Quán trà - Nơi bắt đầu và kết thúc mọi chuyện
Quán trà Tự Chọn từ lâu đã trở thành điểm hẹn khá quen
thuộc của mọi người. Khách đến quán đủ mọi lứa tuổi, Nguyệt Thiên tôi là phục
vụ ở đó. Làm việc ở đây, tôi được nghe chính các nhân vật kể về mối tình của
mình và điều này đã giúp tôi cảm nhận được thế nào gọi là tình yêu đích thực.
Ứng với mỗi câu chuyện là tên một loại trà, kết thúc mỗi câu chuyện luôn có câu
: "Quán trà là nơi bắt đầu và kết thúc mọi chuyện."
Mở đầu cho Quán Trà kì này là một câu chuyện xảy ra khi tôi đến quán làm khoảng 3 tuần, tên câu chuyện là " Lục trà chanh - thầm lặng và đợi chờ". Bạn đã biết đến vị đắng của Lục Trà?! Vậy thì thật sự mức độ đắng của nó tới đâu? Hãy xem rồi sẽ rõ...
Mở đầu cho Quán Trà kì này là một câu chuyện xảy ra khi tôi đến quán làm khoảng 3 tuần, tên câu chuyện là " Lục trà chanh - thầm lặng và đợi chờ". Bạn đã biết đến vị đắng của Lục Trà?! Vậy thì thật sự mức độ đắng của nó tới đâu? Hãy xem rồi sẽ rõ...
Lục trà chanh - Thầm lặng và đợi chờ
Part 1
Tôi bưng ly trà đến chỗ bàn sát cạnh cửa kiếng, nơi con người ta có thể vừa uống trà, vừa nhìn ra ngoài ngắm mọi vật.
- Lục Trà Chanh của em đây!
Tôi dặt ly trà xuống trước mặt một cô bé chừng 17 hay 18 tuổi gì đó. Cô bé mỉm cười :
- Cám ơn chị!
Tôi quay về quầy tiếp tân, từ chỗ ấy, tôi có thể quan sát cô bé rõ nhất. Một cô bé khá xinh nhưng sao tôi có cảm giác đôi mắt xoe tròn kia có vẻ buồn quá. Thật không hợp với khuôn mặt trài xoan ngây thơ kia tí nào. Cô bé cứ ngồi im và lặng lẽ nhìn ra ngoài, như thể là đang chờ đọi ai vậy, Có lẽ cô bé có hẹn trước.
Nhưng rồi hình như người mà cô bé chờ đã không tới, vì đã tới lúc quán đóng cửa, cô bé ra về với một nỗi buồn câm lặng.
Không, đó không đơn thuần là một cái hẹn tầm thường, tôi biết như thế vì suốt tuần lễ đó, cô bè cừ đến, cứ chờ, cứ buồn bã ra về và đặc biệt là vẫn cứ uồng mãi món Lục Trà Chanh, thứ trà mang vị đắng, chát, chua và có cả ngọt nữa. Cô bé luôn luôn ngồi ở góc bàn đó, khiến cho tôi có cảm giác hình như chỗ đó thiết kế là để dành riêng cho cô bé....
Một ngày như mọi ngày, cô bé lại ghé quán khi đồng hồ vừa diểm 2h trưa. Như thường lệ, tôi mang trà ra cô bé, và khà quen với món trà mà khách hay uống nên tôi không cần hỏi, cứ bưng trà ra cho cô bé.
- Lục Trà Chanh đây! Chà...sao em cứ uống mãi món này mà không đỏi món khác? Còn nhiều thứ mà. Hay em bị nghiện Lục Trà Chanh rồi?
Câu hỏi vô tình của tôi dường như đã tác động mạnh đến tâm trạng hiện thòi của cô bé. Cô bé cười nhạt :
- Ừa, có lẽ chị nói đúng! Em đã bị nghiện Lục Trà Chanh thật rồi. Nghiện cái cái vị chua của Chanh, vị đắng và chát của Lục Trà. Chua-Chát-Đắng, giống như hương vị của tíng yêu vậy.
Cô bé làm tôi tò mò quá. Tôi thật muốn biết việc gì đã xãy ra mà cô bé lại trở nên như thế. Đáng lí cái lứa tuổi của cô bé phải hồn nhiên, ngây thơ lắm chứ, tại sao...
- Chị tên gì?
Câu hỏi của cô bé đã đưa tôi khỏi một chuỗi những câu hỏi không lời đáp ấy. Tôi trà lời :
- Chị tên Nguyệt Thiên!
Cô bé cười :
- Tên em là Trúc Tiên. Hình như chị đến làm ở đây chưa lâu nhỉ?!
- Ừa, chị mới nhận việc được một tuần nay. Nhưng câu chuyện của em...à, chị xin lỗi, chị hơi vô duyên nhỉ!
- Không sao. Nếu như chị muốnn biết như thế thì cứ ngồi xuóng đây. Dù sao thì em cũng cầnn có người tâm sự
Tôi ngồi xuống chỗ đối diện cô bé, cô bé phóng tầm mắt vế một nơi xa xôi qua lớp kính rồi bắt đầu kể
- Câu chuyện xãy ra cách đây 1 năm, tại quán trà này, em đã......
câu chuyện bắt đầu lúc mà Trúc Tiên còn là một cô nữ sinh hồn nhiên, chưa biết nghĩ hay mong nhớ bất cứ một ai cả. Vào một ngày nọ, tại quán trà này, cô bé đã gặp được người đó...
Nó đặt mạnh ly trà lên bàn để cố ý gây sự chú ý của một anh chàng khá bảnh bao đang ngồi ấy, nhìn ra ngoài đường. Anh chàng đã quay lại nhìn nó như nó mong đợi. Anh ta hỏi :
- Gì đó cô phục vụ?
Anh làm nó bối rối quá trời. Gì chứ ? Nó dâu phải phục vụ. Nhưng đám bạn nó từ bàn bên kia đang ôm bụng cười, nó không muốn mất mặt như thế, nó cố tình nói to lên để át khí thế của anh :
- Ai...Ai bảo anh tôi là phục vụ?
- Cô không là phục vụ cứ là gì?
- Là khách!
- Khách?
- Ừa, bộ hông được sao?
Anh chớp mắt nhìn nó :
- Được...nhưng sao cô không về chỗ mấy cô bạn của cô nhỉ? - vừa nói, anh vừa liếc mắt sang bàn bên kia.Nó trả lời tỉnh bơ :
- Tại tui thích ngồi đây.
- Nhưng đây có người ngồi rồi.
- Tui biết chứ, nhưng mình anh ngồi thì hơi rộng, tui ngồi nữa được không?
Anh mỉm cười :
- Được! Nhưng cô cứ ngồi một mình nhé! Chào cô!
Nói rồi, anh đứng lên đi một mạch ra cửa làm nó ngẩn ngơ. Mấy đứa bạn của nó bắt đầu cười nhạo, nhưng với nó thì chuyện đó giờ đã không nghĩa lí gì nữa, nó chỉ cảm thấy có lỗi vì đã vô cớ chọc giận anh. Nó bắt đầu nghĩ phải gặp lại và xin lỗi anh mói được...
- Ôi, tới giờ em phải đi rồi, hôm khác em sẽ ghé kể chị nghe tiếp. Chào chị!
Cô bé hối hả ra về. Tôi nhìn theo sau, cứ luôn xao xuyến mãi. Tôi thật sự muốn biết chuyện gì đã cướp đi vẻ vui tươi của cô bé, nhưng phải chờ tới ngày mai, khi cô bé quay lại quán trà......
Tôi bưng ly trà đến chỗ bàn sát cạnh cửa kiếng, nơi con người ta có thể vừa uống trà, vừa nhìn ra ngoài ngắm mọi vật.
- Lục Trà Chanh của em đây!
Tôi dặt ly trà xuống trước mặt một cô bé chừng 17 hay 18 tuổi gì đó. Cô bé mỉm cười :
- Cám ơn chị!
Tôi quay về quầy tiếp tân, từ chỗ ấy, tôi có thể quan sát cô bé rõ nhất. Một cô bé khá xinh nhưng sao tôi có cảm giác đôi mắt xoe tròn kia có vẻ buồn quá. Thật không hợp với khuôn mặt trài xoan ngây thơ kia tí nào. Cô bé cứ ngồi im và lặng lẽ nhìn ra ngoài, như thể là đang chờ đọi ai vậy, Có lẽ cô bé có hẹn trước.
Nhưng rồi hình như người mà cô bé chờ đã không tới, vì đã tới lúc quán đóng cửa, cô bé ra về với một nỗi buồn câm lặng.
Không, đó không đơn thuần là một cái hẹn tầm thường, tôi biết như thế vì suốt tuần lễ đó, cô bè cừ đến, cứ chờ, cứ buồn bã ra về và đặc biệt là vẫn cứ uồng mãi món Lục Trà Chanh, thứ trà mang vị đắng, chát, chua và có cả ngọt nữa. Cô bé luôn luôn ngồi ở góc bàn đó, khiến cho tôi có cảm giác hình như chỗ đó thiết kế là để dành riêng cho cô bé....
Một ngày như mọi ngày, cô bé lại ghé quán khi đồng hồ vừa diểm 2h trưa. Như thường lệ, tôi mang trà ra cô bé, và khà quen với món trà mà khách hay uống nên tôi không cần hỏi, cứ bưng trà ra cho cô bé.
- Lục Trà Chanh đây! Chà...sao em cứ uống mãi món này mà không đỏi món khác? Còn nhiều thứ mà. Hay em bị nghiện Lục Trà Chanh rồi?
Câu hỏi vô tình của tôi dường như đã tác động mạnh đến tâm trạng hiện thòi của cô bé. Cô bé cười nhạt :
- Ừa, có lẽ chị nói đúng! Em đã bị nghiện Lục Trà Chanh thật rồi. Nghiện cái cái vị chua của Chanh, vị đắng và chát của Lục Trà. Chua-Chát-Đắng, giống như hương vị của tíng yêu vậy.
Cô bé làm tôi tò mò quá. Tôi thật muốn biết việc gì đã xãy ra mà cô bé lại trở nên như thế. Đáng lí cái lứa tuổi của cô bé phải hồn nhiên, ngây thơ lắm chứ, tại sao...
- Chị tên gì?
Câu hỏi của cô bé đã đưa tôi khỏi một chuỗi những câu hỏi không lời đáp ấy. Tôi trà lời :
- Chị tên Nguyệt Thiên!
Cô bé cười :
- Tên em là Trúc Tiên. Hình như chị đến làm ở đây chưa lâu nhỉ?!
- Ừa, chị mới nhận việc được một tuần nay. Nhưng câu chuyện của em...à, chị xin lỗi, chị hơi vô duyên nhỉ!
- Không sao. Nếu như chị muốnn biết như thế thì cứ ngồi xuóng đây. Dù sao thì em cũng cầnn có người tâm sự
Tôi ngồi xuống chỗ đối diện cô bé, cô bé phóng tầm mắt vế một nơi xa xôi qua lớp kính rồi bắt đầu kể
- Câu chuyện xãy ra cách đây 1 năm, tại quán trà này, em đã......
câu chuyện bắt đầu lúc mà Trúc Tiên còn là một cô nữ sinh hồn nhiên, chưa biết nghĩ hay mong nhớ bất cứ một ai cả. Vào một ngày nọ, tại quán trà này, cô bé đã gặp được người đó...
Nó đặt mạnh ly trà lên bàn để cố ý gây sự chú ý của một anh chàng khá bảnh bao đang ngồi ấy, nhìn ra ngoài đường. Anh chàng đã quay lại nhìn nó như nó mong đợi. Anh ta hỏi :
- Gì đó cô phục vụ?
Anh làm nó bối rối quá trời. Gì chứ ? Nó dâu phải phục vụ. Nhưng đám bạn nó từ bàn bên kia đang ôm bụng cười, nó không muốn mất mặt như thế, nó cố tình nói to lên để át khí thế của anh :
- Ai...Ai bảo anh tôi là phục vụ?
- Cô không là phục vụ cứ là gì?
- Là khách!
- Khách?
- Ừa, bộ hông được sao?
Anh chớp mắt nhìn nó :
- Được...nhưng sao cô không về chỗ mấy cô bạn của cô nhỉ? - vừa nói, anh vừa liếc mắt sang bàn bên kia.Nó trả lời tỉnh bơ :
- Tại tui thích ngồi đây.
- Nhưng đây có người ngồi rồi.
- Tui biết chứ, nhưng mình anh ngồi thì hơi rộng, tui ngồi nữa được không?
Anh mỉm cười :
- Được! Nhưng cô cứ ngồi một mình nhé! Chào cô!
Nói rồi, anh đứng lên đi một mạch ra cửa làm nó ngẩn ngơ. Mấy đứa bạn của nó bắt đầu cười nhạo, nhưng với nó thì chuyện đó giờ đã không nghĩa lí gì nữa, nó chỉ cảm thấy có lỗi vì đã vô cớ chọc giận anh. Nó bắt đầu nghĩ phải gặp lại và xin lỗi anh mói được...
- Ôi, tới giờ em phải đi rồi, hôm khác em sẽ ghé kể chị nghe tiếp. Chào chị!
Cô bé hối hả ra về. Tôi nhìn theo sau, cứ luôn xao xuyến mãi. Tôi thật sự muốn biết chuyện gì đã cướp đi vẻ vui tươi của cô bé, nhưng phải chờ tới ngày mai, khi cô bé quay lại quán trà......
Cafe
cho một ngày cuối tuần vui vẻ, thảnh thơi và yên bình
Và
" mỗi ngày tôi chọn một niềm vui"
Part
2
Ngày hôm sau, như thường lệ, khi đồng hồ vừa điểm 2h trưa là cô bé xuất hiện. Tôi nhanh nhảu bưng trà ra và ngồi xuống chỗ ghế đối diện cô bé. Sau khi hớp ngụm trà đầu tiên, cô bé hỏi :
- Hôm qua em kể tới đâu rồi chị?
- Tới đoạn anh chàng ấy đứng lên bỏ ra về.
Cô bé lại phóng tầm mắt ra xa và bắt đầu hồi tưởng lại :
- À phải, lúc đó thì em.....
Lúc đó thì nó đã nhận ra lỗi lầm của chính bản thân nó. Đúng là nó hơi bị vô duyên thật. Tại nó mà anh giận dỗi bỏ về. Mà xưa nay, tính của nó rất sòng phẳng, nghĩa là đã vay ai cái gì thì phải trả cái đó, đã làm sai cái gì thì phải xin lỗi và khi nào được sự tha thứ của người khác, nó mới thôi. Cho nên nó đã chủ động chờ anh suốt ngày hôm sau. Lạ thật! 3h rồi mà sao anh chưa tới nhỉ?! Nó nghe ông chủ quán Trà bảo anh là khách quen ở đây, thường ghé độ khoảng 3h trưa, nó đã đề phòng trường hợp anh tới sớm hơn nên đã đóng đô ở đây từ lúc 12h trưa.
Thế mà giờ này anh còn chưa tới. Hay là anh đến muộn? Nhưng rồi nó biết anh không phải đến muộn mà là thật sự không đến. Vì đã 8h tối rồi. Nhưng nó vẫn kiên trì ngồi đợi. 9h, quán đóng cửa, nó đành ra về với một ngày chờ vô vọng. Nó không bỏ cuộc! Nhiều khi suy nghĩ, nó cảm thấy nó ngốc. Sao lại có thể bỏ thời gian ra chờ một kẻ không quen biết để nói một lời xin lỗi mà có lẽ cũng chả cần thiết đối với người ấy. Nhưng nó không muốn phá vỡ quy tắc của bản thân. Nó sẽ chờ anh dù rằng có lẽ anh sẽ không quay lại đây nữa. Nhưng nếu thật anh không quay lai nữa thì sao? Chả lẽ nó phải ngồi đây đợi tới hết đời sao? Nó bắt đầu cảm thấy lo lắng. Và nó bắt đầu cầu nguyện cho anh quay lại thật nhanh.
Tính đến hôm nay thì đã là ngày thứ tư nó chờ anh kiểu đó rồi. Anh vẫn chưa quay lại. Thế là từ một người mong muốn nói lời xin lỗi, nó biến thành một kẻ xấu xa, lúc nào cũng lầm bầm nguyền rủa anh. Sao anh lai có thể đi luôn như thế chứ? Nó ghét anh. Nhưng hông biết ghét như thế nào nữa. Nó cúi mặt xuống bàn, chán nản và tiếp tục suy nghĩ về cái sự ngốc nghếch của mình. Hay là nó thôi không chờ nữa? Ừa, nó có thành ý rồi, cái này là tại anh không quay lại chứ không phải tại nó. Thế là nó đứng dậy và định ra về nhưng.....
- Cho cháu như cũ nhé!
Ơ...giọng ai nghe bức rức quen tai thế nhỉ?! Hình như là......
Nó vội vàng quay lại chỗ ngồi, cái chỗ mà ông chủ quán bảo anh hay ngồi, cũng là cái nơi mà nó trêu anh để rồi anh bỏ đi. Vậy ra cái sự chờ đợi của nó hông hẳn là vô ích, anh đã quay lai.
Anh vừa váo đến chỗ ngồi cũ là đã trông thấy nó. Anh ngạc nhiên, tròn mắt nhìn nó như thế nhìn một sinh vật lạ :
- Cô...ơ....sao lại là cô?
- Chào anh! Rất vui được gặp lại anh!
Nó làm ra vẻ như hông có gì, nồng nhiệt đón tiếp anh như đón một vị khách quý. Anh đáp lại sự hồ hởi của nó bằng một cái chau mày, rồi anh quay mặt định bỏ đi. Tuy nhiên, nó không muốn phải tiếp tục chờ đợi anh kiểu này nữa. Nó nắm lấy vạt áo anh, kéo lại :
- Anh khoan đi đã. Tôi có chuyện muốn nói mà....
- Nè, cô làm gì thế? Buông áo tôi ra, rách bây giờ.
- Anh phải nghe tôi đã chứ!
Chẳng biết lúc đó là sợ rách áo hay tại tội nghiệp nó mà anh thay đổi ý định. Anh nói :
- Thôi được, cô buông áo tôi ra đã. Tôi sẽ nghe cô nói. Thế cô muốn nói gì nào?
- Ơ...tôi....tôi......- Kì lạ! Rõ ràng nó đã chuẩn bị kĩ càng trong mấy ngày qua những câu nào phải nói với anh. Thế mà giờ đứng trước anh, nó tự nhiên quên mất tiêu những gì nên nói.
Ông chủ quán xuất hiện. Anh hỏi nó :
- Cô uống gì thì kêu luôn đi.
Nó nhìn anh, rồi mỉm cười hỏi :
- Thế anh uống gì?
- Lục Trà Chanh!
Nó quay sang ông chủ :
- Cho cháu Lục Trà Chanh.
Anh ngây ngô nhìn nó :
- Cô bắt đầu đi ngược sở thích của mình từ khi nào vậy? Mà sao bắt chước tôi?
Nó đời nào chịu thua. Cho nên nó tấn công lại liền :
- Gì gọi là đi ngược sở thích? Tôi có bảo là không thích Lục Trà Chanh đâu. Nói cho anh biết nhé, tui uống thứ đó hơi bị thường xuyên đấy! Còn nữa, hông phải Lục Trà chỉ mình anh được uống đâu. Tui có quyền tự do mà....
Anh nhìn nó thao thao bất tuyệt nãy giờ mà không lên tiếng. Ông chủ quán mang trà ra. Anh cầm ly trà lên uống trước, vẻ mặt hết sức bình thường. Thế là nó nối gót theo sau. Nhưng......
Thấy nó ho sặc sụa, lại nhổ hết trà vừa uống ra và mặt thì nhăn nhó
- Trà gì mà vừa đắng, vừa chát, vừa chua.
- Lục Trà mà. Nhưng cô bảo cô uống nó hơi bị thường xuyên mà không biết sao? Kể ra thì lúc nãy những gì cô nói hình như hông đáng tin.
- Anh....tại tôi...ờ...lâu quá hông uống nên....
Anh bật cười. Đây là lần đầu tiên nó thấy anh cười. Kể ra thì anh cũng đẹp trai lắm chứ, với điều kiện là anh đừng quá nghiêm nhị như lúc đầu. Anh nói :
- Cô này bướng thật. Ông chủ ơi....cho cháu Trà Sữa Mật Ong!
Nó nhìn anh :
- Anh kêu thứ đó chi vậy?
- Thì cho cô uống.
- Ai bảo với anh là tôi sẽ uống thứ đó?
- Thì tôi đoán!
- Xạo! Anh không đoán.
- À ....thì tôi hay nghe cô gọi lúc vào đây. Phải rồi, cô chờ tôi chi vậy?
- Ai nói với anh là tôi chớ anh?
- Ông chủ!
Nó lúng túng :
- Vì...tôi muốn xin lỗi anh vì vụ hôm bữa. Tôi....
- Tôi quên vụ đó rồi, cô cũng không cần nhớ đâu.
Thì ra anh là một con người khá rộng lượng, không quá hẹp hói như nó tưởng tượng. Nó hỏi :
- Ngày nào anh cũng ra ngồi đây chi vậy? Chờ người yêu à?
- Tôi đâu có người yêu nào đâu mà chờ. Chỉ có chờ nghe thôi.
- Chờ nghe? Nghe cái gì vậy? Tin tức Khủng Bố hở? Anh lại cười :
- Cô đùa vui ghê! Tui chờ nghe giọng một cô bé, cứ mỗi lần ghé quán trà, cô ấy luôn cười đùa, nụ cười y như thiên thần.
Nó sững sờ :
- Wa.....anh cũng si tình ghê ta! Nói tôi nghe xem cô ấy tên gì?
- Tên cô ấy, cô cũng biết đó.
- Thế sao? Nhưng tên gì cơ? - Vừa nói, nó vừa bưng ly trà mới kêu lên. Anh nhìn nó
- Cô ấy tên...Trúc Tiên!
Lập tức, ly trà trên tay nó rơi xuống liền. Nó hoảng hồn :
- Sao?! Tên nghe giống tôi nhỉ?!
- Chẳng những tên mà người cũng thế, tôi đang nói cô đó.
Tim nó đập mạnh. Cái gì? Anh nói vậy có nghĩa là.....Nó vụt chạy khỏi quán trà trong lúc đầu óc còn rối ren......
Tôi nhòm đồng hồ :
- Tới giờ em phải đi rồi đúng không?
- Ừa. Thôi em phải đi đây, chào chị.
Thế là cô bé ra về. Tôi bồi hồi nhìn theo, mong ngày mai tới thật nhanh để tôi còn được nghe cô bé kể tiếp câu chuyện....
Ngày hôm sau, như thường lệ, khi đồng hồ vừa điểm 2h trưa là cô bé xuất hiện. Tôi nhanh nhảu bưng trà ra và ngồi xuống chỗ ghế đối diện cô bé. Sau khi hớp ngụm trà đầu tiên, cô bé hỏi :
- Hôm qua em kể tới đâu rồi chị?
- Tới đoạn anh chàng ấy đứng lên bỏ ra về.
Cô bé lại phóng tầm mắt ra xa và bắt đầu hồi tưởng lại :
- À phải, lúc đó thì em.....
Lúc đó thì nó đã nhận ra lỗi lầm của chính bản thân nó. Đúng là nó hơi bị vô duyên thật. Tại nó mà anh giận dỗi bỏ về. Mà xưa nay, tính của nó rất sòng phẳng, nghĩa là đã vay ai cái gì thì phải trả cái đó, đã làm sai cái gì thì phải xin lỗi và khi nào được sự tha thứ của người khác, nó mới thôi. Cho nên nó đã chủ động chờ anh suốt ngày hôm sau. Lạ thật! 3h rồi mà sao anh chưa tới nhỉ?! Nó nghe ông chủ quán Trà bảo anh là khách quen ở đây, thường ghé độ khoảng 3h trưa, nó đã đề phòng trường hợp anh tới sớm hơn nên đã đóng đô ở đây từ lúc 12h trưa.
Thế mà giờ này anh còn chưa tới. Hay là anh đến muộn? Nhưng rồi nó biết anh không phải đến muộn mà là thật sự không đến. Vì đã 8h tối rồi. Nhưng nó vẫn kiên trì ngồi đợi. 9h, quán đóng cửa, nó đành ra về với một ngày chờ vô vọng. Nó không bỏ cuộc! Nhiều khi suy nghĩ, nó cảm thấy nó ngốc. Sao lại có thể bỏ thời gian ra chờ một kẻ không quen biết để nói một lời xin lỗi mà có lẽ cũng chả cần thiết đối với người ấy. Nhưng nó không muốn phá vỡ quy tắc của bản thân. Nó sẽ chờ anh dù rằng có lẽ anh sẽ không quay lại đây nữa. Nhưng nếu thật anh không quay lai nữa thì sao? Chả lẽ nó phải ngồi đây đợi tới hết đời sao? Nó bắt đầu cảm thấy lo lắng. Và nó bắt đầu cầu nguyện cho anh quay lại thật nhanh.
Tính đến hôm nay thì đã là ngày thứ tư nó chờ anh kiểu đó rồi. Anh vẫn chưa quay lại. Thế là từ một người mong muốn nói lời xin lỗi, nó biến thành một kẻ xấu xa, lúc nào cũng lầm bầm nguyền rủa anh. Sao anh lai có thể đi luôn như thế chứ? Nó ghét anh. Nhưng hông biết ghét như thế nào nữa. Nó cúi mặt xuống bàn, chán nản và tiếp tục suy nghĩ về cái sự ngốc nghếch của mình. Hay là nó thôi không chờ nữa? Ừa, nó có thành ý rồi, cái này là tại anh không quay lại chứ không phải tại nó. Thế là nó đứng dậy và định ra về nhưng.....
- Cho cháu như cũ nhé!
Ơ...giọng ai nghe bức rức quen tai thế nhỉ?! Hình như là......
Nó vội vàng quay lại chỗ ngồi, cái chỗ mà ông chủ quán bảo anh hay ngồi, cũng là cái nơi mà nó trêu anh để rồi anh bỏ đi. Vậy ra cái sự chờ đợi của nó hông hẳn là vô ích, anh đã quay lai.
Anh vừa váo đến chỗ ngồi cũ là đã trông thấy nó. Anh ngạc nhiên, tròn mắt nhìn nó như thế nhìn một sinh vật lạ :
- Cô...ơ....sao lại là cô?
- Chào anh! Rất vui được gặp lại anh!
Nó làm ra vẻ như hông có gì, nồng nhiệt đón tiếp anh như đón một vị khách quý. Anh đáp lại sự hồ hởi của nó bằng một cái chau mày, rồi anh quay mặt định bỏ đi. Tuy nhiên, nó không muốn phải tiếp tục chờ đợi anh kiểu này nữa. Nó nắm lấy vạt áo anh, kéo lại :
- Anh khoan đi đã. Tôi có chuyện muốn nói mà....
- Nè, cô làm gì thế? Buông áo tôi ra, rách bây giờ.
- Anh phải nghe tôi đã chứ!
Chẳng biết lúc đó là sợ rách áo hay tại tội nghiệp nó mà anh thay đổi ý định. Anh nói :
- Thôi được, cô buông áo tôi ra đã. Tôi sẽ nghe cô nói. Thế cô muốn nói gì nào?
- Ơ...tôi....tôi......- Kì lạ! Rõ ràng nó đã chuẩn bị kĩ càng trong mấy ngày qua những câu nào phải nói với anh. Thế mà giờ đứng trước anh, nó tự nhiên quên mất tiêu những gì nên nói.
Ông chủ quán xuất hiện. Anh hỏi nó :
- Cô uống gì thì kêu luôn đi.
Nó nhìn anh, rồi mỉm cười hỏi :
- Thế anh uống gì?
- Lục Trà Chanh!
Nó quay sang ông chủ :
- Cho cháu Lục Trà Chanh.
Anh ngây ngô nhìn nó :
- Cô bắt đầu đi ngược sở thích của mình từ khi nào vậy? Mà sao bắt chước tôi?
Nó đời nào chịu thua. Cho nên nó tấn công lại liền :
- Gì gọi là đi ngược sở thích? Tôi có bảo là không thích Lục Trà Chanh đâu. Nói cho anh biết nhé, tui uống thứ đó hơi bị thường xuyên đấy! Còn nữa, hông phải Lục Trà chỉ mình anh được uống đâu. Tui có quyền tự do mà....
Anh nhìn nó thao thao bất tuyệt nãy giờ mà không lên tiếng. Ông chủ quán mang trà ra. Anh cầm ly trà lên uống trước, vẻ mặt hết sức bình thường. Thế là nó nối gót theo sau. Nhưng......
Thấy nó ho sặc sụa, lại nhổ hết trà vừa uống ra và mặt thì nhăn nhó
- Trà gì mà vừa đắng, vừa chát, vừa chua.
- Lục Trà mà. Nhưng cô bảo cô uống nó hơi bị thường xuyên mà không biết sao? Kể ra thì lúc nãy những gì cô nói hình như hông đáng tin.
- Anh....tại tôi...ờ...lâu quá hông uống nên....
Anh bật cười. Đây là lần đầu tiên nó thấy anh cười. Kể ra thì anh cũng đẹp trai lắm chứ, với điều kiện là anh đừng quá nghiêm nhị như lúc đầu. Anh nói :
- Cô này bướng thật. Ông chủ ơi....cho cháu Trà Sữa Mật Ong!
Nó nhìn anh :
- Anh kêu thứ đó chi vậy?
- Thì cho cô uống.
- Ai bảo với anh là tôi sẽ uống thứ đó?
- Thì tôi đoán!
- Xạo! Anh không đoán.
- À ....thì tôi hay nghe cô gọi lúc vào đây. Phải rồi, cô chờ tôi chi vậy?
- Ai nói với anh là tôi chớ anh?
- Ông chủ!
Nó lúng túng :
- Vì...tôi muốn xin lỗi anh vì vụ hôm bữa. Tôi....
- Tôi quên vụ đó rồi, cô cũng không cần nhớ đâu.
Thì ra anh là một con người khá rộng lượng, không quá hẹp hói như nó tưởng tượng. Nó hỏi :
- Ngày nào anh cũng ra ngồi đây chi vậy? Chờ người yêu à?
- Tôi đâu có người yêu nào đâu mà chờ. Chỉ có chờ nghe thôi.
- Chờ nghe? Nghe cái gì vậy? Tin tức Khủng Bố hở? Anh lại cười :
- Cô đùa vui ghê! Tui chờ nghe giọng một cô bé, cứ mỗi lần ghé quán trà, cô ấy luôn cười đùa, nụ cười y như thiên thần.
Nó sững sờ :
- Wa.....anh cũng si tình ghê ta! Nói tôi nghe xem cô ấy tên gì?
- Tên cô ấy, cô cũng biết đó.
- Thế sao? Nhưng tên gì cơ? - Vừa nói, nó vừa bưng ly trà mới kêu lên. Anh nhìn nó
- Cô ấy tên...Trúc Tiên!
Lập tức, ly trà trên tay nó rơi xuống liền. Nó hoảng hồn :
- Sao?! Tên nghe giống tôi nhỉ?!
- Chẳng những tên mà người cũng thế, tôi đang nói cô đó.
Tim nó đập mạnh. Cái gì? Anh nói vậy có nghĩa là.....Nó vụt chạy khỏi quán trà trong lúc đầu óc còn rối ren......
Tôi nhòm đồng hồ :
- Tới giờ em phải đi rồi đúng không?
- Ừa. Thôi em phải đi đây, chào chị.
Thế là cô bé ra về. Tôi bồi hồi nhìn theo, mong ngày mai tới thật nhanh để tôi còn được nghe cô bé kể tiếp câu chuyện....
Một ngày đầu tuần mệt mỏi, đang bị ngộ độc công việc, rất rất
cần được nghỉ ngơi .....
Có lẽ Secret Garden lúc này là ổn nhất ....
Có lẽ Secret Garden lúc này là ổn nhất ....
Part 3
Ngày hôm sau, cũng giờ đó, tôi và cô bé lại ngồi với nhau trong quán trà. Sau khi hớp ngụm trà đầu tiên và đặt ly xuống, cô bé bắt đầu kể tiếp :
- Đó là lần đầu tiên.......
Đó là lần đầu tiên có người nói thế với nó. Sao chứ? Một con nhỏ tinh nghịch, ngổ ngáo như nó mà có người thích sao? Nhưng anh làm nó bất ngờ quá sức! Ví trông anh trầm tĩnh, lạnh lùng thế mà lại bạo gan tỏ tình với nó. Nhưng anh co bạo gan hay không, với nó giờ không quan trọng nữa, mà cái chính là nó phải giải quyết việc này như thế nào. Ừm, nghĩ kĩ thì nó với anh đấu có gì là quá thân mật hay quen biết. Nó gặp anh mới 2 lần, nói chuyện với anh mới 1 lần, không kể lần đầu nó trêu anh. Thế mà tại sao anh lại nói thích nó chứ. Nó không tài nào hiều được anh đang nghĩ gì. Nhưng giờ thì nó phải đối phó với lời tỏ tình này như thế nào đây? Nhận lời hả? Đâu có được. Nó với anh....nhưng phải làm sao đây? Nó thấy bối rối quá. Cho nên suốt tuần lễ ấy, nó không đến quán trà nữa....
Sau mấy ngày nằm nhà suy nghĩ và tham khảo ý kiến của mấy nhỏ bạn mà nó cho là chuyên gia trong lĩnh vực này, nó đã quyết định sẽ nói rõ với anh. Nó không thể nào để cái chuyện này làm rối trí nó mãi. Cho nên hôm nay, nó lại ghé quán trà....
Hôm nay anh không ghé quán. Lạ thật, hình như anh chỉ ghé đây khi nào nó đã chờ mòn mắt hay sao ấy. Hay tại số nó là số leo cây? Chuyên gia bị cho leo. A, nhưng mà nói anh cho nó leo cây cũng không đúng, vì anh có hẹn nó đâu. Này là tại nó chủ động chờ anh chớ bộ. Mà phải công nhận, nó là một con người có lòng kiên nhẫn rất tốt. Bằng chứng là suốt 3 hôm nay, nó vẫn lần mò ra quán ngồi chờ anh. Nó cũng lầy làm thắc mắc là sao nó lại rãnh rỗi để làm việc đó.
Hôm nay, nó chờ anh từ lúc 1h trưa, đến 3h, anh mới xuất hiện và cũng như lần trước, anh ngạc nhiên khi trong thấy nó :
- Sao lại là cô?
- Anh tới hơi muộn đó.- Thay vì trả lời anh, nó nhìn đồng hồ đeo tay và nói như thế. Anh chớp mắt nhìn nó :
- Thế ai bảo cô chờ tôi mà cô lại hạch sách tôi về giờ giấc.
- Ai bảo tôi chờ anh? Tôi mà chờ anh á? Anh đang mơ giữa ban ngày à?
Khác với lần trước, anh không bỏ vế mà ngồi xuống ghế đối diện nó. Anh bảo :
- Thôi được, cô không chờ tôi. Thua cô luôn! Ông chủ quán xuất hiện. Anh nói :
- Cho cháu như cũ!
- Cháu cũng thế.
Đợi ông chủ đi rồi, nó mới bắt đầu vô vấn đề chính :
- Ơ....hôm bữa...tôi....chuyện ấy....
Vấn đề bây giờ là nó không biết phải nó từ đâu và nói ra sao. Anh xen ngang lời nó:
- À, cô nhắc chuyện hôm bữa tôi mới nhớ. Hôm đó ý tôi là tôi rất thích vẻ hồn nhiên của cô cũng như mấy cô hơc trò khác, vì nó làm tôi nhớ lại thời còn đi học. Lúc ấy, tôi cũng tinh nghịch như thế. Nhưng hôm đó sao cô bỏ chạy vậy? Nè, đừng nói với tôi là cô nghĩ tôi.....
- Đương nhiên không rồi. Tôi dư sức hiểu ý anh nói gì chứ. Chẳng qua là tại hôm đó tôi chợt nhớ ra mình có việc bận đột xuất nên mới bỏ về. Chứ anh tưởng.....làm gì có chuyện đó chứ!
- Thế à? Vậy mà tôi cứ ngỡ cô hiểu lầm chứ.
Cả hai im lặng. Nó nghe tim mình đập mạnh. Trời ạ, làm sao nó có thể nói cho anh biết là nó thật sự đã hiểu lầm ý anh chứ. Ôi, thế là...mọi chuyện đều là do nó tự suy diễn ra ư? Trời ơi....nó cảm thấy xấu hổ quá đi. Giá như lúc này trong quán mà xuất hiện cái lỗ, nó sẽ chẳng ngại ngần gì mà chui xuống ngay.
- Nhưng tôi không tin là cô lại bận ngay lúc đó. Tôi nghĩ cô ỏ về là vì lí do khác.
Anh đột ngột quay lại đề tài ấy làm nó đâm ra lúng túng :
- Ơ...thì tôi....
Thật may là ông chủ xuất hiện kịp lúc và giải thoát cho nó bằng cách mang đến hai ly trà :
- Lục Trà Chanh của cô cậu đây!
Anh ngạc nhiên nhìn nó :
- Ủa?! Chú có lầm không ạ? Cô này đâu có uống Lục Trà.
- Không đâu. Ông chủ mang đúng rồi đó, tôi uống Lục Trà.
Anh sửng sốt :
- Cô bắt đầu uống Lục Trà trong lúc chờ tôi à?
- Ai....ai bảo tôi chờ anh chứ?
- Ông chủ.
Nó đỏ mặt :
- Ừa thì chờ anh, nhưng sao mấy hôm nay, anh không tới?
- Tôi bận. À mà mấy hôm nay cô rãnh lắm sao mà chờ tôi?
- Thì rãnh nên tôi mới chờ.
- Không bận học à?
- Xong rồi....
Anh gật đầu :
- Thế thì tốt!
Đoạn đứng lên và bảo nó :
- Vậy thì tui sẽ đưa cô đi chơi, coi như bù lại mấy bữa cô chờ tôi.
- Ơ...hôm nay tôi....
- Nè, đừng nói với tôi là cô bận nhé. Vì rõ ràng cô vừa bảo không bận mà.
Nó nhìn đi chỗ khác :
- Thì không bận là lúc nói thôi, còn bi giờ thì...tui bận rồi.
Anh há hốc mồm sửng sốt :
- Cô....có ai nói cô ngang như cua chưa vậy?
- Phải đó! Tui thuộc họ cua mà. Bây giờ anh mới biết à?
Nhận ra chất giọng ngang phè pha chút dỗi của nó, anh chớp mắt :
- A, thì ra cô còn giận. Thôi được, tôi xin lỗi đó.
- Anh xin lỗi con gái như thế sao?
- Chậc! Cô khó khăn ghê...nói xem tôi phải làm sao nào?
Nó thấy anh cũng tội nên cho qua. Nó đứng lên :
- Thôi được, ta đi đâu đây?
Tới phiên anh ngồi xuống :
- Đi đâu?
Lần này, đến phiên mồm nó ngoác ra :
- Anh vừa bảo là đưa tui đi chơi mà.
- À, tui chợt nhớ ra là mình bận. - Anh tỉnh bơ như không.
Nó tức tối :
- Anh......
Anh bật cười :
- Tôi đùa thôi mà. Được rồi, mình tới khu vui chơi.
- Không! Tui lớn rồi, đâu còn bé.
- Thế cô bao nhiêu tuổi rồi?
- 16!
- 16? Còn bé chán. Đi thôi!
Tôi nhìn đồng hồ :
- Đã tới giờ rồi. Ôi...tiếc thật.
Cô bé cười :
- Không sao, mai em lại ghé mà.
Thế là cô bé ra về, Tôi nhìn theo bằng đôi mắt luyến tiếc. Ừm...mai cô bé lại sẽ đến và kể cho tôi nghe tiếp câu chuyện về Lục Trà Chanh...
Ngày hôm sau, cũng giờ đó, tôi và cô bé lại ngồi với nhau trong quán trà. Sau khi hớp ngụm trà đầu tiên và đặt ly xuống, cô bé bắt đầu kể tiếp :
- Đó là lần đầu tiên.......
Đó là lần đầu tiên có người nói thế với nó. Sao chứ? Một con nhỏ tinh nghịch, ngổ ngáo như nó mà có người thích sao? Nhưng anh làm nó bất ngờ quá sức! Ví trông anh trầm tĩnh, lạnh lùng thế mà lại bạo gan tỏ tình với nó. Nhưng anh co bạo gan hay không, với nó giờ không quan trọng nữa, mà cái chính là nó phải giải quyết việc này như thế nào. Ừm, nghĩ kĩ thì nó với anh đấu có gì là quá thân mật hay quen biết. Nó gặp anh mới 2 lần, nói chuyện với anh mới 1 lần, không kể lần đầu nó trêu anh. Thế mà tại sao anh lại nói thích nó chứ. Nó không tài nào hiều được anh đang nghĩ gì. Nhưng giờ thì nó phải đối phó với lời tỏ tình này như thế nào đây? Nhận lời hả? Đâu có được. Nó với anh....nhưng phải làm sao đây? Nó thấy bối rối quá. Cho nên suốt tuần lễ ấy, nó không đến quán trà nữa....
Sau mấy ngày nằm nhà suy nghĩ và tham khảo ý kiến của mấy nhỏ bạn mà nó cho là chuyên gia trong lĩnh vực này, nó đã quyết định sẽ nói rõ với anh. Nó không thể nào để cái chuyện này làm rối trí nó mãi. Cho nên hôm nay, nó lại ghé quán trà....
Hôm nay anh không ghé quán. Lạ thật, hình như anh chỉ ghé đây khi nào nó đã chờ mòn mắt hay sao ấy. Hay tại số nó là số leo cây? Chuyên gia bị cho leo. A, nhưng mà nói anh cho nó leo cây cũng không đúng, vì anh có hẹn nó đâu. Này là tại nó chủ động chờ anh chớ bộ. Mà phải công nhận, nó là một con người có lòng kiên nhẫn rất tốt. Bằng chứng là suốt 3 hôm nay, nó vẫn lần mò ra quán ngồi chờ anh. Nó cũng lầy làm thắc mắc là sao nó lại rãnh rỗi để làm việc đó.
Hôm nay, nó chờ anh từ lúc 1h trưa, đến 3h, anh mới xuất hiện và cũng như lần trước, anh ngạc nhiên khi trong thấy nó :
- Sao lại là cô?
- Anh tới hơi muộn đó.- Thay vì trả lời anh, nó nhìn đồng hồ đeo tay và nói như thế. Anh chớp mắt nhìn nó :
- Thế ai bảo cô chờ tôi mà cô lại hạch sách tôi về giờ giấc.
- Ai bảo tôi chờ anh? Tôi mà chờ anh á? Anh đang mơ giữa ban ngày à?
Khác với lần trước, anh không bỏ vế mà ngồi xuống ghế đối diện nó. Anh bảo :
- Thôi được, cô không chờ tôi. Thua cô luôn! Ông chủ quán xuất hiện. Anh nói :
- Cho cháu như cũ!
- Cháu cũng thế.
Đợi ông chủ đi rồi, nó mới bắt đầu vô vấn đề chính :
- Ơ....hôm bữa...tôi....chuyện ấy....
Vấn đề bây giờ là nó không biết phải nó từ đâu và nói ra sao. Anh xen ngang lời nó:
- À, cô nhắc chuyện hôm bữa tôi mới nhớ. Hôm đó ý tôi là tôi rất thích vẻ hồn nhiên của cô cũng như mấy cô hơc trò khác, vì nó làm tôi nhớ lại thời còn đi học. Lúc ấy, tôi cũng tinh nghịch như thế. Nhưng hôm đó sao cô bỏ chạy vậy? Nè, đừng nói với tôi là cô nghĩ tôi.....
- Đương nhiên không rồi. Tôi dư sức hiểu ý anh nói gì chứ. Chẳng qua là tại hôm đó tôi chợt nhớ ra mình có việc bận đột xuất nên mới bỏ về. Chứ anh tưởng.....làm gì có chuyện đó chứ!
- Thế à? Vậy mà tôi cứ ngỡ cô hiểu lầm chứ.
Cả hai im lặng. Nó nghe tim mình đập mạnh. Trời ạ, làm sao nó có thể nói cho anh biết là nó thật sự đã hiểu lầm ý anh chứ. Ôi, thế là...mọi chuyện đều là do nó tự suy diễn ra ư? Trời ơi....nó cảm thấy xấu hổ quá đi. Giá như lúc này trong quán mà xuất hiện cái lỗ, nó sẽ chẳng ngại ngần gì mà chui xuống ngay.
- Nhưng tôi không tin là cô lại bận ngay lúc đó. Tôi nghĩ cô ỏ về là vì lí do khác.
Anh đột ngột quay lại đề tài ấy làm nó đâm ra lúng túng :
- Ơ...thì tôi....
Thật may là ông chủ xuất hiện kịp lúc và giải thoát cho nó bằng cách mang đến hai ly trà :
- Lục Trà Chanh của cô cậu đây!
Anh ngạc nhiên nhìn nó :
- Ủa?! Chú có lầm không ạ? Cô này đâu có uống Lục Trà.
- Không đâu. Ông chủ mang đúng rồi đó, tôi uống Lục Trà.
Anh sửng sốt :
- Cô bắt đầu uống Lục Trà trong lúc chờ tôi à?
- Ai....ai bảo tôi chờ anh chứ?
- Ông chủ.
Nó đỏ mặt :
- Ừa thì chờ anh, nhưng sao mấy hôm nay, anh không tới?
- Tôi bận. À mà mấy hôm nay cô rãnh lắm sao mà chờ tôi?
- Thì rãnh nên tôi mới chờ.
- Không bận học à?
- Xong rồi....
Anh gật đầu :
- Thế thì tốt!
Đoạn đứng lên và bảo nó :
- Vậy thì tui sẽ đưa cô đi chơi, coi như bù lại mấy bữa cô chờ tôi.
- Ơ...hôm nay tôi....
- Nè, đừng nói với tôi là cô bận nhé. Vì rõ ràng cô vừa bảo không bận mà.
Nó nhìn đi chỗ khác :
- Thì không bận là lúc nói thôi, còn bi giờ thì...tui bận rồi.
Anh há hốc mồm sửng sốt :
- Cô....có ai nói cô ngang như cua chưa vậy?
- Phải đó! Tui thuộc họ cua mà. Bây giờ anh mới biết à?
Nhận ra chất giọng ngang phè pha chút dỗi của nó, anh chớp mắt :
- A, thì ra cô còn giận. Thôi được, tôi xin lỗi đó.
- Anh xin lỗi con gái như thế sao?
- Chậc! Cô khó khăn ghê...nói xem tôi phải làm sao nào?
Nó thấy anh cũng tội nên cho qua. Nó đứng lên :
- Thôi được, ta đi đâu đây?
Tới phiên anh ngồi xuống :
- Đi đâu?
Lần này, đến phiên mồm nó ngoác ra :
- Anh vừa bảo là đưa tui đi chơi mà.
- À, tui chợt nhớ ra là mình bận. - Anh tỉnh bơ như không.
Nó tức tối :
- Anh......
Anh bật cười :
- Tôi đùa thôi mà. Được rồi, mình tới khu vui chơi.
- Không! Tui lớn rồi, đâu còn bé.
- Thế cô bao nhiêu tuổi rồi?
- 16!
- 16? Còn bé chán. Đi thôi!
Tôi nhìn đồng hồ :
- Đã tới giờ rồi. Ôi...tiếc thật.
Cô bé cười :
- Không sao, mai em lại ghé mà.
Thế là cô bé ra về, Tôi nhìn theo bằng đôi mắt luyến tiếc. Ừm...mai cô bé lại sẽ đến và kể cho tôi nghe tiếp câu chuyện về Lục Trà Chanh...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét