...Anh biết, đó là hình mẫu
phụ nữ mà một khi đàn ông đã yêu, sẽ rất khó dứt bỏ...
"Chậm năm phút, thưa
ngài giám đốc". Đạt chỉ đồng hồ, giả bộ cáu kỉnh.
"Chẳng phải càng có thời
gian để ông liếc mắt đưa tình với mấy người đẹp trong quán sao". Quân cười,
một chút bỡn cợt nơi khóe môi, ánh mắt thâm trầm lại thoáng hiện vẻ mênh mang.
Anh làm sao thế này? Vốn dĩ
đi đường thẳng thì anh lại đi đường vòng, bởi con đường đó đi qua showroom
hoa?.
Cô ấy đã về.
Dù chỉ là một cái nhìn
thoáng qua, anh vẫn nhận ra.
Nhưng, gặp lại rồi thì sao?
Liệu cô còn nhớ anh, một anh
chàng hàng xóm luôn thích trêu chọc, chỉ bởi người đó muốn cô để ý đến mình hơn
một chút. Liệu cô có còn nhớ một người đã cùng cô nấu ăn, dạy cô học tiếng anh,
cùng cô đi dạo, cùng cô thấp thỏm chờ đợi kết quả du học.
Ngày cô ra đi, mỗi lần trở về
cư xá, với anh đều là một cảm giác nặng nề bao trùm. Thiếu đi nụ cười trong
sáng, ánh mắt dịu dàng ấy, cuộc sống thật khó quay lại quỹ đạo bình thường. Cho
đến khi, anh nhìn thấy ảnh cô tay trong tay với một người khác, sớm biết điều
đó sẽ xảy ra, nhưng khi tận mắt chứng kiến, lại khiến anh đau đớn, tưởng như có
một vết nứt sâu hoắm trong lòng không sao lành được. Lúc đó anh mới biết rằng,
mình đã để vuột mất một điều vô cùng quý giá.
Bao đêm khi kết thúc công việc,
anh tự dằn lòng hãy quên cô đi. Bao lần anh di di chuột muốn xóa những bức hình
có mặt cô. Nhưng những điều đó chỉ khiến hình ảnh cô ấy trở nên rõ nét hơn bao
giờ hết. Anh cứ ngỡ tình cảm trong một thời gian ngắn ngủi có thể dễ dàng phai
nhạt, thì ra người con gái ấy đã ăn sâu, bám rễ trong lòng anh vững chãi như một
cây cổ thụ.
"Ông định đi tu luôn đấy
à? Gái đẹp bày ra trước mắt mà không biết hưởng. Phải tôi, tôi dùng hai tay hai
chân quơ cho bằng hết".
Đạt lại thao thao bất tuyệt
bài ca muôn thuở. Anh thấy cái thằng bạn mình sao mà dại thế. Phong độ, đẹp
trai, thành đạt, chưa cần mở lời các nàng đã ngã rạp, thế mà cứ dửng dưng như
không.
Quân quá hiểu bạn, hắn lo lắng
cho anh, muốn anh mau mau có người để chia sẻ những buồn vui trong cuộc sống.
Nhiều lần anh tự dằn lòng, bố mẹ đã già, anh cũng hơn ba mươi tuổi, em gái đã lấy
chồng, anh cũng nên có một mái ấm để làm yên lòng cha mẹ. Thế rồi cũng đã thử
tìm hiểu, thử yêu. Tiếc rằng những mối tình chưa kịp vắt lên vai đã rơi tuột khỏi
tay. Công việc bận rộn càng khiến Quân tạm gác lại chuyện đó.
Lời đáp trả chưa kịp thoát
ra khỏi miệng, cả người Quân đột nhiên đờ ra. Đạt thấy ánh mắt Quân như bị hút
chặt về phía trước, theo phản xạ, anh cũng quay lại.
"Hả, kia chẳng phải là
bé Hà An sao? Đã về nước rồi ư?"
Quân đặt ly rượu xuống bàn,
chậm rãi gật đầu. An đi cùng với Diệp Chi, người mà cô như hình với bóng suốt
những năm đại học. Họ chọn một chiếc bàn cạnh cửa sổ, hoàn toàn không hay biết
có hai nhân vật đang chăm chú nhìn mình.
"Giờ khác quá, suýt nữa
không nhận ra đấy". Đạt thốt lên.
"Khác ấy hả".
"Không đúng sao, cô bé
lọ lem giờ đã thành công chúa xinh đẹp rồi".
"Phải". Quân thầm
nghĩ. Mấy năm ở nước ngoài, An đã trưởng thành, không còn nét ngây ngô của ngày
xưa nữa. Mái tóc ngang vai bồng bềnh đã dài đến chấm lưng. Nét bầu bĩnh năm nào
được thay bằng dáng vẻ mảnh mai, thanh tú.
Chỉ là khuôn mặt hiền hòa
đáng yêu, chỉ là đôi mắt dịu dàng mà cương nghị, chỉ là dáng vẻ tôn thờ dù chỉ
một nhành hoa ấy, hoàn toàn không thay đổi. Và anh, vẫn không ngăn được cái
nhìn về phía cô.
"Này Quân, tôi mới là
đang uống rượu với ông đấy, làm ơn nhìn tôi được không?".
Đạt ngao ngán. Rốt cuộc từ
nãy đến giờ thằng bạn mình có nghe lọt tai được câu nào không biết. Rõ là vẫn tỏ
vẻ chăm chú lắng nghe mình nói đấy, rõ là lúc cụng ly cũng vẫn hào hứng đấy
nhưng tâm hồn thì đã bay tít ra cái bàn cạnh cửa sổ rồi.
"Sao, vẫn còn tiếc
à?"
"Tiếc gì nữa".
Khóe môi Quân hơi nhếch lên. "Người ta cũng đã có người bên cạnh rồi
mà".
Anh còn phải chúc mừng cô ấy
mới đúng chứ. An cuối cùng cũng thực hiện được ước mơ của mình, trở thành một
chuyên gia về hoa, mang vẻ đẹp của chúng đến gần hơn với mọi người.
Hơn nữa, ba năm nay, họ cũng
đâu còn liên lạc gì với nhau. Giá như ngày đó, cứ kiên định đưa ra một lời hứa,
thì với tính cách của An, cô sẽ trở về bên anh. Quen nhau chưa đầy một năm, An
biết tình cảm của anh chưa đầy một tháng nên anh không muốn bất kỳ ràng buộc
nào khiến cô khó xử. Anh không thể ghét An, trách An bởi An chưa từng hứa, cũng
chưa từng nói thích anh hay có ý muốn anh chờ cô. Bản thân anh có nhiều lúc thấy
trống trải và cô đơn, huống hồ cô ấy một thân một mình nơi đất khách quê người,
biết bao khó khăn ùa đến, cũng rất cần một người bên cạnh chia sẻ.
"Vậy sao". Đạt cười
ranh mãnh. "Còn nói không tiếc ư? Ông có thể qua mặt người khác, còn tôi
chơi với ông từ hồi còn mặc quần thủng đít đấy. Nhìn nó luôn vui vẻ, lạc quan,
tưởng mối tình năm xưa đã hết rồi, cũng hiếm khi nghe nó nhắc lại cái tên Hà
An. Bốn năm trôi qua, thì ra thằng bạn mình vẫn chưa quên được cô bé ấy".
Đạt khẽ thở dài, không nén được quay đầu lại, hóa ra chỉ còn mình An ngồi đó.
Chai rượu trên bàn đã vơi đến quá nửa.
"Tợn thật, con gái thời
nay uống rượu mà như nước..."
Câu nói nửa chừng bị tắc
trong cổ họng, bởi nhìn nét mặt Quân lúc này, anh biết mình đã bị tên bạn cho
ra ngoài vùng phủ sóng.
"Này, ông chờ tôi một
lát nhé". Quân đột nhiên đứng dậy.
"Sao thế?".
"An... Cô ấy uống rượu
không phải kém, nhưng cứ uống không ngừng như vậy thì sẽ say mất".
"Tôi cũng đang định về
đây. Ông gọi tôi đến để tự mình tôi cười, tự mình tôi nói, có thèm nhìn tôi
đâu". Đạt vờ tỏ ra trách móc. Nhưng Quân đã không kịp nghe nốt câu nói của
anh, cầm áo và đi về phía An.
Lúc biết Quân thích An, Đạt
đã vô cùng ngạc nhiên.
"Nói thật nhé, so với
những nàng công chúa xinh đẹp vây quanh ông, cô bé ấy chẳng có gì đặc biệt cả".
"Yêu một người không phải
vì người đó đặc biệt, mà là vì người đó đem lại cảm giác đặc biệt cho
mình".
Khi đó, anh đã cười cái suy
nghĩ của Quân. Nhưng từ khi An bước vào quán, cho đến khi Quân ngồi xuống đối
diện với cô, Đạt mới hiểu rằng, có lẽ, chỉ có cô bé "chẳng có gì đặc biệt ấy"
mới đem lại cảm giác đặc biệt cho thằng bạn thân của mình.
Vẻ ngoài điềm đạm, đôi mắt dịu
dàng, nụ cười thân thiện, ấm áp. Anh biết, đó là hình mẫu phụ nữ mà một khi đàn
ông đã yêu, sẽ rất khó dứt bỏ.
Ánh sáng khiến An tỉnh dậy,
hai mắt diu díu vào nhau, đầu nặng như chì, chân tay mỏi rã rời. "Mình
đang ở đâu thế này?". An uể oải nhỏm khỏi giường, một căn phòng hoàn toàn
xa lạ, trên người cô vẫn còn nguyên bộ quần áo hôm qua, sau một đêm giờ thành
ra nhăn nhúm. Cố gắng sắp xếp lại mớ cảm xúc hỗn độn, cô nhớ hôm qua mình đi uống
rượu với Diệp Chi, giữa chừng thì bạn trai Diệp Chi gọi điện, con bé liền thấy
sắc quên bạn, để mình cô ở lại. Lúc chuyến choáng hơi men thì hình như Quân đến.
Nghĩ đến Quân, An thất thần. Căn phòng này là của anh?.
Cô rón rén đi ra khỏi phòng.
Một mùi thơm quen thuộc lan tỏa tứ phía. Dường như lâu lắm rồi cô mới ngửi thấy.
Cô bước nhè nhẹ về nơi có tiếng động. Thì ra là nhà bếp. Quân đang quay lưng về
phía cô, khói nóng lan tỏa xung quanh anh, lại nghe có tiếng sôi lục bà lục bục.
Hình ảnh quen thuộc ấy khiến An có cảm giác như nhìn thấy ảo ảnh: "Mình
đang tỉnh hay mơ đây".
"Dậy rồi à". Quân
đột nhiên xoay người, cười có chút gượng gạo khi nhìn thấy cô.
"À... dạ...vâng".
An lắp bắp, tưởng như cái miệng đã không còn là của mình.
"Hôm qua, anh nhặt được
em ở quán rượu". Quân châm chọc, như cái cách anh vẫn hay đùa cô trước
đây.
"Ưm. Cái đấy... thì em
biết". Không ngờ sau bốn năm, lần đầu gặp lại anh, lại trong một hoàn cảnh
như thế này.
Cô hơi cúi đầu, đôi tay vô
thức mân mê vạt áo. Thấy vẻ tần ngần của An, Quân hơi lớn giọng: "Còn đứng
đó. Nhìn cái mặt em chắc đói lắm rồi hả. Đi rửa mặt đi, anh làm xong đồ ăn rồi
đó"
An nhăn mũi, gãi gãi tai,
quay người bước vào nhà vệ sinh. Anh vẫn vậy, lúc nào cũng coi cô như một con
bé con, thích trêu chọc rồi sau đó lại tỏ ra quan tâm.
Rửa mặt xong, vẫn còn cảm thấy
khó xử, An ngập ngừng bước vào bàn ăn.
"Món tủ một thời của em
đây".
An hơi ngẩn người. Cháo đậu
xanh. Trước đây, mỗi lần Quân say rượu, em gái anh sẽ chạy sang phòng tìm cô.
Cũng rất ít khi phải chăm sóc người say nhưng nhìn Kim Anh hậu đậu đang lo cuống
quýt lên, cô không nỡ từ chối. Cô thường cho anh uống nước chanh muối, sau đó nấu
một nồi cháo đỗ xanh, dặn Kim Anh lúc anh tỉnh thì cho anh ăn.
" Ồ, không ngờ lòng tốt
của mình cũng có ngày được báo đáp".
An cười, đỡ bát cháo từ tay
Quân. Nhìn bát cháo thơm lừng, nóng hổi, chẳng hiểu sao nỗi buồn chất chứa
trong lòng bỗng nhiên dịu lại.
Ăn từng thìa cháo, cảm nhận
vị ngọt của thịt, vị bùi của đỗ xanh quyện với vị cay nồng của rau thơm, An thấy
một cảm giác thân quen ùa về. Nhớ khi còn bé, mẹ hay nấu món này cho hai chị em
vào buổi sáng. Ăn nhiều đến nỗi, hương vị của bát cháo thịt đỗ xanh đã đọng lại
thành một trong những kí ức của tuổi thơ. Suốt ba năm du học, cho đến khi về nước
bận rộn với công việc, cô gần như đã quên mất món ăn quen thuộc ngày xưa. Bởi
thế nên lúc này cảm thấy bùi ngùi khó tả, nhất là khi tác giả của nó là Quân.
Từ lúc bắt đầu ăn cho đến giờ,
hai người không nói gì.
Cô len lén ngẩng đầu nhìn
anh, Quân vẫn đang chăm chú ăn cháo. Anh vốn ghét cháo lắm mà, chẳng qua vì nể
cô mà ăn thôi. Thời gian trôi qua, bản chất con người còn thay đổi, nói chi đến
sở thích hay thói quen.
Cô rất hiểu, ngày hôm qua, tại
sao lại uống đến say mèm. Lúc ngồi cạnh Diệp Chi, nghe cô ấy tâm sự chuyện tình
cảm, có thể bình tĩnh mà lắng nghe, mà an ủi cô ấy. Khi chỉ còn lại một mình,
nghĩ đến chính bản thân mình, lại thấy cô đơn và tủi thân đến thế. Cô rất ghét
việc dùng rượu để giải sầu, vậy mà lại không thể ngăn bản thân bùng phát trong
hoàn cảnh ấy.
Có lẽ, cô đã khóc rất nhiều,
đã kể rất nhiều. Thật may, Quân lại làm như chẳng có chuyện gì, chỉ như vô tình
gặp cô ở quán rượu, không biết nhà cô ở đâu nên "nhặt" về đây. Điều
đó cũng khiến cô thấy thoải mái hơn.
Nghe Kim Anh nói, anh vẫn
chưa lấy vợ. Hôm nay đến đây, quả nhiên là vậy. "Anh định làm một anh
chàng độc thân thế này mãi sao?", môi mấp máy định nói câu đó để phá tan bầu
không khí im lặng, chợt nghĩ đến bản thân chẳng kém gì anh, cô cũng đã hai mươi
bảy tuổi rồi.
"Sao, mặt anh dính cái
gì à?"
"Chắc hôm qua em làm
phiền anh lắm phải không?"
"Trước mặt anh thì
không cần hỏi những câu khách sáo thế".
Cũng đúng, cô đã rất nhiều lần
làm phiền anh rồi, còn ngại gì nữa chứ, mà anh, thì cũng làm phiền cô không ít
lần. Nghĩ thế, An nhoẻn miệng cười, đôi gò má sau cơn say ửng lên phơn phớt hồng.
Quân chợt thấy lòng mênh
mang. Đó là cô gái tối qua còn buồn rười rượi, vừa khóc vừa uống rượu đó ư?. Cô
ấy luôn như thế. Lúc nào cũng dùng nụ cười để cất giấu nỗi buồn. Cả buổi, cô
chăm chú nghe Diệp Chi nói, uống cùng cô bạn, động viên cô bạn nhưng anh thấy
đôi mắt cô, dáng vẻ của cô cũng nặng trĩu những ưu phiền, vì thế mới không kiềm
lòng được mà chạy đến bên cô.
"Em đang làm ở
"flowers" phải không?". Quân đổi chủ đề.
"Anh biết ạ?" An
ngẩng mặt, tay phải khẽ vén tóc mái, một cử chỉ rất quen thuộc mỗi khi cô biểu
lộ sự ngạc nhiên.
"Anh nhìn thấy em ở
showroom và nghe các nhân viên nói em là quản lý mới ở đó".
"À, vâng, Em làm việc
trong Đà Lạt gần một năm thì được chuyển ra đây, cũng được hai tháng rồi. Em phụ
trách phát triển sản phẩm, thiết kế hoa cho các sự kiện và quản lý
showroom".
"Điều đó đúng với mong
ước của em rồi".
An cười không đáp.
"Em không thể tạm xa rời
những bông hoa vì anh sao?". Câu nói của Hoàng Minh lại vang vọng bên tai.
Từ bỏ đam mê hay từ bỏ tình yêu?. Tại sao lúc nào cô cũng đứng giữa hai lựa chọn
đó.
Cô đã từng quan niệm, tình
yêu nam nữ chỉ là một phần trong cuộc sống, không có nó người ta vẫn còn bạn
bè, gia đình. Còn đam mê là cái có thể theo ta suốt cuộc đời, phải làm những thứ
mình không thích, phải đánh đổi đam mê của mình, cũng đau khổ không kém việc phải
yêu hoặc lấy một người mà mình không yêu. Cô luôn biết mình thích gì, mình cần
gì, dù trái tim rung động về tình yêu, nhưng không vì thế mà đánh rơi mất hoài
bão, ước mơ của mình.
Trải qua những khó khăn nơi
đất khách quê người, cô mới nhận ra rằng, mình cần một người bên cạnh biết nhường
nào. Đúng lúc đó thì Hoàng Minh xuất hiện. Dẫu rằng anh không hiểu được, không
chia sẻ được niềm đam mê khắc cốt ghi tâm của cô, nhưng anh đã đến bên cô trong
giai đoạn khó khăn nhất, giúp cô tự tin và hoàn thiện bản thân. Những tưởng đó
là bến đỗ cuối cùng, có thể cùng nắm tay cô đi đến cuối con đường. Nhưng rốt cuộc
cô vẫn phải lựa chọn.
Hoàng Minh là con trai duy
nhất trong một gia đình thương nhân giàu có. Bố mẹ anh muốn con dâu của họ cũng
phải đảm đương công việc kinh doanh của gia đình. Đó cũng là nguyên nhân chính
cho sự rạn nứt của cô và anh. Giá như anh có thể hiểu được niềm đam mê đã ăn
sâu vào máu thịt của cô, thì có lẽ anh đã không bắt cô phải lựa chọn.
Có lẽ nào tình yêu của cô
dành cho anh chưa đủ mạnh để phải từ bỏ sở thích cá nhân của mình.
Ngày hôm qua, cô mới nghe
tin anh đã lấy vợ, một cô gái rất môn đăng hộ đối với gia đình.
Hóa ra, tình cảm cũng có thể
dễ dàng quên nhanh như thế.
Là cô chưa tìm được tình yêu
đích thực hay cô vì đam mê của riêng mình mà dễ dàng buông tay?
Thực sự, cô mạnh mẽ hay là
ích kỷ đây?
Một làn sương mờ phủ lên đôi
mắt của An, cổ họng hơi nghẹn lại. Ngẩng đầu lên, thấy Quân đang nhìn mình, cô
vội cười.
"Anh thấy showroom thế
nào?"
"Anh thích phong cách ở
đấy. Nói thế nào nhỉ. Giản dị mà tinh tế. Sáng tạo và lôi cuốn. Anh có cảm giác
các loài hoa được đan xen, tô điểm và tôn vinh nhau".
"Anh thấy thế ạ".
Nét mặt An lộ rõ sự xúc động. "Thực sự em cảm thấy rất vui".
Quân cười: " Các nhân
viên ở đó đã nói, đều là nhờ quản lý mới của họ".
"Ồ, họ nói hơi quá rồi.
Đó là công sức của một tập thể, không phải của một cá nhân".
"Nhưng anh tin chính em
là người đã gắn kết các loài hoa thành một dạng ngôn ngữ. Điều đó không phải ai
cũng làm được".
An bần thần, như có một luồng
điện đang chạy dọc sống lưng. ""A flower is not a flower alone; a
thousand thoughts invest it". Anh ấy nhớ sao?. Trước đây và bây giờ, chỉ
có anh vẫn luôn hiểu những điều mà cô che giấu. Quân tựa như vầng mặt trời sưởi
ấm thế giới vốn luôn khép kín của cô, cũng chính anh khơi dậy trong cô niềm đam
mê luôn ấp ủ cho những bông hoa. Nhưng ngày đó, với một tâm hồn non nớt và nhút
nhát, cô không đủ tự tin có thể níu giữ trái tim anh, người đàn ông được biết
bao cô gái ngưỡng mộ. Đứng giữa một tình yêu chênh vênh và một tình yêu mà bản
thân đã có niềm tin kiên định, An đã chọn cái thứ hai. Tình yêu dành cho các
loài hoa đã đưa An đến với Quân và cũng chính tình yêu đó đưa cô rời xa anh.
"Anh Quân... Cảm ơn
anh. Những gì anh nói có ý nghĩa khích lệ em rất nhiều. Các dự định của em gần
như mới chỉ trong giai đoạn khởi động. Làm thế nào để những bông hoa trở nên gần
gũi với mọi người, làm thế nào để chúng được tôn vinh một cách xứng đáng, em
luôn luôn bị hai câu hỏi đó ám ảnh".
"Cô bé này nói về hoa
là thái độ khác hẳn, cứ như thành một con người khác vậy". Quân chợt nhận
ra, chính mình đang nhìn An hơi lâu. Anh khẽ hắng giọng: "Anh nghĩ rằng những
gì em làm đang thu được kết quả tốt đấy. Bằng chứng chính ở sự yêu mến của
khách hàng dành cho showroom...".
"Ok, tôi sẽ đến
ngay".
"Anh phải đi bây giờ
sao ạ?"
"Ừ, công ty có việc đột
xuất, anh phải đi bây giờ". Nhìn thấy bát cháo của An vẫn còn quá nửa, anh
liền giục: "Em ăn nốt cháo đi, nếu mệt thì cứ nghỉ lại ở đây, khá hơn hãy
về".
"Thế sao được, vậy em
cũng xin phép về ạ".
"Để anh đưa em về"
An chưa kịp nói: "Không
cần đâu anh", Quân đã đứng dậy, đi nhanh lên lầu. Tác phong vẫn thần tốc
như ngày nào.
An đành ăn nốt bát cháo, rồi
đứng dậy thu dọn. Quân hình như vẫn đang nghe điện thoại, cô thấy có tiếng rì rầm
phía trên lầu. Anh đúng là con người của công việc, lúc nào cũng bận rộn như vậy.
Rửa bát xong, vẫn chưa thấy
Quân đi xuống, An liền tranh thủ ngắm nghía xung quanh. Anh luôn thích sống đơn
giản, căn nhà chỉ có hai màu chủ đạo đen trắng, bày trí những vật dụng cần thiết.
An vén rèm cửa sổ, tò mò
không biết khu vườn nhà ông giám đốc sẽ như thế nào. Thật bất ngờ, đập vào mắt
cô là muôn vàn sắc hoa đang bung nở. Hoa hồng đỏ leo trên bờ tường, cô biết đây
là một giống hoa ở châu Âu, phải chăm sóc rất cẩn thận mới ra được những đóa
hoa to đẹp thế kia. Dưới mặt đất, hai bên con đường dải sỏi, trồng xen kẽ những
loài hoa bụi, xanh đỏ, tím vàng đủ màu vui mắt.
An ngẩn ngơ, bước ra ngoài
như người mộng du. Cả khu vườn lung linh trong nắng sớm, vươn những đóa hoa mịn
màng vẫy chào cô.
"Ôi có cả violet".
An mừng rỡ thốt lên. Cô say mê mùi hương của loài hoa này, mỗi khi có mưa hoặc
chỉ cần vẩy nhẹ nước lên mấy nhành hoa, mùi hương của chúng sẽ thật nồng nàn,
da diết. Cô cũng không biết có phải tên chúng là violet không, chỉ thấy màu sắc
và hình dáng giống hệt hoa violet mà cô vẫn thấy bán ở các cửa hàng. Lá của
chúng to hơn và hơi dính, chỉ cần cắt nhánh cắm xuống đất là ra lộc. Hồi còn ở
nhà, cô thích trồng violet ngoài ban công. Lâu lắm rồi cô mới được nhìn thấy
chúng.
Ánh mắt An ngừng lại ở trung
tâm của khu vườn, nơi loài hoa mà cô yêu thích nhất, đang ánh lên một sắc màu
kiêu sa đến nao lòng. Hoa hồng vàng, loài hoa của những ước mơ tốt đẹp nhất,
cho lời chúc mừng và lời xin lỗi hoặc bày tỏ thiện cảm. Hoa hồng vàng trong các
bó hoa, được bổ sung như một yếu tố của hạnh phúc. Cô bước đến, nâng niu những
bông hoa trên tay. Nắng cười phủ lên người cô lớp phấn hồng, gió tinh nghịch
kéo bay bay tà áo.
Người đi ra khỏi cửa, chợt sững
sờ. Bao lâu rồi mà thói quen ấy vẫn không thay đổi. Bao lâu rồi mà hình dáng
kia vẫn khiến trái tim anh thổn thức, vẹn nguyên như ngày đầu anh nhìn thấy cô,
trong chiếc khăn choàng màu kem, mái tóc dài để xõa, hai tay nhẹ nhàng chắp đằng
sau, khuôn mặt bình lặng, bình lặng đến lạ lùng, trong đôi mắt dường như chỉ có
cô ấy và hoa.
Người con gái ấy đứng giữa
khu vườn, nhẹ nhàng, thanh tao như một đóa hoa bừng lên trong nắng sớm.
Bất giác anh khẽ khàng:
"Những bông hoa là thế giới của em, sẽ có ngày anh cũng là một phần trong
thế giới ấy".
Hoa hồng vàng dường như cũng
đang lấp lánh cười.
Có người nói,
Hoa hồng vàng tượng trưng
cho sự phản bội và chia rẽ khôn nguôi.
Nhưng Hà An nói rằng,
Hoa hồng vàng, tượng trưng
cho sự khởi đầu mới.
"Người con trai ấy có
thể phá vỡ thành lũy cuối cùng ngăn cách cô với thế giới bên ngoài, khiến cô phải
xù lông xù cánh để bảo vệ mình, và cũng chính người đó lại khiến cô thấy mình
được che chở. Bên cạnh anh, cô có thể là chính mình. Giá như anh và cô có thể gặp
nhau sớm hơn hoặc muộn hơn, chứ không phải bây giờ. Ba năm, 130.000 cây số, thật
quá khó cho một cuộc tình mới nhen nhúm lên giữa hai người. Giữa cuộc sống đầy
cám dỗ, có gì để đảm bảo rằng anh sẽ không thay đổi. Giữa nơi xứ lạ, ai dám phủ
nhận sẽ có lúc nào đó cô cũng cần một bờ vai để tựa vào. Sự ràng buộc biết đâu
chỉ khiến cho hai người là gánh nặng của nhau."
"Đó là người con gái mà
anh đã tìm kiếm bấy lâu. Khi cô vui, khiến anh cũng không thể không cười. Còn
khi cô ở trong thế giới của mình lại là lúc cô có sức hút nhất, khiến anh không
thể rời mắt.Tâm hồn cô trong sáng, hiền dịu và rạng ngời như ánh trăng mùa thu.
Dù có sớm hơn hay muộn hơn, thì cô vẫn là sự lựa chọn duy nhất của con tim
anh"
Họ đã chia tay nhau như vậy.
Sau bốn năm, giữa dòng đời xô đẩy, tưởng như câu chuyện quá khứ, mang theo những
rung động, những mong ước và cả những vụn vỡ đã lùi vào dĩ vãng. Hóa ra, nó chỉ
là sự kết thúc cho một khởi đầu mới.
Nhung Phạm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét