trước mà mỗi nụ cười là ánh sáng thân hữu hiếu khách, mà
mỗi cái nhìn có phản chiếu sự trong trẻo của nước sông Hương trên khúc sông
Linh Mụ mời gọi tha nhân đi sâu vào một câu chuyện mới làm quen, Huế 1977 mà
tôi gặp lại là một Huế lơ đãng, sầu hận và nghi ngờ, một Huế bị phá sản hết mọi
thiết tha.
Hãi
kinh và ngơ ngác đọng trong mắt, trên nét mặt của mỗi người những vòng sâu thâm
quầng. Lần trở về Huế năm ấy cho tôi một nỗi bơ vơ còn hơn những nỗi bơ vơ ở xứ
người, vì đâu đâu hình như ai chẳng tin ai, ai cũng nghi ngờ lẫn ai, ai cũng
oán hờn với ai, ai cũng sợ ai.
Chỉ
có một niềm vui duy nhất : gặp lại gia đình và gặp lại bạn cũ. Trong khoảng
thời gian mấy mươi ngày ở Huế, Sơn là người bạn đến thăm tôi nhiều lần nhất.
Khác với ngày trước thường đi bộ ba, bộ bốn, lần này Sơn đến một mình. Vẫn dáng
người gầy, mũ caskette nâu như năm nào, gọng kính trên mũi thanh, ánh mắt thân
thiện như chưa bao giờ có một khoảng trống vắng trong tình bạn. Chúng tôi kể
cho nhau nghe những điều đã làm đã học trong mười mấy năm không gặp.
Tuy
xa nhau rất lâu, nhưng hình như lúc nào Sơn cũng có mặt không những chỉ cho
riêng tôi mà cho thế hệ chúng tôi, ở những nơi xa xôi nhất như cái thành phố Âu
châu mà tôi đang ở. Nhạc tình, nhạc về chiến tranh và hòa bình của Sơn trong
những năm trước 1977 đã nở rộ và âm vang đến cộng đồng người Việt khắp năm
châu. Ở nơi quê người chúng tôi đã hát nhạc của Sơn như nỗi ưu tư của mình về
số phận của đất nước và con người Việt Nam, về nỗi khổ chiến tranh, về khát
vọng hoà bình.
Khác
với những ca khúc khích động xuống đường thời ấy như "dậy mà đi",
"cỏ cú", ca khúc về cuộc chiến của Sơn thường gây ý thức, đặt vấn đề
hay trình bày vấn đề, hoàn cảnh, số phận để mỗi một người chúng ta lấy quyết
định mà hành động. Và khi đã lấy quyết định rồi thì tự mình gánh lấy trách
nhiệm của mình, chứ không thể đổ tội cho bài ca. Bởi thế tôi nghĩ rằng những
trách cứ về Sơn, buộc tội Sơn có hơi vội vàng do sự ngộ nhận bản chất thật sự
của những ca khúc TCS mà có lẽ trong một dịp khác phải được phân tích và đánh
giá lại một cách trung thực.
Trở
lại 1977. Cả một công trình sáng tác nhạc mười mấy năm đang bị đe dọa phải chối
bỏ, kiểm soát, tự phê bình, Sơn đã tâm sự với tôi nỗi khó khăn cho một người
nghệ sĩ trong hoàn cảnh chế độ xã hội chủ nghĩa đang được thực hành trong tính
cách tuyệt đối, khai trừ mọi ý kiến khác biệt. Đã kể cho tôi nghe những buổi
"đi thực tế", những lần phải viết bài tự phê bình về tác phẩm của
mình, và Sơn bảo, họ không đồng ý với mình nhưng họ bảo mình viết rất hay.
(Không biết những tài liệu ấy ngày nay có còn không?) Tôi đã ngạc nhiên trước
những nhận xét sắc bén của Sơn, mà hồi trước vì thấy Sơn ít nói, tôi cứ đinh
ninh là Sơn đơn giản.
Sơn
đã chạm mặt với hai vấn đề : ý thức con người trong Xã Hội Chủ Nghĩa và lý
thuyết Mác-xít. Vấn nạn thứ nhất làm cho một người nghệ sĩ chân chính phải kinh
hoảng là sự không thành thực với chính mình - thành thật với chính mình là điều
kiện tiên quyết cho sự đạt đạo trong sáng tác nghệ thuật. Trong hai năm trường
Sơn đã chạm mặt với một hiện tượng mà Sơn gọi là nhị trùng bản ngã - danh từ
lần đầu nghe ở Sơn, bên ngoài nói một đằng mà bên trong nghĩ khác, mà cả hai,
bên trong và bên ngoài đều được chủ nhân của chúng tưởng là
đúng một cách giáo điều như nhau, chứ không phải một mặt đúng thì mặt kia phải
sai, không, giáo điều là sự tin tưởng cả hai thứ sai đều đúng !
Vấn
nạn thứ hai là sự tò mò siêu hình cố hữu, Sơn hỏi tôi ở Âu châu đã có triết gia
nào dùng lý luận để bác bỏ lý thuyết Mác-xít một cách toàn diện, tương tự như
Marx đã phê bình Hegel. Câu hỏi thắc mắc triết học này đã biểu lộ nỗi lo âu trí
thức của một người nghệ sĩ thức tỉnh. Không băn khoăn lo âu sao được khi ở đâu
cũng bị vây quanh bởi những bích chương giáo điều quá vĩ đại và hằng ngày phải
điểm tâm bằng những buổi phát thanh ca ngợi chủ nghĩa như kinh nhật tụng và
những buổi học tập lý thuyết Mác-Lê loại trừ mọi phê phán ? Lo âu cho sức sáng
tạo của mình bị tắt nghẽn khi phải đánh đổi sự yên tâm trí thức về chân lý bằng
quyết đoán giáo điều nông cạn và hời hợt.
Một
lần khác trong một cuộc đi xem triển lãm tranh tại Huế, Sơn chỉ cho tôi một bức
tranh hiện thực được giải nhất, vẽ cảnh công nhân cùng với mọi tầng lớp nhân
dân đang lao động, người nào cũng vai u thịt bắp mặt mày hồng hào, em bé thì bụ
bẫm. Nỗi khổ của nghệ sĩ miền Nam nằm ở nơi "người người hồng hào, em bé
bụ bẫm" ấy!.
Vì nếu vẽ hiện thực thực sự thì chỉ tìm thấy thực tế "đói dơ xương" đầy rẫy. Phải sống trong một ảo tưởng lạc quan nào đó mới có thể vẽ hay hát hiện thực "mơ mộng ngây thơ" trong hoàn cảnh Việt Nam thời ấy. Cho nên không vẽ được, không sáng tác được. Cho nên khổ !
Vì nếu vẽ hiện thực thực sự thì chỉ tìm thấy thực tế "đói dơ xương" đầy rẫy. Phải sống trong một ảo tưởng lạc quan nào đó mới có thể vẽ hay hát hiện thực "mơ mộng ngây thơ" trong hoàn cảnh Việt Nam thời ấy. Cho nên không vẽ được, không sáng tác được. Cho nên khổ !
Không
có bài hát nào của Sơn trong quá khứ được ban giam khảo văn học nghệ thuật thời
ấy cho lọt sổ. Nhạc Sơn bị cấm phổ biến.
Sáng
tác theo chiều hướng qui định đó như một cực hình, mà không sáng tác - lẽ sống
của người nghệ sĩ, thì như cây giữa mùa xuân rụng lá. Trong một hoàn cảnh như
thế Sơn đã chọn lựa sáng tác và bắt đầu lượm từng chiếc lá xanh vừa rụng xuống
chắp lại lên cành với bài Mỗi Ngày Tôi Chọn Một Niềm Vui.
Trong
đêm họp mặt bạn bè cũ nhân cuộc trở về Huế của tôi (hôm ấy có mặt bộ ba của
thời trước - Sơn, HPNTường, Đinh Cường) và những bạn cũ, cùng một vài khách
mới, Sơn đã hát cho chúng tôi nghe ngoài những bài hát cũ, bài hát vừa mới sáng
tác nói trên. Về âm điệu và lời ca, thoạt nghe, thì cảm thấy bài hát thật là bỡ
ngỡ nếu được nhìn trong toàn thể ca khúc TCS.
Đến
1977 ca khúc TCS đã lớn mạnh và đạt đến trình độ tinh luyện, xuất thần về âm
giai cũng như về ý nhạc, cho nên khi nghe Mỗi Ngày Tôi Chọn Một Niềm
Vui tôi có cảm tưởng đau đớn là Sơn đang tập đi lại những bước nhạc ấu
trĩ trong sự nghiệp ca nhạc của mình, như "kìa đàn vịt ngoi dưới ao
hồ" hát hồi lớp Năm, đang phải quên tình sầu, tình nhớ, mưa hồng, cõi tạm
để hiện thực trong những niềm vui không có thực, đang phải tập đi những bước
đoạn trường để qua cái cầu Xã Hội Chủ Nghĩa.
Và
không những chỉ Sơn, tất cả những nghệ sĩ miền Nam đều đã phải trải qua cay
đắng ấy, trong khi họ gần nửa đời người sáng tác, họ phải bắt đầu lại từ đầu
với một cảm giác đang bị cặp mắt của ban kiểm duyệt văn hoá quan sát ở sau
lưng.
Ai
nói Sơn ca ngợi niềm vui (trong lúc mọi người đang buồn đang đói) trong bài hát
này? Người ấy đã nghe quá vội, chỉ nghe chữ "vui" mà không nghe chữ
"chọn" đi trước. Ai vui thì nói tôi vui như bài "vui ca lên nào
anh em ơi" còn một người đang ngồi "chọn" niềm vui thì người ấy
chưa vui, bởi vì trong lúc chọn, "cái vui" còn là một đối tượng bên
ngoài chứ chưa phải là niềm vui bên trong, cái vui nghẹn ngào, mới chỉ là một nửa,
mới chỉ là "vui gượng kẻo mà" đó thôi. Âm hưởng của chữ
"vui" sau chữ "chọn" nghe như có vết lăn của giọt nước mắt
không nức nở của nàng Kiều !
Trong
hoàn cảnh bấy giờ có người bảo không thể tìm ra một niềm vui nào cả và trách
Sơn tại sao có thể xa thực tế, đi nói chuyện vui trong lúc cả nước khổ, ngược
lại đài phát thanh Huế ngày nào cũng kể ra hàng vạn tin vui, và người ta trách
Sơn sao chỉ chọn một niềm vui, và chọn một con đường để đi, trong lúc vui đã có
và đường đã sẵn ?
Trả
lời chất vấn thứ hai, Sơn hát "tôi chọn một niềm vui" ấy là
thái độ tích cực đó chứ, tích cực nhưng không giáo điều vì sự chọn lựa là của
tôi và như thế tôi trung thành với tôi, trả lời chất vấn thứ nhất, Sơn cho thấy
sự bất bình thường của việc đi chọn một niềm vui như đi lựa một chiếc áo chưa
mặc, như đi mua vé xem hát mà chưa đi. Trong Mỗi Ngày Tôi Chọn Một Niềm
Vui vẫn có chữ vui, nhưng là nỗi vui được chọn lựa trong cảnh ngộ
"dùi mài một thân" của người nghệ sĩ phải tìm một niềm vui để sống,
phải chọn một con đường để đi giữa "gió trúc mưa mai", chọn và tìm
cho được mỗi ngày một niềm vui
thật sự giữa những niềm vui nhị trùng bản ngã không phải là dễ.
Và
niềm vui mà Sơn kể ra lại không dính líu chi với những niềm vui loan ra của các
đài phát thanh của cả nước thời bấy giờ cả, mà là những niềm vui tìm được trong
cảnh thức Huế đã ghi đậm một thời : những bông hoa, những nụ cười, "tôi
chọn gió trời mời em giữ lấy", chọn tiếng ru con để chờ nắng đầy, chờ
cơn mưa tới và "nhìn gió quê hương ngồi nghĩ đời mình".
Tôi
nhớ nàng Kiều trong "Nỗi lòng đòi đoạn xa gần, chẳng vò mà rối chẳng dần
mà đau" đã nhớ về quê cũ với những kỷ niệm đầm ấm khó quên như một niềm
vui an ủi cho hiện tại và cảm được tâm trạng của Sơn trong những năm sau 1975
một phần nào : Chọn ở lại trên mảnh đất quê hương như là một
nhu cầu tất yếu của người nghệ sĩ - có con ve nào hát được tiếng hát trung thực
của nó khi bay khỏi vùng đất mà nó vừa thoát xác ? - Chọn cho được một
con đường riêng cho mình để sáng tác mà không phản bội với chính mình.
Chỉ với những niềm vui trong "giấc hương quan" mà đó là "gió quê
hương" của tâm thức Huế, tác giả của Mỗi Ngày Tôi Chọn Một Niềm
Vui khi "nghĩ lại đời mình" đã tạo cho cuộc đời mới của mình
một mảnh đất sáng tạo dù cho hạn hẹp, ở đó anh có thể chọnmột niềm
vui như một thứ tự do dù cho chỉ là khoảnh khắc phù du như gió, như mưa, như
nắng nhưng lại trung thực với con tim, bởi lẽ "đất nước đang cần một
trái tim" trung thực như thế.
Ngày
rời Huế lúc chia tay Sơn đã đem đến tặng ba bài hát viết tay trên trang giấy
học trò - hồi ấy giấy viết tốt hầu như không có, bài hát nói trên, và hai bài Con
Chim Nó Đậu Cành Tre, Em Đi Qua Chuyến Đò hai sáng tác mới phối hợp
điệu dân ca và nhạc soulmà Sơn rất đắc ý.
Hành lý mang theo hôm ấy là tình bạn hữu và một nỗi xao xuyến lo âu cho người ở lại. Ở nơi xa mỗi khi nghe ai hát những bài hát ấy tôi lại thấy xót xa với niềm vui như một giọt nước mắt khô không chảy ấy.
Hành lý mang theo hôm ấy là tình bạn hữu và một nỗi xao xuyến lo âu cho người ở lại. Ở nơi xa mỗi khi nghe ai hát những bài hát ấy tôi lại thấy xót xa với niềm vui như một giọt nước mắt khô không chảy ấy.
Trong
những năm kế tiếp, sau một khoảng thời gian bặt tiếng, nhạc của Sơn như một
luồng nước ngầm chảy đến miền Bắc và chinh phục mọi tầng lớp thính giả, mặc dù
bị cấm phổ biến, trong những chuyến xe đò từ Nam ra Huế, ra Bắc, du khách bỗng
nghe ấm lòng khi nghe Tình Nhớ, Quỳnh Hương như cuộc trùng
phùng bằng hữu bất ngờ, thấp thoáng, quấn quýt bên tai.
Tiếng
hát TCS đã trở thành tiếng hát của mọi người. (Sự thành công của Sơn sau 1977
là việc nghiên cứu trong tương lai). Sơn thường bảo "đời đã đãi ngộ"
Sơn đó, tôi thì nghĩ, không chỉ do thế, chính trái tim chân thật đầy đạo vị của
Sơn đã gặp gỡ trái tim của mọi người dù Bắc hay Nam, hữu hay tả, đó là nguồn
suối thành công của Sơn.
Trái
Tim Trung Thực Từ Bi - Lẽ Sống Văn Hóa
Lần
cuối gặp Sơn tại Sài-Gòn vào tháng 9 năm 2000, tôi đến thăm Sơn với ý định nhờ
Sơn phổ nhạc cho vở kịch của B. Brecht do tôi dịch và Minh Ngọc làm đạo diễn.
Một sự tình cờ, hôm ấy Thầy Tuệ Sĩ cũng đến chơi, lại nghe có Đinh Cường ở Mỹ
về cũng sắp đến. Chúng tôi ba người ngồi nói chuyện với nhau đợi Cường, và một
đề tài cố hữu lại được đề cập - một cách thoải mái, chuyện làm văn hoá tại Việt
Nam.
Sơn
nói với Thầy Tuệ Sĩ - hôm nay mới thấy là một ngẫu nhiên lạ lùng, như một kết
luận cho hành trình ca khúc của mình : nên làm văn hóa và có thể làm văn hóa
trên đất nước này, có thể sống văn hóa trên đất nước này miễn là mình vẫn trung
thành với chính mình, với con tim của mình, với cảm xúc sáng tạo của mình, và
với tình thương, thì sẽ thuyết phục được thiên hạ và có niềm vui. Rồi chỉ vào
mình Sơn bảo : "Như Sơn!", không một chút tự cao mà nhân hậu như một
thiền sư đã chứng ngộ mọi sự khổ của cuộc đời, mọi nỗi vui của cuộc đời, với ly
rượu cố hữu (khổ nạn và đam mê của Sơn) trong tay.
Tôi
nghĩ đến cách thế cởi dép đội lên đầu mà đi của Thiền sư Triệu Châu(4),
câu trả lời duy nhất có thể cứu sự sống qua bao nhiêu tranh luận ý thức hệ, bao
nhiêu giáo điều chủ nghĩa, bao nhiêu sự chém giết đày đọa hận thù lẫn nhau mà
Việt nam đã trải qua và thế hệ của chúng tôi đã trầm luân trong ấy.
Ngoảnh
mặt lại nhìn thì đến bây giờ chúng tôi chỉ có TIẾNG HÁT TRỊNH CÔNG SƠN như
tiếng của cõi lòng thế hệ 40 - 60.
Vĩnh
Biệt
Ngày
đưa đám Sơn, anh em ở Huế, một số vào Sài-Gòn, một số người ở lại Huế, trong đó
có tôi. Nghe báo tin ra hàng ngày là đám tang sẽ rất lớn, người ái mộ đem hoa
đến không kể xiết, bỗng chùn chân không muốn đi.
Ở
lại Huế, hội văn nghệ tổ chức lễ truy điệu, bạn hữu, người ái mộ đến rất đông,
nhưng cũng có người không đến. Hỏi tại sao. Trả lời, tui không tới, không đi mô
hết, tui đã từng thao thức nhiều đêm với hắn ở trên chùa, thời nhỏ đã từng lăn
lóc với hắn trong vườn dâu trong bụi sắn, chừ tui ở nhà tui khóc với hắn, tui
nói với hắn là đủ rồi - một chiêu bằng hữu kiểu Huế kỳ quái! không phải khóc cho Sơn
mà với Sơn, không phải điếu văn cho Sơn mà nói với Sơn
trong nỗi "bạn bè rời xa chăn chiếu". Ô hay, sao nỗi cô liêu bỗng vô
tận thế này?
Ngày
đưa đám Sơn, tôi đã đi lại những con đường ở Huế, đường qua Trường Tiền đường
lên Bến Ngự, vòng xuống Ngự Viên, những con đường chúng tôi đã đi thời thanh
xuân, bỗng vấp chân trên đường, hòn đá lăn rơi khô khan như tiếng đất rơi tiễn
biệt trên một quan tài, những viên sỏi đá! một thời tuổi xuân! đã muốn nhìn vô
tri đồng nghĩa với chữ TÂM, với chữ THƯƠNG!
Sơn
ơi, nơi cõi "đêm chưa qua mà ngày chưa tới" trong kinh Bát Nhã có
phải "ngày sau sỏi đá vẫn cần có nhau"!
Ghi chú
(1)Sisyphus:
nhân vật trong huyền thoại Hy Lạp, con của Aiolos và nữ hoàng Korinth, nổi
tiếng là tinh ranh quỉ quyệt đã dám bắt thần chết trói lại để cho con người
khỏi phải chết, sau đó bị trừng phạt vì tội ấy suốt đời phải lăn một tảng đá
lên núi, nhưng khi đến nơi thì tảng đá lại rớt xuống, và Sisyphus lại phải bắt
đầu lại công việc lăn đá lên núi.
(2) và (4) Công án Triệu Châu: "Một hôm trong tự viện của Hoà Thượng Nam Tuyền, tăng chúng ở đông và tây đường tranh nhau một con mèo. Nam Tuyền cầm con mèo giơ lên nói: "Đại chúng nếu có ai nói được (đắc đạo) thì cứu mạng cho mèo, bằng nói không được (đạo bất đắc) thì ta sẽ chém mèo vậy!" Chúng chẳng ai nói được, Nam Tuyền bèn chém mèo. Chiều đến, Triệu Châu về, Nam Tuyền đem chuyện kể lại cho Triệu Châu. Triệu Châu bèn cởi giầy đội lên đầu rồi đi ra. Nam Tuyền nói: "Nếu như có ông ở đó, hẳn đã cứu được mạng cho mèo rồi."
(3) Một công án Thiền học nổi tiếng của Hakuin: "Khi ta vỗ hai tay vào nhau, ta nghe tiếng vỗ tay. Hãy lắng nghe tiếng vỗ của một bàn tay !"
(2) và (4) Công án Triệu Châu: "Một hôm trong tự viện của Hoà Thượng Nam Tuyền, tăng chúng ở đông và tây đường tranh nhau một con mèo. Nam Tuyền cầm con mèo giơ lên nói: "Đại chúng nếu có ai nói được (đắc đạo) thì cứu mạng cho mèo, bằng nói không được (đạo bất đắc) thì ta sẽ chém mèo vậy!" Chúng chẳng ai nói được, Nam Tuyền bèn chém mèo. Chiều đến, Triệu Châu về, Nam Tuyền đem chuyện kể lại cho Triệu Châu. Triệu Châu bèn cởi giầy đội lên đầu rồi đi ra. Nam Tuyền nói: "Nếu như có ông ở đó, hẳn đã cứu được mạng cho mèo rồi."
(3) Một công án Thiền học nổi tiếng của Hakuin: "Khi ta vỗ hai tay vào nhau, ta nghe tiếng vỗ tay. Hãy lắng nghe tiếng vỗ của một bàn tay !"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét