Điệp khúc mùa xuân vẫn vang mãi
Thế là chúng ta đã đi qua mùa đông giá buốt, những khoảng chùng
của thời gian, khoảng lắng của không gian. Buổi sáng mở cánh cửa nắng xuân đã
tràn vào rực rỡ. Trong khí sắc đất trời ta như nghe rõ tiếng xuân gọi sự giao
hòa, giao đãi cho - nhận bắt đầu những tương lai hứa hẹn…
Sau một năm dài đất trời cặm cụi chăm bón, loại
bỏ hư hao, chắt lọc tinh túy thời gian, mùa xuân đem đến những tia nắng óng ả,
roi rói màu ngày và ngọt ngào trong tiếng tơ đồng hòa điệu, gắn bó tri kỷ như
tình yêu đất - trời se duyên cầm sắc.
Đi trong xuân ta nghe rõ tiếng xuân rơi thánh
thót với mầm xuân trỗi dậy. Từng chồi non hé nở, những màu xanh cây lá với sắc
xanh mơn mởn mà chỉ có ở mùa xuân đang hoà quyện với tiết trời ấm áp trong lành
của thiên nhiên vạn vật. Ta như nghe rõ tiếng xuân tươi mới, rạng ngời và bao
dung. Nghe rõ những chồi non, lộc biếc đang nô đùa, …làm cho lòng mình đột
nhiên thanh thản trong rộn ràng một niềm vui khó nói thành lời.
Đúng là một mùa thật diệu kỳ. Dẫu mỗi mùa trong
năm đều có một nét đẹp riêng, nhưng chỉ có mùa xuân được đất trời dành cho
nhiều ưu ái nhất. Xuân ẩn bên trong mình nó những khô cằn, gai góc, khẳng khiu
của muôn loài cỏ cây hoa lá… Bên trong cái quặn thắt ấy, vẫn luôn chứa đựng sắc
xuân, mênh mông, vô cùng, vô tận. Rồi chỉ sau một đêm ngủ dậy, cũng cành cây ấy
mới hôm qua thôi, nhìn vào thấy toàn gai góc, quặn thắt, xót xa…, thì nay đã biến
thành những chồi non, lộc biếc, sắc hoa rực rỡ, phơi phới nao lòng, ngạt ngào
đưa hương xuân lan tỏa khắp đất trời…
Có lẽ vì thế dẫu đã có bao vần thơ, câu hát về
mùa xuân và vẫn biết mỗi năm khi cái rét buốt của mùa đông bỗng nhường một chút
ấm nồng bằng những tia nắng phớt nhẹ thì một mùa xuân lại đến, nhưng sao ta vẫn
cứ chờ, cứ đợi như thể mong lắm chuyến tàu đang từ ga mùa đông đi tới ga mùa
xuân đón ta vào hành trình mùa xuân mới....
Vì thế cứ mỗi mùa xuân đến đã bao người tự hỏi:
Xuân trong Tết, hay Tết nở ra mùa xuân? Tết và xuân có ở trong nhau, bao bọc
nhau tự bao giờ, mà mỗi khi nhắc đến làm con người ta bồi hồi, xao xuyến, rạo
rực, xốn xang đến vậy.
Ôi.. ! Cái mùa làm lòng người, tình người được
trải ra, sâu lắng, mênh mông, chân thành nhất. Có lẽ thế nên xuân đến và xuân
đi rồi trở lại, mỗi mùa xuân là một mùa khắc khoải của nỗi nhớ mong. Và cũng
bởi thế vẫn tiết xuân sang cho dù không biết đã lặp lại bao lần nhưng sao vẫn
hồi hộp như lần hẹn đầu tiên làm lòng người ai cũng rạo rực đến lạ kỳ. Sự tươi
trẻ mới đến từng cái bước chân, mới đến từng những khoảnh khắc ngạc nhiên về sự
đổi thay từ chính sâu tận tâm hồn, khiến ta cảm thấy thời gian trôi nhanh đến
sửng sốt, bất ngờ!
Một mùa xuân mới nữa lại về, mang theo hơi ấm
nhẹ nhàng với những luồng sinh khí mới như lay động cỏ cây, đất trời và tâm hồn
mỗi người để rồi ta chợt nhận ra mình đã bước sang tuổi mới. Xuân đến cũng mang
theo bao nỗi niềm, bao hy vọng và những lời cầu chúc an lành cho năm mới, khiến
lòng người thật xốn sang, bối rối. Đi trong ngày xuân bao nhiêu bộn bề lo toan
bỗng tan biến chỉ còn cảm giác sẵn sàng đón nhận, sẵn sàng rêu rong lang bạt
theo khí sắc của đất trời lãng đãng và chỉ muốn hít thật sâu khí xuân vào lồng
ngực, muốn đi thật chậm để được mê man trong mùi lộc non, mùi hương các loài
hoa phơn phớt cùng cái rét cuối mùa như bàn tay mềm mại, âu yếm vuốt ve...
Ôi! Mùa xuân đẹp biết bao, diệu kỳ biết bao sao
chẳng nói thành lời. Điệp khúc mùa xuân vẫn vang mãi và hòa nhịp cùng cuộc sống
trong dòng chảy không ngừng của thời gian và đất trời vạn vật.
Minh Tư
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét