Hàn Mặc Tử - Một định nghĩa bằng máu về thơ
(Những bài học sáng tạo từ
Hàn Mặc Tử)

Thơ là sự lên tiếng của thân
phận
Hàn Mặc Tử là một cái định
nghĩa sống về thơ, một cái định nghĩa muôn đời về thơ. Cho đến hôm nay, do ở ta
hầu như mọi lĩnh vực từ chính trị kinh tế đến thể thao, văn hóa nghệ thuật đều
thiếu tính chuyên nghiệp trầm trọng, nên khi nói về tình trạng của nền thơ nói
chung hay về mỗi người làm thơ, ta vẫn đang nói tới chuyện nghiệp dư và chuyên
nghiệp. Việc phân định ấy là cần thiết và có ý nghĩa, để nâng cao chất lượng của
sáng tác thơ. Nhưng cứ còn luẩn quẩn với chuyên nghiệp hay nghiệp dư, là vẫn
chưa thoát khỏi một ý thức thấp. Bởi, dầu sao, nó vẫn thuộc cái ý thức xem thơ
như một thứ nghề. Nghĩ tới Hàn Mặc Tử, ta không khỏi thấy ngượng ngùng. Thơ,
trước hết, không phải là chuyện chế câu tạo chữ. Trái lại thơ vốn là việc chưng
cất sự sống người, chưng cất phần người trong mỗi con người ra mà luyện nên câu
chữ. Với Hàn Mặc Tử, thơ không phải là nghề, thơ là nghiệp. Theo cả hai nghĩa:
là nghiệp dĩ mà cũng là nghiệp chướng. Chia thi sĩ ra làm hai loại là người làm
thơ và người bị thơ làm, tựa như kẻ bị ám, bị hành, Chế Lan Viên xếp Hàn Mặc Tử
vào hạng thi sĩ bị thơ làm. Hơn cả chuyện nghề hay nghiệp, làm thơ hay thơ làm,
là chuyện thân phận thơ. Với Hàn Mặc Tử, thơ là sự lên tiếng của thân phận.
Thân phận nhà thơ là nguyên liệu của thơ, là trữ kim của thơ. Nhìn sâu vào số
phận thơ này, còn có thể nói rằng, với Hàn Mặc Tử, thơ là mệnh. Thực vậy, thơ
là bản mệnh, là sứ mệnh và cũng là mệnh giá của Hàn Mặc Tử. Ông cho rằng thượng
đế tạo ra trong chúng sinh một loài riêng có thiên mệnh đặc biệt đó là loài thi
sĩ. Và để có thơ, thượng đế bắt loài thi sĩ phải mua bằng giá máu [1] của chính
nó. Không chỉ đến khi lâm trọng bệnh, Hàn mới xem thơ vừa là thiên ân lại cũng
là thiên ách như thế. Mà ngay khi còn là một thần đồng thuộc phạm trù thơ cổ điển,
Hàn Mặc Tử đã đặt toàn bộ nghĩa lí đời mình vào thơ, đã muốn trút hồn mình, rưới
máu mình vào thơ. Ta muốn hồn trào ra đầu ngọn bút/ Mỗi lời thơ đều dính
não cân ta. Càng về sau, ông càng ý thức thơ thuộc về tinh huyết. Thơ là tinh
hoa của sự sống người, thơ cũng là sự cứu chuộc của phận người. Hiếm có thi sĩ
nào xem thơ cao trọng như máu và linh thiêng như máu thế này: “Thơ trắng trong
như một khối băng tâm/ Luôn luôn reo trong hồn trong mạch máu”, “Ta khạc ra
đây từng búng huyết”. “Ta khạc ra đây từng búng thơ”. Máu là sự sống người cũng
là sự sống thơ. Trong thời trận mạc, máu đã chảy cho thơ và chảy trong thơ quá
nhiều. Điều đó cũng dễ hiểu. Nhưng, đâu chỉ thời chiến mới cần đổi thơ bằng giá
máu. Mà thời bình cũng vậy thôi. Người thơ cũng phải dám đánh đổi bằng thân phận
mình thì mới mong có thơ đích thực, thơ hay được. Hàn là vậy. Tôi cho rằng, Hàn
Mặc Tử là một câu định nghĩa bằng máu về thơ. “Máu đã khô rồi thơ cũng khô/ Hồn ta chết yểu tự bao giờ/ Từ nay trong gió trong mây gió/ Lời thảm thương
rền khắp nẻo mơ”. “Thơ tôi bay suốt một đời khôn thấu/ Hồn tôi bay đến bao giờ
mới đậu/ Trên triều thiên ngời chói vạn hào quang”. Một ý thức thơ như thế
khiến cho những tranh biện về chuyên nghiệp hay nghiệp dư thành câu chuyện thỏn
mỏn, đáng thương. Và một định nghĩa thơ bằng chính thân phận mình như thế chỉ
có thể có ở một thiên tài.
Nói đến Hàn Mặc Tử là nói đến
“thi sĩ điên”. Cho đến tận hôm nay vẫn còn không ít người chưa thật rạch ròi về
điên trong sáng tạo của Hàn Mặc Tử. Trong quan niệm của trường thơ Loạn, điên
không có nghĩa là một trạng thái bệnh lí, mà là một trạng thái sáng tạo. Ấy là
khi hưng phấn sáng tạo ở vào cực điểm. Hàn Mặc Tử gọi đó là sự xối trộn giữa
chiêm bao và sự thực, trạng thái chập chờn bất định giữa ý thức, tiềm thức và
vô thức. Cái trạng thái mà bất cứ người sáng tạo thứ thiệt nào cũng mong có,
thèm có. Đây là lúc các hình sắc của tinh thần sinh nở ở mức phun trào.
Mallarme gọi là thăng hoa. Hoàng Ngọc Hiến thì gọi là siêu thức. Trong trạng
thái ấy, người làm thơ sáng tạo như lên đồng, nhập đồng, trút ra mọi bí mật của
tâm linh: “Ấy là dấu hiệu mùa thơ đã chín. Gặt hái cho mau, kẻo ngọn thơ càng
cao, người thơ càng điên dại”, “Nghĩa là tôi yếu đuối quá! Tôi bị cám dỗ, tôi
phản lại tất cả những gì mà lòng tôi, máu tôi, hồn tôi hết sức giữ bí mật. Và
cũng có nghĩa là tôi mất trí tôi phát điên”. “Tôi điên tôi nói như người dại/
Van lạy không gian xóa những ngày”. Khi ấy, Hàn sống với từng cơn thơ, khạc
ra từng búng thơ. Người ta đến với trạng thái hưng phấn sáng tạo cực điểm bằng
nhiều cách. Đôi khi dùng cả những cách nhân tạo, như bằng rượu, bằng nàng tiên
nâu. Còn Hàn Mặc Tử đến với trạng thái siêu thức siêu thăng ấy bằng cách thức
giời đày. Tức là bằng đau thương: “Nàng đánh tôi đau quá, tôi bật ra tiếng
khóc, tiếng gào, tiếng rú. Có ai ngăn cản được tiếng lòng tôi”. Ta hay nói đến
nỗi “đau đớn lòng” như là động lực cao cả của sáng tạo nghệ thuật. Nhưng, nỗi
đau vốn có hai dạng: đau tự thân và đau nhập vai. Ở Hàn Mặc Tử là nỗi đau tự
thân. Hàn không đau bởi ai, không đau giùm ai. Nhưng phận người có thể soi thấy
mình trong nỗi đau của Hàn. Và, đau vốn có hai cấp: đau đớn thể xác và đau khổ
tinh thần. Đương nhiên, ở Hàn, nỗi đau tinh thần mới là nguồn cơn. Nỗi đau của
người mang trong mình một tình yêu quá mãnh liệt, nhưng lại vô vọng và tuyệt vọng.
Thiết tha sống nhưng luôn phải đối mặt với việc chia lìa sự sống, nên tuyệt vọng
là trạng thái thường trực trong tinh thần Hàn. Không ai yêu sống bằng một người
sắp phải chia lìa cõi sống, sắp bị tước đoạt sự sống. Do đó, bản chất của đau
thương ở Hàn Mặc Tử là một sự tuyệt vọng. “Sao thơ anh toàn nhuốm màu tuyệt vọng/ Khóc không thôi nức nở cả ban đêm”. Song, tuyệt vọng có thể chấm dứt hi vọng,
nhưng không chấm dứt tình yêu. Càng tuyệt vọng lại càng mãnh liệt và càng mãnh
liệt lại càng tuyệt vọng. Và Hàn đã viện cả đau đớn trong thân xác làm ngôn ngữ
để cất lên đau khổ của tinh thần. Đau thương trong thơ Hàn Mặc Tử, vì thế, là
đau khổ tinh thần cùng đau đớn thân xác chuyển hóa lẫn nhau. Trời hỡi bao
giờ tôi chết đi/ Bao giờ tôi hết được yêu vì/ Bao giờ mặt nhật tan thành máu/ Và khối lòng tôi cứng tợ si/ Tôi đang còn đây hay ở đâu/ Ai đem tôi bỏ dưới
trời sâu/ Sao bông phượng nở trong màu huyết/ Nhỏ xuống lòng tôi những giọt
châu”. Ông gọi trạng thái sống đó của mình là “sống đến gần đứt cả sự sống”.
Nó là một bất hạnh đối với thân phận người, nhưng oái oăm thay, lại là một may
mắn đối với thân phận thơ. Bởi thơ vọt trào từng cơn và từng búng từ hồn Hàn Mặc
Tử chính từ trạng thái như thế. Hàn không làm thơ mà sống thơ. Sống
như Hàn là một trải nghiệm bất đắc dĩ, trải nghiệm đày đọa để có một thứ thơ của
máu. Vì thế, mỗi lời thơ Hàn như một lời tuyệt mệnh, lời nguyện cuối về sự sống
của mình và sự sống trên đời. Hàn đã chết cho và chết trong mỗi câu thơ đó.
Vâng, không thể sống số phận của Hàn. Nhưng, trước Hàn, chúng ta không khỏi thấy
cái sống của mình sao mà hời hợt. Vậy mà chúng ta đòi có thơ hay.
Đào sâu vào bản thể

Tiếc rằng, cuộc truy tìm bản
thể của Thơ mới chưa được bao lăm đã phải dừng, bởi sự can thiệp của lịch sử.
Sau năm 45, thơ Việt chính thống có một ngả rẽ khác. Tuy nhiên, cuộc truy tìm bản
thể của Thơ mới cũng khó có thể đi thật xa. Bởi, về phương thức, cái tôi Thơ mới
căn bản là cái tôi cảm xúc với ngôn ngữ tình cảm. Để có thể đi sâu vào những miền
khuất lấp của bản thể cá nhân, thơ không thể thiếu một điều kiện: sự xuất hiện
cái tôi tư duy với ngôn ngữ triết luận. Trong dòng ngầm, điều kiện này đã đến sớm
và thơ đã thầm đi theo lối của mình sớm hơn. Còn ở thơ dòng chính, đến cuối
giai đoạn chống Mỹ, và nhất là sang thời đổi mới, cuộc truy tìm bản thể lại mới
được tiếp nối. Và nó đem đến một tinh thần khác hẳn nhờ được tiếp lửa bởi một
cái tôi tư duy riết róng với một ngôn ngữ triết luận sắc sói. Truy tìm sâu mãi
vào những miền khuất trong cõi tinh thần với trạng thái nhòe mờ của vô thức, trạng
thái bấn loạn của tâm linh, trạng thái thăng hoa của bản năng, trạng thái xung
động của cái phi lí, siêu lí thuộc bản thể người… có thể nói đó là phần rất trội
của thơ hôm nay.
Tôn giáo và thi ca
Một quãng thời gian dài, tôn
giáo thưa thớt và gián đoạn trong thơ Việt. Từ sau 1975, tinh thần tôn giáo lại
tái xuất với những màu sắc mới. Nay nhìn lại hiện tượng Hàn Mặc Tử, ta sẽ có
thêm nhận thức về tôn giáo trong thơ.

Cần khẳng định tiếp: Hàn
không phải một giáo sĩ dùng thơ tuyên truyền cho tôn giáo mình. Hàn là một thi
sĩ. Ý thức tôn giáo kia đã hóa thân vào ý thức nghệ thuật. Nếu ý thức nghệ thuật
được đặc trưng bằng niềm say mê cái đẹp, thì ý thức tôn giáo được đặc trưng bằng
niềm ngưỡng vọng cái thiêng. Khi cái đẹp được linh thiêng hóa, kì bí hóa và được
gán cho những quyền năng huyền nhiệm, thì cái đẹp trở thành cái thiêng. Vì thế,
ngay cả khi Hàn không trực tiếp viết về đề tài tôn giáo, không viết bằng cảm hứng
tôn giáo, không viết bởi kiểu tư duy đa thần, nhất thần hay phiếm thần, thì thơ
Hàn vẫn thấm phong vị tôn giáo. Ví như, bài thơ văn xuôi vẫn được xem là kiệt
tác Chơi giữa mùa trăng, Hàn viết về chị Lễ, chị gái của mình chứ đâu phải
về một nhân vật tôn giáo nào. Nhưng cảm quan thơ của Hàn vẫn thấm đẫm chất tôn
giáo, khi thi sĩ cảm nhận vẻ đẹp trần thế của chị như vẻ thánh thiêng: “Ánh
sáng tràn trề, ánh sáng tràn lan, chị tôi và tôi đều ngả vạt áo ra bọc lấy, như
bọc lấy đồ châu báu… Tôi bỗng thấy chị tôi có vẻ thanh thoát quá, tinh khôi,
tươi tốt và oai nghi như pho tượng Đức Bà Maria là bức tinh truyền chí thánh.
Tôi muốn sốt sắng quì lạy mong ơn bào chữa. Nhưng trời ơi, sao đêm nay chị tôi
đẹp đẽ đến thế này. Nước da của chị tôi đã trắng, mà vận áo quần bằng hàng trắng
nữa, trông thanh sạch quá đi”. Người chị hiện ra trong vẻ đẹp được linh thiêng
hóa. Cái đẹp và cái thiêng đồng thể với nhau. Và đó là bản chất của cảm quan
tôn giáo ở hồn thơ Tử. Các ngôn liệu, thi liệu nhập từ Thiên chúa giáo: Chúa
trời, Thượng đế, A ve Maria, đấng trinh tuyền thánh vẹn, Phật giáo: Mới
lớn lên trăng đã thẹn thò/ Thơm như tình ái của ni cô, Đạo giáo: Quần
tiên hội, Như song lộc triều nguyên ơn phước cả… đều được dùng như những
chất liệu để giúp chàng thi sĩ này thiêng hóa cái đẹp. Điều này là một chỉ dấu
để ta nhận diện tôn giáo trong thơ Hàn Mặc Tử. Tuy nhiên, cảm quan tôn giáo của
Hàn Mặc Tử càng về sau càng gắn liền với nhu cầu giải thoát cho thân phận của
chính mình bằng đức tin gửi vào một quyền năng huyền nhiệm. Đặc biệt, khi kề cận
cái chết, Hàn đã tìm tới mẫu hình giải thoát được nạp vào tâm linh từ thơ bé là
thiên ân và thiên đường của Thiên chúa giáo. Ta hiểu vì sao khi ấy đức tin Ki
tô giáo lại nổi lên da diết khắc khoải đến thế trong tinh thần của Hàn. Tóm lại,
hành trình tôn giáo của Hàn là khá phức tạp: từ tôn giáo hẹp của một người theo
đạo Thiên chúa đến với một ý thức tôn giáo phổ quát, cố gắng tích hợp chất liệu
của nhiều tôn giáo khác nhau nhằm biểu hiện cái ý niệm về tôn giáo phổ quát đó,
cuối đường lại chỉ một niềm mong ơn cứu rỗi của đức Ki tô. Tức là, từ tôn giáo
của một tín đồ đến với tôn giáo của một thi sĩ, cuối cùng lại sống với tôn giáo
của một con chiên. Song, để khép lại, cũng cần rành mạch điều này: ý niệm tôn
giáo trong thơ Hàn Mặc Tử nghiêng về nỗi khắc khoải giải thoát cho sinh mệnh cá
thể hơn là niềm trăn trở về phục sinh cho tương lai của toàn thể. Đây cũng là
điểm khác biệt giữa ý niệm tôn giáo trong thơ Hàn Mặc Tử và thơ hôm nay.
Cách tân từ điệu sống

Bởi cách tân thơ không phải
chuyện xúng xính những bộ thời trang mới hay sắm sanh bộ đồ nghề mới. Trái lại,
cái mới của thơ phải bắt đầu từ điệu hồn mới. Điệu hồn mới bắt đầu từ điệu sống
mới. Điệu sống mới bắt đầu từ những trải nghiệm về giá trị sống mới, giá trị
người mới. Mỗi nghệ sĩ chân chính xuất hiện bao giờ cũng là sự lên tiếng của một
giá trị sống mới, mang cái thông điệp về một tầm mới của con người. Nếu thiếu
điều này, thì mọi cái mới về hình thức chỉ còn trơ ra như những bộ đồ thời
trang tân thời hay bộ đồ nghề tân kì không có sức sống và rồi sớm muộn cũng tan
tiêu. Cái mới của Hàn Mặc Tử, trước hết là một điệu sống mới. Điệu sống của người
phát hiện ra giá trị sống từ chính thân phận bất hạnh của mình. Cái giá trị của
ngày hằng sống. Với người khác, sống để mà tận hưởng tối đa cuộc đời này là hạnh
phúc. Với Hàn, chỉ cần được sống thôi, cũng đã hạnh phúc rồi. Trải nghiệm bất hạnh
của kẻ bị tước đoạt mất cơ hội sống khiến Hàn thấm thía hơn ai hết cái hạnh
phúc được sống giữa cõi này. Và Hàn đã giành giật sự sống với hư vô đến từng giờ,
từng khắc. Sống như một dây đàn sắp sửa đứt phăng. Sống như một hồn đơn mong
manh, một sinh linh thường xuyên quá tải. Người ta nói có hai tình huống cô đơn
vào bậc nhất của phận người là : tự mình sáng tạo và tự mình đối mặt với cái chết.
Hàn phải chịu cả hai. Nên đó là nỗi cô đơn nhân đôi. Cô đơn chập một. Người ta
là mình trong cô đơn. Người ta sáng tạo trong cô đơn. Trong trạng thái sáng tạo
ấy, ý tưởng cách tân đã nhập mình vào một ý thức mãnh liệt hơn: cần trút trọn
vào ngôn ngữ những áp lực cùng cực của nội tâm. Và đó là quy trình của cách tân
chân chính.
Hàn đã trút mình vào sáng tạo
lớn nhất của đời mình là thơ Điên. Không thể định danh thơ Điên theo lối dựa
vào các khuynh hướng thơ nhập nội từ phương Tây (Lãng mạn, Tượng trưng, Siêu thực…)
để phân xuất xem nó thuộc về dạng nào và để qui kết Hàn là học trò của đại sư
nào. Thơ Điên Hàn Mặc Tử là một sự tích hợp của toàn bộ văn hóa thơ của Hàn
cùng sự sống thơ và khát vọng thơ riêng của Hàn. Nó là đứa con độc đáo của cuộc
hôn phối giữa cái ngoại nhập và cái nội sinh ở Hàn Mặc Tử. Có thể nói hình thái
thơ Điên (chủ yếu trong tập Đau thương) là cách tân thơ đáng kể nhất, là
đóng góp nghệ thuật quan trọng nhất của Hàn Mặc Tử. Mà đặc trưng của hình thái
thơ này có thể thấy trên năm bình diện hợp thành một thể dạng trọn vẹn:
1) Cội
nguồn cảm xúc của thơ Điên là đau thương (thực chất là một niềm yêu tuyệt vọng);
2) Chủ thể thơ Điên là cái tôi li hợp bất định (về hình thức, nó là cái tôi
nguyên phiến tan thành muôn mảnh, cái tôi đơn ngã vỡ ra thành cái tôi đa ngã);
3) Kênh hình ảnh đặc thù của thơ Điên là hình ảnh kì dị, kinh dị;
4) Mạch liên
kết trong thơ Điên là dòng tâm tư bất định (với những chập chờn giữa vô thức,
tiềm thức và ý thức);
5) Lớp ngôn ngữ đặc thù của thơ Điên là lớp từ cực tả (có
xu hướng biểu tả ở mức cực độ).
Đến nay, đọc bất cứ tiếng thơ nào trong đó ta vẫn
thấy gai người: “Gió rít tầng cao trăng ngã ngửa/ Vỡ tan thành vũng đọng vàng
khô/ Ta nằm trong vũng trăng đêm ấy/ Sáng dậy điên cuồng mửa máu ra”. “Hồn là
ai? là ai? Tôi không biết/ Hồn theo tôi như muốn cợt tôi chơi/ Môi đầy
hương tôi không dám ngậm cười/ Hồn vội mớm cho tôi bao ánh sáng/ Tôi chết giả
và no nên vô hạn/ Cười như điên sặc sụa cả mùi trăng/ Áo tôi là một thứ ngợp
hơn vàng/ Hồn đã cắn, đã cào, nhai ngấu nghiến”…
Hàn Mặc Tử được sinh ra cho
thơ. Sinh thời, Hàn đã sống bằng thơ. Bây giờ và mai sau Hàn vẫn sống bằng thơ.
Bởi vì Hàn đã chết cho mỗi lời thơ. Đó là bài học về thơ đắt giá và sáng giá nhất
của muôn đời.
[1] Các
quan niệm và thơ của Hàn Mặc Tử được trích ở đây đều rút trong tập Thơ Hàn
Mặc Tử - Do Sở Văn hóa và Thông tin Nghĩa Bình xuất bản, Quy Nhơn, 1988 và Chơi
giữa mùa trăng - Do An Tiêm xuất bản, Sài Gòn, 1969.
[2] Hàn
Mặc Tử - Bích Khê thi sĩ thần linh, lời tựa Tinh huyết, NXB Hội Nhà
Văn, Hà Nội, 1995. Tr.23
[3] Ví
như trong tiểu luận “Quan niệm thơ” gửi Trọng Miên, Hàn đã bày tỏ những ý kiến
phản biện Baudelaire xung quanh quan điểm về tình cảm/nhiệt tình (enthousiasme)
và dục tình/cảm hứng (passion) đối với thơ, cũng như về vấn đề thơ có
dung hòa được với tôn giáo, luân lí và khoa học hay không.
Nhân 100 năm sinh Hàn Mặc Tử
Chu Văn Sơn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét