Tháng 3 Hà Nội mưa phùn, thành phố như mờ đi
trong sương, đường xá lầy lội ẩm ướt. Nhưng dường như tất cả những thứ đó, lại
làm trong ta có cảm hứng thích thú lạ kỳ với những hạt mưa bụi mát lạnh lất phất
bay vào mặt. Cảm giác tự do khi không dùng áo mưa ra đường, chỉ khoác một chiếc
áo đỏ có mũ đỏ. (Bị thích mầu đỏ từ nhỏ do ảnh hường của truyện Cánh buồm đỏ thắm,
cô bé Axon đứng bên bờ biển với mơ ước chàng hoảng tử của cuộc đời mình sẽ
đến, và cô vẫy vẫy bàn tay nhỏ xíu gọi: “Em ở đây, em ở đây.”
Những chiếc sàn xe bus ướt nhoẹt và bẩn thỉu
ư. Ta chẳng quan tâm, đeo tai nghe vào nghe nhạc, âm nhạc đưa ta đến một thế giới
khác. Khi trong tâm hồn tràn ngập những suy nghĩ dịu êm, thì thời gian đi xe
bus hay đi bộ trên phố, luôn là những khoảnh khắc tuyệt vời. Tuyến xe bus trên
đường Đê La Thành quen thuộc, mà bến đỗ quen thuộc luôn là một cái bến có một hố
nước to đùng, cần phải nhảy từ trên xe xuống cẩn thận để tránh nó. Ở đó, có mấy
bác xe ôm đã đỗ sẵn và một em lái xe ôm quen thuộc mỉm cười thật tươi. (Hôm nào
cũng phải đi bus và xe ôm một đoạn mới đến công ty.)
Hồi đầu em ấy cứ đòi một giá mà mình cũng cứ mặc cả một giá, sau đi được mình hỏi han nói chuyện về cuộc sống một hồi, hôm sau em ấy giảm giá cho. Nhưng nghĩ lại thấy khổ thân em ấy nên hôm sau trả giá cũ, cũng không đắt hơn là bao. Hồi đầu mỗi khi trả tiền xong nói cảm ơn, em ấy còn ngượng, hôm sau em ấy quen cũng cảm ơn lại. Hồi đầu em ấy bảo đoạn ngắn không phải đội mũ, hôm sau em ấy đã biết đưa mũ bảo hiểm cho đội. Hôm nay đến công ty trả em ấy tiền rồi nói từ mai chị ko di nữa, chị về Pháp rồi, chào em nhé. Thế là em ấy cười rất tươi và mình luôn cảm thấy vui khi mang lại nụ cười cho mọi người.
Hồi đầu em ấy cứ đòi một giá mà mình cũng cứ mặc cả một giá, sau đi được mình hỏi han nói chuyện về cuộc sống một hồi, hôm sau em ấy giảm giá cho. Nhưng nghĩ lại thấy khổ thân em ấy nên hôm sau trả giá cũ, cũng không đắt hơn là bao. Hồi đầu mỗi khi trả tiền xong nói cảm ơn, em ấy còn ngượng, hôm sau em ấy quen cũng cảm ơn lại. Hồi đầu em ấy bảo đoạn ngắn không phải đội mũ, hôm sau em ấy đã biết đưa mũ bảo hiểm cho đội. Hôm nay đến công ty trả em ấy tiền rồi nói từ mai chị ko di nữa, chị về Pháp rồi, chào em nhé. Thế là em ấy cười rất tươi và mình luôn cảm thấy vui khi mang lại nụ cười cho mọi người.
Những buổi chiều đi làm về thì đi bộ ra bến
xe bus, đường rất đông người, cũng chẳng quan tâm lắm, đứng tựa gốc cây nghe nhạc
thật lâu. Buổi tối hôm nay về muộn. Mưa phùn đã hết. Mà lại thấy yêu cái con đường
lấm lem ồn ào và chật chội này. Thấy những cột đèn chi chít dây điện nhưng tỏa
ra ánh sáng ấm áp trên những hàng cây còn loang loáng nước mưa. Đường vắng và bến
xe bus chẳng có ai, tựa vào đó rất lâu nghe nhạc, tựa hồ như thế giới chỉ có
mình ta. Ôi, âm nhạc thật là tuyệt diệu. Đứng bắt chéo chân, đầu lắc lư theo tiếng
nhạc, và kìa, chiếc xe bus cũ kỹ đang đến, như thể một con tầu, đang đến đón
Axon (vì bến xe bus chỉ có mình ta thôi).
Và cho dù trên xe bus đang phát ra những cơn
nhạc não tình, cũng chẳng ảnh hưởng đến hòa bình thế giới. Vì ta có âm nhạc của
riêng ta, trong chiếc tai nghe của ta, trong tâm hồn ta.
Đoàn Minh Hằng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét