Cứ mỗi
lần chia tay với nàng Xuân là mỗi lần khúc dạ vấn vương, thương nhớ miên
trường. Có ray rứt nào hơn khi pháo hoa rộn ràng vang vọng, để rồi trở nên im
vắng trống trải lạ thường, ngàn hoa khoe hương sắc bay về đong ngập lối, để rồi
lững lờ vụt đi về miền xa thăm thẳm. Đóa hồng hé nụ, mai vàng chớm nở, cành đào
khoe sắc, cảnh đó người đây, người đó tôi đây, cõi đó bờ đây, tất cả quyện lấy
không gian, nhập vào lòng người, tô thắm khung trời hội củ, thổn thức cùng xuân
trong đêm trường tịch lặng, tâm thức ẩn dấu trên từng bặt ngôn trọn ý.
Bước
chân trinh nguyên lên đường làm cuộc lữ thứ, em đi lễ chùa đầu năm mai vàng
khép nhụy, tà áo em bay đượm cả một trời xuân, e ấp trong tay sen búp dâng lời
ước nguyện, mắt lệ mờ hương trầm bay lan tỏa, đấng từ bi thương xót cõi nhân
sinh. Mấy độ quan sang, gió mây đành khép lại, quan hà mấy nhịp tiếng vọng đầy
vơi, trần gian khung trời cũ năm ấy, xuân mới bây giờ mãi còn lạc bước tìm
nhau. Bốn mùa luân chuyển đợi mong, đất trời thi nhau nối nhịp, đến rồi đi, đi
rồi đến, có rồi không, không rồi có, cứ thế bám cứng vào nhau không một kẽ hở.
Không còn là sự ngẫu nhiên, bất chợt tình cờ, mà trở thành quy luật tự nhiên,
hẳn nhiên, không cơ may thương lượng, đổi chác, mặc cả trả giá. Tìm đâu điểm
dừng, trong cuộc rong chơi với vô thường lữ thứ?
Giữa
lúc mọi người hân hoan đón chào nàng xuân khoe sắc, nhà thơ Xuân Diệu phán một
câu như sấm nổ bên tai.
“Xuân
đang tới, nghĩa là xuân đang qua.
Xuân
còn non, nghĩa là xuân sẽ già.
Mà xuân
hết, nghĩa là tôi cũng mất”.
Cõi
lòng tái tê hụt hẫng, không còn dịp cùng nhau thưa hỏi, không một phút giây nào
dừng lại, để thở, để cười, để cau có. Dù trông thấy được sự vô thường biến đổi,
thi nhau đến đi, thi nhau thay áo, thi nhau khoe sắc, thi nhau tướt đoạt, chưa
nở vội tàn, chưa gặp đã phân ly, chưa về đã lỗi nhịp, vẫn là sự đơn điệu nghiệt
ngã của thời gian, tâm thức nổi trôi, dòng đời bất định, số phận mong manh lạnh
lùng, vô tình khép lại.
Trong
sự bẽ bàng cô liêu, ngang trái phủ đầy ngập lối, ta vẫn làm kẽ lữ hành cô độc,
trong đi về của mọi cuộc lữ, quán trọ thời gian, tâm thức đợi mong, vẫn cứ lững
lờ trôi trên dòng sanh diệt. Giấc mơ có đẹp là khi vẫn còn ở trong mơ, một khi
bước ra là cả khung trời giá lạnh đang chờ đón, hạnh phúc cho dù có xót xa cũng
vẫn là một thứ xa xỉ, về đâu đêm nay khi mưa bay giăng đầy ngập lối, khi dòng
đời nghiệt ngã, khi cõi lòng tái tê? Mấy độ xuân sang, mấy mùa hoa nở, vẫn phải
khóc cười một mình đơn độc, ai đi ai về, ai nhớ ai mong?
Cuộc lữ
thứ mờ mờ nhân ảnh, đường thênh thang nhưng không có lối để vào, quá khứ tương
lai, hiện tại bây giờ, vẫn đêm ngày réo gọi, vẫn mịt mùng trao đổi, vẫn đắn đo,
do dự. Giọt nắng đầu sương, đóa hoa chợt mình nở nộ, chiếc áo trinh nguyên phủ
trùm lên bóng thời gian, đọng lại trong tận cùng tâm thức, tô thắm cả một trời
không, không còn cũ mới, mà là sự quán chiếu liên tục bền bỉ, đẩy bung cái cũ
văng xa, tái tạo và hoán chuyển làm mới thế vào, lấp đầy khoảng trống đơn côi,
lạnh lẽo, bằng sự nở hoa của an lạc, hạnh phúc miên trường. Thiền sư thi sỹ
Huyền Không từng nói:
“Sáng
nay thức dậy choàng thêm áo
Vũ trụ
muôn đời vẫn mới tinh.”
Cõi
lòng nhẹ tênh bừng sống dậy, bao nhiêu vương vấn mộng mị, bỗng vỗ cánh vụt bay.
Ừ nhỉ! vẫn tinh khôi như ngày nào, mới toanh như thuở ban sơ, chưa một lần thay
da đổi thịt, nhẹ nhàng và bất tận, khoác lên tâm thức chưa hề vơi, trao gởi đến
nhân gian sự an bình thuần nhất. Kẻ lữ hành và cuộc lữ, không có chốn để đi,
nẽo đểvề, từng bước nở hoa, xóa mờ mê lộ, một vì sao tô thắm khung trời hội tụ.
Ở đó là cả một không gian rộng mở, tươi đẹp vô ngần, an tịnh phủ vây trong từng
hơi thở. Hương quyện của đất trời, sắc màu của trần gian, hai bờ của phân ly,
hai ngã của mê ngộ, một sự thảnh thơi nhẹ bước, không hành trang mộng mị lôi
kéo, không tâm thức đợi mong đón chờ, buông bỏ tự bao giờ, an nhiên sống giữa
mưa buồn nắng quái, giữa bất hạnh thương đau, có không một nẻo thong dong đi
về.
Trong
sự biến động, ngút ngàn tái tê của kiếp nhân sinh, đâu là lằn ranh định mức,
quay đầu là bờ, bên này lối kia, vượt thoát tử sinh? Khi nào, và lúc nào mới
nhận ra được sự linh hiện phủ vây, không có khởi đầu và chung cuộc, tìm đâu
giữa chốn phong ba dị biệt? Thực tại thường hằng là lúc ta tỉnh thức trên từng
biến động, buông bỏ và xả ly tất cả mọi ý niệm, xóa nhòa mọi biên cương, phá vỡ
mọi giai tầng, đạp đổ mọi thành trì ngăn cách. Sống và thở trong sự thể nhập
vào tận cùng mọi hiện tượng, từ thân đến tâm, từ nội giới đến ngoại giới, trong
sự phủ vây tròn đầy của giác ngộ, của vô sinh bất diệt, thường hằng của tự
tánh. Một sự miên viễn của chân thường trong cõi vô thường, sự an tịnh tuyệt
diệu trong dòng trôi nổi.
Chờ rồi
đợi, nhớ rồi thương, buồn rồi vui, không còn là sự dẫn đưa của ý thức, tìm về
chốn xưa phố cũ, lời ước hẹn ngày ra đi không trở lại. Lời nguyện cầu chưa
trọn, cõi xa xăm chưa có dịp lại gần, cơn lốc của vô thường,vẫn âm thầm đứng
đợi, chờ dịp lấn tới, không để cho ta còn dịp kêu gào mời gọi, xua đuổi khước
từ, lắc đầu trốn chạy. Dù bằng lòng chấp nhận hay phản đối, cứ thế nó lầm lũi
hiện hữu, ngang nhiên lấn bước. Chỉ có đối diện bằng tất cả hùng lực dũng cảm,
thay đổi thói quen tật xấu, sống trọn trong sự hoan hỷ cùng tuyệt.
Thỉnh
thoảng trong ta nhận biết sự mong manh của vô thường,nhưng làm sao có đủ năng
lực vượt qua, hiên ngang tồn tại, quyết lòng tiến về phía trước, sống trong sự
phủ vây của tâm lành an lạc? Ta trôi theo dòng thời gian,nổi chìm ẩn hiện, tâm
tư đong đầy vô minh, khoắc khoải lụy phiền, nên mãi lang thang luân hồi đưa
đẩy, chưa tìm ra cách sống, sự sống cho thật trọn vẹn với chính mình, hít thở
năng lượng an lành, nỗ lực tìm phương vượt thoát. Lấy gì, có gì, tìm gì, được
gì, để nuôi sống huệ mạng.
Xuân đã
đi qua tự lúc nào, những mùa xuân ấy ta mải rong chơi miền hỗn độn, đếm thời
gian qua ánh mắt tiếc thương, chiếc áo mới ngày xưa nay đã sờn vai đứt chỉ, đợi
mong nay cũng đã nhạt nhòa, hãy lấy hoa cỏ nhân gian làm hành trang lên đường
đổi mới cuộc lữ. Ý xuân, hương xuân, tình xuân, mãi đượm thắm cả nhân gian và
lòng người, trong niềm hoan lạc không hề vơi. Ở đó, ở đây, bây giờ, mai sau,
vẫn là một mùa xuân an lành miên viễn, trọn ý bặt ngôn, đạt tình thấu lý, bằng
lòng đi chúng ta hãy cùng nhau sống với những mùa xuân bất diệt.
Như Hùng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét