Chiếc lá vô tình
Tôi đến
với người một bước có nghĩa tôi đẩy người xa tôi một bước… và cứ thế đến bước
cuối cùng tôi đứng lại bên bờ thực. Người rời bến mê theo làn khói nâu xa tôi
mãi mãi… Tôi trở lại căn phòng còn ấm một mùi hương. Chiếc lá khô được người
xưa cất giữ nằm ngay ngắn trong cuốn sách nơi tôi làm việc.
Từ bé
sống trong mặc cảm, buồn tủi. Khi bước ra đường bàn tay tôi luôn đút vào túi
quần, che giấu một cái gì đó mà tôi cho là mắc cỡ. Tôi bị bạn bè trong lớp và
trong xóm đặt cho một cái tên “… cụt”! Rồi cái mắc cỡ đó nó lớn dần lên thành
mặc cảm. Dù vậy, tôi luôn tha thứ cho những ai đã xúc phạm đến cái khiếm khuyết
của mình.
Xung quanh không ít người yêu thương tôi. Đó là niềm vui để tôi sống. Tôi nghĩ
mình hãy sống hết lòng với những người xung quanh, sống vui, sống lành mạnh,
sống hồn nhiên… trên môi lúc nào cũng nở nụ cười, dù quay lưng là giọt nước mắt
rơi! Có ai biết phía sau những nghịch cảnh ấy nụ cười và nước mắt nó luôn đấu
tranh khốc liệt để tồn tại.
Thế rồi cô bé sống hồn nhiên ấy biết suy tư, biết giận hờn, biết khóc cho ai
đó, chứ không còn khóc cho nỗi bất hạnh của mình nữa. Cô giấu nỗi buồn vào sâu
thẳm để lộ trái tim nồng thắm như vừa khai sinh cho một tình yêu.
Đúng! Tôi đã thầm yêu người ấy, vừa là người anh, là người bạn, vừa là người
thầy dạy cho tôi không những trong kiến thức về văn hóa, mà còn nhiều lĩnh vực
trong đời sống xã hội… Người ấy cho tôi niềm tin, hy vọng ở phía trước… Người
ấy dìu tôi qua nhịp cầu số phận. Tôi quên mất mình là cô bé bất hạnh.
Tôi tự kiếm sống bằng những kiến thức mà người ấy đã trang bị cho tôi. Bôn ba
nơi phố thị Sài Gòn, cực khổ đến mấy tôi vẫn không thấy buồn, vì trong tim tôi
đã có hình bóng một người, dù người ấy không hề biết tôi đã dành cho người ấy
một vị trí thiêng liêng trong trái tim của tôi. Đối với người ấy tôi không có
ngôn ngữ để bày tỏ, mà chỉ có ngôn ngữ “im lặng”. Chính ngôn ngữ “im lặng” nó
hùng biện cho trái tim tôi mãnh liệt nhất.
Chiều. Tôi miên man đắm chìm trong công việc. Chợt có chiếc lá bay vào cửa sổ.
Tôi nhặt nó lên, cao hứng liền viết mấy câu thơ trên lá:
… Chỉ được gối đầu lên vai áo
Hạnh phúc hồn nhiên với lệ nhoà
Lật mặt kia của lá vẫn còn một góc trống, tôi lại viết tiếp trong thổn thức:
Em như chiếc lá lưng trời
Lòng yêu chẳng biết mở lời từ đâu!…
Tôi cầm chiếc lá trên tay một lúc rồi để lại trên bàn. Hết giờ làm việc tôi
quên bẳn chiếc lá và ra về.
Và rồi
một chiều người ấy đã nói lên lời “im lặng” của tôi. Niềm vui ập đến. Tôi như
đang ở chín tầng mây…
Thế nhưng chưa kịp đón nhận hạnh phúc thì tôi đã… lộn ngược xuống chín tầng địa
ngục. Đá còn biết toát mồ hôi đớn đau huống chi trái tim con người. Phải chăng
những trái ngang đang đùa giỡn với số phận nghiệt ngã cả hai chúng tôi?
Trái tim tôi như ai xé nó ra thành nhiều mảnh. Những giọt buồn như quen thuộc,
chúng tranh nhau lăn tròn trên má. Không biết tôi khóc cho người hay khóc cho
tôi. Những giọt nước mắt không lý lẽ cứ lăn tăn trên làn môi không thốt được
thành lời.
Tôi lo lắng và quan tâm người ấy nhiều hơn nữa, vì quỹ thời gian luôn rình rập
đe dọa chúng tôi không biết ít nhiều ra sao? Quả là đau lòng khi nhớ có lần
người ấy bảo “Anh không đủ sức khỏe để cho em…”. Từ đó, mỗi chiều chúng tôi
ngồi bên nhau uống cà phê lặng lẽ chẳng ai nói câu gì.
Trước đây người dạy cho tôi, người nói rất nhiều, nói từ chuyện văn hóa đời
thường cho đến chuyện tâm linh, vị pháp thân trên đầu mỗi người, các nghiệp lực
của từng vùng đất, của mỗi dòng tộc, của mỗi gia đình, các điểm địa linh trong
cả nước… và thú vị nhất là trò chơi dùng tâm linh chữa bệnh cho người ờ xa hay
gần thông qua điện thoại di động. Tôi không tin lắm nhưng sao lại có nhiều điều
kỳ lạ như có phép thuật trong truyện cổ tích đầy trí tưởng tượng phong phú.
Người ấy chứng minh cho tôi thấy rõ những phản hồi của phía bên kia điện thoại.
Trước khi điện thoại reo lên thì nội dung trong “cuốc” điện thoại ấy đã được
anh nói trước với tôi và khi vừa dứt lời thì chuông điện thoại cũng reo lên. Đó
là những điều có thật mà tôi được nghe, được trò chuyện, cảm nhận như một câu
chuyện ly kì liêu trai.
Có lần tôi và anh ấy ngồi uống cà phê bên lề đường. Hôm ấy tôi rất mệt suốt một
ngày một đêm tôi không được ngủ, làm việc không nghỉ tay, ngồi bắt liên hoá đơn
và nhảy số liên tục, tay thì mỏi nhừ đầu thì nhức, mắt đỏ và cay xè bởi thiếu
ngủ… Được ngồi uống cà phê với anh ấy là tôi thấy lòng mình rộn ràng rất vui
nhưng cơ thể tôi mệt mỏi, tôi chỉ muốn mình được nằm trên giường ngủ một giấc
là hạnh phúc nhất. Anh ấy nhìn tôi một lúc như muốn thôi miên tôi vậy rồi anh
ấy nói “Mấy hôm nay em bận rộn dữ vậy à? Sao không bảo anh giúp cho”. Tôi cười
và nói công việc nó kéo dài thời gian và nhiều công đoạn linh tinh làm sao
phiền đến anh được. Anh ấy lại nói “Để anh chia bớt một chút mệt mỏi trong em
nhé!”. Tôi nghĩ một câu nói vui để an ủi và chia sẻ về tinh thần cho tôi vui
lòng, vừa nói dứt câu anh ấy chụp lấy tay tôi lật ngửa bàn tay kéo về đặt trên
đùi của anh một lúc, im lặng khoảng 5 phút. Chẳng những bàn tay tôi mà cả cánh
tay tôi đều tê rần lên như có một nguồn năng lượng rất mạnh cảm giác tức thì.
Tôi giật nảy người nhưng anh ấy giằng tay tôi lại một lúc rồi buông ra, tôi
thấy trong người khoẻ hẳn, tỉnh táo, hết nhức đầu. Nhưng lại xuất hiện một điều
lạ ngay phút đó bàn tay trái mà anh ấy nắm lại nổi hột như nổi da gà vào thời
tiết lạnh vậy, ngứa ran,… Tôi cảm thấy hoảng sợ. Anh ấy cười nhẹ và bảo “Anh
truyền năng lượng qua em, vì cơ thể của em chỉ tiếp ứng năng lượng một chiều,
còn năng lượng từ cơ thể của anh là đa chiều nên có một vài phản ứng nhẹ, mai
chiều nó sẽ hết, không việc gì đâu.” Tôi tin là vậy nên cũng an tâm nhưng suốt
buổi tôi luôn xoa nhẹ khắp trên cánh tay tôi vì ngứa đều chẳng còn phân biệt
chổ nào mà gãi nữa cả.
Giờ đây thời gian là một thứ gì trân quý nhất đối với người ấy và tôi, không ai
thốt được lời nào. Ngồi bên nhau, trò chuyện với nhau bằng cảm nhận nhịp nhàng
của hơi thở, bằng tư tưởng, bằng tâm linh giao cảm. Tất cả ngôn ngữ đều hư ngôn
không có chỗ đứng trong giây phút này.
Lần cuối tôi và người ấy ngồi bên nhau trong quán cà phê Bach ở Phú Mỹ Hưng,
cũng cách nói chuyện bằng ngôn ngữ “im lặng”. Lúc ấy khoảng 23h, anh nhìn tôi
gật gật đầu lên tiếng: “Mình về đi..i..i…”! Tiếng “đi” kéo rất dài nghe như có
cái gì tha thiết, có cái gì buông xuôi bất lực, có cái gì thoả mãn hài lòng, có
cái gì đón đợi ở phía trước… Tôi không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả hết được
hai chữ “Về đi..i..i…” của anh. Nhưng trong tôi lạnh toát người, tim đập mạnh,
toàn thân tôi như không còn tí sức lực nào, lúc này một đứa trẻ tập đi vịn tôi
thì tôi cũng ngả.
Ta vốn sinh ra chẳng có gì
Có không cũng chẳng bận màng chi
Địa ngục sinh ra do tham độ
Bồ Tát si mê có ích gì…
Suốt 5 ngày sau tôi và người ấy không gặp nhau, người tránh mặt tôi mà chỉ liên
lạc qua điện thoại. Trong ngôn ngữ tôi có linh cảm như điều gì đó đang rình rập
đe dọa chúng tôi sắp xảy ra. Mới lóe lên ý nghĩ đó thì tôi đã hoảng hốt! Chẳng
lẽ…?
Rồi chuyện gì đến nó cũng đã diễn ra như một định mệnh.
Nỗi khổ tôi nén xuống
Niềm đau tôi chôn vùi
Tiếc nuối chẳng ích chi
Người về nơi cõi Phật
Tôi rời chốn thị phi
Bỏ lại bao kỷ niệm
Không bút mực nào ghi
Tôi tiễn người đi. Tôi đến với người một bước có nghĩa tôi đẩy người xa tôi một
bước… và cứ thế đến bước cuối cùng tôi đứng lại bên bờ thực. Người rời bến mê
theo làn khói nâu xa tôi mãi mãi…
Tôi trở lại căn phòng còn ấm một mùi hương. Chiếc lá khô được
người xưa cất giữ nằm ngay ngắn trong cuốn sách nơi tôi làm việc. Chợt có cơn
gió thổi vào mát rượi cả căn phòng, tôi nhặt được chiếc lá hai màu nửa vàng nửa
xanh thật đẹp, lại viết bốn câu lên chiếc lá ấy:
Niệm
một lời kinh
chiếc lá diệu xinh
lung linh tịch chiếu
huyền diệu tâm kinh.
Nhưng lần này thì tôi cất giữ chiếc lá cùng với những giọt lệ long lanh đi sâu
vào thời gian trầm tích.
http://netvietnet.org/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét