Vào một ngày mùa thu năm ngoái, một đồng nghiệp của tôi bay đến Bostonn tham dự
buổi họp của một trong những lớp học y khoa kỳ lạ nhất trên thế giới. Y khoa ư?
Vâng, lớp học tổ chức mỗi tuần một lần ở Phòng khám Boston, và những học viên
tham dự phải được đều đặn kiểm tra sức khỏe toàn diện mới được vào học. Thực
tế, lớp học này chính là một phòng khám tâm lý. Mặc dù lấy tên gọi chính thức
là Lớp Tâm lý học Ứng dụng, mục đích thực sự của nó là chữa trị cho những người lo lắng đến sinh bệnh. Và có rất nhiều bệnh nhân ở đấy là
những bà nội trợ đang gặp chuyện phiền toái.
Lớp học
điều trị lo lắng đó đã ra đời như thế nào? Năm 1930, Bác sĩ Joseph H. Pratt –
học trò của Ngài William Osler – quan sát thấy nhiều bệnh nhân đến phòng khám
Boston dường như không gặp vấn đề gì về thể chất nhưng lại thực sự có những
triệu chứng rất điển hình. Một phục nữ có hai cánh tay tê bại vì “viêm
khớp” đến nỗi không thể tự sử dụng được nữa. Một bênh nhân lại cho thấy những
triệu chứng đau đớn như bị “ung thư dạ dày”. Những người bệnh khác thì bị đau
lưng, nhức đầu, mệt mỏi thường xuyên và hay gặp các cơn đau nhức không xác định
rõ nguyên nhân. Tất cả đều thực sự cảm thấy đau
đơn. Nhưng các cuộc
kiểm tra kỹ lưỡng nhất cũng phát hiện ra họ đã gặp vấn đề gì về mặt thể chất. Nhiều
bác sĩ cổ hủ sẽ cho rằng tất cả chỉ là tưởng tượng – “đầu óc họ tư suy diễn
ra”.
Nhưng bác
sĩ Pratt hiểu rằng chẳng ích gì khi bảo các bệnh nhân này “hãy về nhà và quên
nó đi”. Ông biết hầu hết mọi người đều không muốn bị ốm; nếu có thể dễ dàng
quên đi bệnh tật như thế, họ đã tự mình làm rồi chứ chẳng cần nhờ đến bác sĩ
nữa. Vậy phải làm gì đây?
Ông liền
tổ chức ra lớp học này – trước bao ngờ vực của nhiều người thuộc giới y khoa.
Nhưng lớp học đã rất thành công! Nhiều năm qua, hàng nghìn bệnh nhân đã “khỏi
bênh” nhờ tham dự lớp học. Có người còn đến thường xuyên hàng năm như thể đó là
một hoạt động tín ngưỡng kiểu đi lễ nhà thờ. Trợ lý của tôi đã nói chuyện với
một người phụ nữ hầu như không bỏ lỡ bất cứ buổi học nào trong suốt chín năm
qua. Bà kể lần đầu tiên đến phòng khám, bà đã đinh ninh rằng mình bị viêm thận
và đau tim. Bà lo lắng và căng thẳng đến nỗi thỉnh thoảng mắt mờ đi và có một
khoảng thời gian ngắn, bà gần như bị mù. Nhưng giờ đây, bà sống rất khỏe mạnh,
vui vẻ và tự tin. Ẵm trong tay một đứa cháu ngủ ngon lành, bà trông như mới chỉ
bốn mươi tuổi. Bà nói: “Trước kia, tôi thường lo lắng về chuyện gia đình nhiều
đến mức đôi khi tôi ước mình có thể chết đi. Nhưng từ lớp học này, tôi hiểu ra
lo lắng chỉ vô ích và tôi học được cách ngừng lo lắng lại. Và tôi có thể thành
thực nói rằng giờ đây tôi sống rất thanh thản”.
Bác sĩ
Hilferding, cố vấn y khoa của lớp học, cho rằng một trong những phương thuốc
giúp vơi bớt lo âu là “nói ra những rắc rối của bạn với một người bạn tin
tưởng. Chúng ta còn gọi đó là hành động trút gánh nặng trong lòng”. Bà nói:
“Khi đến đây, bệnh nhân có thể nói chuyện rất lâu về những vấn đề của họ, cho
tới khi họ không còn thấy vướng bận vì chúng nữa. Cứ một mình ủ ê gặm nhấm nỗi
âu lo chỉ khiến bạn bị căng thẳng thần kinh mà thôi. Tất cả chúng ta phải biết
chia sẻ những rắc rối và âu lo của mình, để cảm thấy có ai đó trên đời sẵn sàng
lắng nghe và thấu hiểu chúng ta”.
Trợ lý
của tôi từng chứng kiến một người phụ nữ đã cảm thấy khuây khỏa rất nhiều khi
nói ra những phiền muộn của mình. Cô gặp rắc rối trong gia đình và lúc mới bắt
đầu kể chuyện, cô chẳng khác nào một chiếc lò xo bị nén xuống và chỉ chực bật
lên. Dần dần, cô lấy lại được bình tĩnh; và đến cuối buổi nói chuyện, cô đã nở
một nụ cười. Phải chẳng vấn đề của cô đã được giải quyết? Không hề, đâu dễ dàng
như vậy, điều tạo nên sự thay đổi chính là việc nói chuyện với ai đó, nhận một vài lời khuyên và chút cảm
thông từ người khác. Điều thực sự tạo nên thay đổi chính là khả năng hàn gắn
tuyệt diệu nằm trong những
lời nói!
Trong một
chừng mực nào đó, khả năng hàn gắn của ngôn từ chính là cơ sở của các phân tích
tâm lý. Ngay từ thời của Freud, các nhà phân tích đã nhận ra rằng bệnh nhân có
thể giải tỏa những lo lắng của mình bằng cách nói chuyện, chỉ đơn giản là nói
chuyện mà thôi. Tại sao lại như thế? Có thể là do khi nói chuyện, chúng ta thấu
hiểu hơn một chút về những rắc rối của mình và thấy tương lai tươi sáng hơn.
Không ai biết câu trả lời chính xác, nhưng tất cả chúng ta đều hiểu rằng việc
“nói ra” hay “lấy gánh nặng khỏi lồng ngực” có thể có tác dụng xoa dịu ngay tức
khắc.
Vậy lần
sau, khi gặp phải một vấn đề nào đó về cảm xúc, chúng ta hãy nhìn quanh xem có
ai để trò chuyện không. Tất nhiên, tôi không có ý bảo bạn đi lung tung khắp nơi
và phàn nàn, than vãn với bất cứ người nào mình gặp; điều đó chỉ khiến bạn bị
né tránh mà thôi. Chúng ta hãy quyết tìm một ai đó mà chúng ta tin tưởng, có
thể là một người thân, một bác sĩ, một luật sư hay một cha xứ. Rồi hãy nói với
người đó: “Tôi muốn nghe lời khuyên của anh. Tôi đang gặp rắc rối và thực sự
mong anh sẽ lắng nghe những gì tôi nói. Anh có thể cho tôi vào lời khuyên. Anh
có thể thấy những khía cạnh mà tự tôi không nhìn ra. Và ngay cả khi không thể
làm gì thì anh cũng đã giúp tôi rất nhiều, chỉ cần anh ngồi xuống và lắng nghe
tôi nói thôi”.
Như vậy,
việc nói ra tất cả là một trong những liệu pháp chính
được sử dụng ở lớp học của Phòng khám Boston. Dưới đây là một số ý kiến khác
chúng tôi rút ra được từ lớp học này – đó là những việc bạn có thể tự mình làm
ở nhà.
1. Tạo ra một quyển sổ có khả năng
“truyền cảm hứng”, trong đó, bạn có thể ghi lại tất cả những
bài thơ, những lời cầu nguyện ngắn, hay những lời trích dẫn khiến bạn cảm thấy
hứng thú và phấn chấn. Có thể khi tâm trạng sa sút, bạn sẽ tìm thấy những ghi
chép ấy một câu nói giúp xua tan nỗi u sầu của mình. Nhiều người đã giữ những
quyển sổ như thế trong nhiều năm liền và họ xem đó là “cẩm nang cầm tay” cho
tinh thần.
2. Đừng chăm chú quá nhiều vào
khuyết điểm của người khác! Một
phụ nữ ở trong lớp học – người nhận thấy mình đang trở thành một người vợ hay
quở mắng, đay nghiến và có gương mặt hốc hác vì lo lắng – đã bất ngờ được hỏi:
“Cô sẽ làm gì nếu chồng mình qua đời?”. Quá sửng sốt trước giả định đó, cô lập
tức ngồi xuống và viết ra một danh sách dài những điểm tốt của chồng. Nếu bạn
cảm thấy mình đã cưới phải một kẻ không thể chấp nhận được, sao bạn không làm
như người phụ nữ đó? Có thể sau khi điểm lại những đức tính của người bạn đời,
bạn sẽ nhận ra họ chính là người mình hằng mong được chung sống!
3. Hãy quan tâm đến mọi người! Hãy lưu
ý một cách chân thành và thiện chí tới những người cùng chia sẻ cuộc sống với
bạn. Một phụ nữ từng rất đau khổ vì cảm thấy mình bị “lạc lỏng” và không có lấy
một người bạn. Thế rồi cô được yêu cầu kể một câu chuyện về người cô gặp sau đó.
Vậy là, ngay trên xe buýt, cô bắt đầu tìm hiểu và suy đoán về hoàn cảnh của
những người mình gặp. Cô cố gắng hình dung xem cuộc sống của họ ra sao. Bạn
biết không, cô nói chuyện với tất cả mọi người ở bất cứ nơi đâu – và giờ đây,
cô là một người lôi cuốn, hoạt bát và hạnh phúc với “vết thương” đã được chữa
lành.
4. Lập kế hoạch cho công việc ngày
mai trước khi bạn đi ngủ. Qua
lớp học, người ta nhận ra rằng có nhiều người cảm thấy đang bị cuốn vào vòng
xoáy bất tận của công việc và những thứ phải làm khác. Họ không bao giờ hết
việc, và luôn bị thời gian rượt đuổi. Để chữa trị cảm giác vội vã và lo lắng
đó, họ được khuyên mỗi tối hãy lên kế hoạch cho ngày hôm sau. Điều gì đã xảy
ra? Họ hoàn thành được nhiều việc hơn, ít mệt hơn, cảm thấy thành công, hãnh diện
và có thời gian dành cho nghỉ ngơi và thư giãn.
5. Cuối cùng, tránh căng thẳng và
mệt mỏi. Hãy thư giãn! Thư giãn! Không
gì có thể khiến bạn già đi nhanh hơn sự căng thẳng và mệt mỏi. Không gì có thể
tàn phá dung nhan và sự tươi trẻ của bạn nhanh như thế! Trong suốt một giờ học
ở Lớp tâm lý học Ứng dụng tại Boston mà trợ lý của tôi tham dự, Giáo sư Paul E.
Johnson, đã nhắc lại và cho thực hành nguyên tắc chúng ta đã thảo luận trong
chương trước – Nguyên tắc thư giãn. Sau mười phút tập thư giãn cùng những người
khác, trợ lý của tôi đã suýt ngủ thiếp đi trên ghế! Tại sao việc thư giãn cơ
thể lại được đặc biệt chú trọng như vậy? Vì phòng khám và những bác sĩ khác
biết rằng nếu muốn loại bỏ lo âu, người bệnh cần phải được nghỉ ngơi!
Vâng, bạn
cần phải nghỉ ngơi! Không nhất thiết bạn phải có một chiếc gường thật êm mới có
thể thư giãn được. Ngược lại, một mặt sàn cứng có thể giúp bạn nhiều hơn
là chiếc giường lò xo, bởi nó tăng cường sức đề kháng và có lợi cho cột sống.
Dưới đây
là một số bài tập thư giãn mà bạn có thể áp dụng. Hãy luyện tập hàng tuần – và
xem bạn đã cải thiện như thế nào dung nhan và tinh thần của mình!
a. Nằm
ngửa trên sàn nhà khi bạn cảm thấy mệt mỏi. Duỗi thẳng chân tay. Lăn người nếu
bạn muốn. Làm thế hai lần mỗi ngày.
b. Nhắm
mắt lại. Bạn có thể thử nói, theo gợi ý của Giáo sư Johnson, những điều như
sau: “Mặt
trời đang tỏa nắng trên đầu. Bầu trời trong xanh và bừng sáng. Thiên nhiên an
lành đang bao trùm cả thế giới này – và tôi, đứa con của thiên nhiên, đang hòa
vào Vũ trụ”.
c. Nếu
không thể nằm xuống bởi không có thời gian rảnh rỗi, bạn vẫn có thể đạt được
hiệu quả tương tự khi ngồi trên ghế. Một chiếc ghế thẳng, vững chắc rất tốt cho
việc thư giãn. Ngồi thẳng trên ghế như một pho tượng cổ Ai Cập, thả lỏng cánh
tay và đặt nhẹ lòng bàn tay lên đùi.
d. Bây
giờ hãy chầm chậm duỗi các ngón chân – rồi thả lỏng. Kéo căng cơ chân – rồi thả
lỏng. Chầm chậm làm tiếp lên các bộ phận ở phía trên cơ thể cho tới cổ. Rồi
xoay đầu như thể đó là một quả bóng. Liên tục nhắc các cơ bắp của mình (như
trong chương trước) “”Thả
lỏng…thả lỏng…”.
e. Thư
giãn thần kinh bằng hơi thở chậm đều. Hít thở thật sâu. Những người tập Yoga Ấn
Độ đã đúng khi cho rằng: hơi thở đều đặn là một trong những phương thuốc hiệu
quả nhất từng được phát hiện để xoa dịu thần kinh.
j. Hãy
nghĩ đến những nếp nhăn và vẻ cau có trên gương mặt bạn và làm phẳng chúng ra.
Nhẹ nhàng thả lỏng các cơ mặt để làm tan biến những biểu hiện lo âu đang hiện
hữu giữa hai chân mày và bên khóe miệng của bạn. Làm thế hai lần mỗi ngày có
tác dụng không hề thua kém việc đi mát-xa ở các thẩm mỹ viện. Có thể những
đường nhăn trên gương mặt bạn sẽ biến mất hoàn toàn!
Muốn
tránh mệt mỏi và giữ sắc diện tươi trẻ, bạn hãy làm theo Nguyên tắc 3:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét