Vẫn là những cơn mưa ào ào, xối xả như muốn rút cạn nguồn nước
từ nền trời mờ đục, xa thăm thẳm... Vẫn là những tiếng sấm rền ì ầm, âm âm như
vọng lại từ bến bờ nào xa xôi lắm... Vẫn là tiếng gió rít liên hồi, quơ đập xào
xạc tàng cây đẫm nước trước hiên nhà, thảng hoặc một vài tia chớp lóe lên như
muốn xé toạc nền trời... Vẫn là những âm sắc không thể nào thiếu, không trộn lẫn
vào đâu được của một cơn mưa lớn đầu mùa...
Và – đằng sau tất cả những thanh âm ấy – nằm thật khẽ, thật êm ở một khoảng mơ hồ, khó xác định, giữa thực và hư là một thứ thanh âm mong manh, dịu nhẹ như tia nắng sớm của mùa thu, thuần khiết và trong suốt như giọt sương neo đầu cành buổi sớm mai – thanh âm của nỗi nhớ trong mưa – miên man, réo rắt dội về từ miền ký ức xa thẳm trong tôi.
Mưa… Một mùa mưa nữa lại bắt đầu!
Mưa ở Sài Gòn không có gì đặc biệt – đặc biệt chăng là những kỷ niệm gắn liền với mỗi mùa mưa. Đêm nay trời lại đổ mưa. Mưa rơi trắng xóa cả đất trời. Đứng trên tầng cao, ngước mắt nhìn ra khoảng không gian bao la trước mặt, không thấy gì ngoài một màu trời xám xịt và mờ mịt bụi nước. Để mặc cho gió thổi những hạt mưa lành lạnh quất nhè nhẹ vào gương mặt, vương đầy trên mái tóc, ký ức dẫn dắt tôi về với khung trời đại học, cái thời tuổi trẻ xa xưa hun hút những kỷ niệm ngây thơ, trong sáng, cái thời cùng nhỏ bạn đạp xe rong ruổi trên những con đường rợp bóng cây, để đầu trần lang thang đi dưới những cơn mưa bụi đầu mùa để hạt mưa li ti mát lạnh vương đầy trên mái tóc, nghe gió vờn quanh và nghe lòng lâng lâng một cảm giác thật khó nắm bắt, thật khó diễn tả...
Lùi về xa hơn nữa trong vùng ký ức là những cơn mưa tầm tã ở Nha Trang, miền thùy dương cát trắng yêu dấu của tôi. Không giống như những cơn mưa Sài Gòn, mưa ở đây không bất ngờ và cũng không chợt đến rồi chợt đi. Có ai đó đã ví rất hay rằng mưa Sài Gòn như một nàng thiếu nữ đỏng đảnh, hay giận hay hờn và thường hay nũng nịu, làm duyên. Chưa thấy ai làm phép so sánh ẩn dụ ấy với những cơn mưa ở miền trung, có lẽ bởi những cơn mưa ở đây hung hãn, dai dẳng và dữ dội quá.
Mưa rơi mù mịt cả đất trời, mưa rơi từ tờ mờ sáng cho đến khi thành phố đã lên đèn, đôi khi mưa rơi tầm tã suốt mấy ngày liền. Âm thanh tí tách, rả rích và buồn buồn ấy cứ vang lên đều đều tứ phía khiến cho ta có cảm giác như mưa sẽ kéo dài bất tận, triền miên và không bao giờ dứt. Có những ngày mưa rơi trắng xóa cả mặt sông, con sông Cái vốn hiền hòa là vậy, vào những ngày mưa bão lại trở nên hung hãn và mang dáng vẻ thật đáng sợ – mặt sông sủi bọt đục ngầu, nước từ thượng nguồn cuồn cuộn đổ về kéo theo từng mảng lục bình lớn nở đầy hoa tím, thân cây, gỗ mục và bất cứ thứ gì mà nó gặp trên dòng chảy rồi ầm ầm cuốn phăng ra cửa biển... Đã qua bao mùa mưa nắng, con sông ấy bây giờ đã khác xưa, mỗi khi trở về vẫn thấy thương thật nhiều dòng sông xưa mượt mà với bên lở bên bồi và một trời ký ức.
Đêm nay mưa Sài Gòn bỗng trở nên tầm tã và rả rích rơi khiến cho không gian cũng nhuốm màu ảm đạm. Tiếng nhạc buồn ở một quán cà phê nào đó theo gió mơ hồ thoảng tới lúc xa lúc gần làm cho lòng người cũng tự nhiên mềm lại.
Ngoài hiên giọt mưa thu thánh thót rơi
Trời lắng u buồn mây hắt hiu ngừng trôi.
Nghe gió thoảng mơ hồ trong mưa thu. Ai khóc ai than hờ!
Vài con chim non chiêm chiếp kêu trên cành như nhủ trời xanh
Gió ngừng đi, mưa buồn chi, cho cõi lòng lâm ly…
Mưa! Mưa gieo vào lòng nỗi trống vắng mênh mông. Mưa khơi gợi và làm cháy bùng lên nỗi nhớ ngủ yên trong hun hút cõi hồn.
Mưa! Một mùa mưa nữa lại sắp qua đi. Một mùa mưa nữa lại lặng lẽ in bóng trong dòng suối hồn tôi. Tí tách rả rích buông vào hồn những niềm đau không tên. Tí tách rả rích thả nỗi nhớ nổi trôi trong vùng ký ức mênh mông...
Ngoài kia mưa vẫn rơi từng giọt đều đều, tí tách êm êm. Gió vẫn rít từng cơn vi vút. Tiếng nhạc trầm buồn vẫn thoang thoảng ngân nga, lúc xa lúc gần, bồng bềnh xen lẫn trong tiếng mưa rơi… Anh vẫn bước bên cuộc đời tôi, lặng lẽ và hun hút như mảnh trăng khuya neo giữa nền trời đêm thăm thẳm. Có khi nào anh chợt nhìn mưa rơi và nhớ, xin hãy thì thầm đôi tiếng - gọi tên nhau!.
Và – đằng sau tất cả những thanh âm ấy – nằm thật khẽ, thật êm ở một khoảng mơ hồ, khó xác định, giữa thực và hư là một thứ thanh âm mong manh, dịu nhẹ như tia nắng sớm của mùa thu, thuần khiết và trong suốt như giọt sương neo đầu cành buổi sớm mai – thanh âm của nỗi nhớ trong mưa – miên man, réo rắt dội về từ miền ký ức xa thẳm trong tôi.
Mưa… Một mùa mưa nữa lại bắt đầu!
Mưa ở Sài Gòn không có gì đặc biệt – đặc biệt chăng là những kỷ niệm gắn liền với mỗi mùa mưa. Đêm nay trời lại đổ mưa. Mưa rơi trắng xóa cả đất trời. Đứng trên tầng cao, ngước mắt nhìn ra khoảng không gian bao la trước mặt, không thấy gì ngoài một màu trời xám xịt và mờ mịt bụi nước. Để mặc cho gió thổi những hạt mưa lành lạnh quất nhè nhẹ vào gương mặt, vương đầy trên mái tóc, ký ức dẫn dắt tôi về với khung trời đại học, cái thời tuổi trẻ xa xưa hun hút những kỷ niệm ngây thơ, trong sáng, cái thời cùng nhỏ bạn đạp xe rong ruổi trên những con đường rợp bóng cây, để đầu trần lang thang đi dưới những cơn mưa bụi đầu mùa để hạt mưa li ti mát lạnh vương đầy trên mái tóc, nghe gió vờn quanh và nghe lòng lâng lâng một cảm giác thật khó nắm bắt, thật khó diễn tả...
Lùi về xa hơn nữa trong vùng ký ức là những cơn mưa tầm tã ở Nha Trang, miền thùy dương cát trắng yêu dấu của tôi. Không giống như những cơn mưa Sài Gòn, mưa ở đây không bất ngờ và cũng không chợt đến rồi chợt đi. Có ai đó đã ví rất hay rằng mưa Sài Gòn như một nàng thiếu nữ đỏng đảnh, hay giận hay hờn và thường hay nũng nịu, làm duyên. Chưa thấy ai làm phép so sánh ẩn dụ ấy với những cơn mưa ở miền trung, có lẽ bởi những cơn mưa ở đây hung hãn, dai dẳng và dữ dội quá.
Mưa rơi mù mịt cả đất trời, mưa rơi từ tờ mờ sáng cho đến khi thành phố đã lên đèn, đôi khi mưa rơi tầm tã suốt mấy ngày liền. Âm thanh tí tách, rả rích và buồn buồn ấy cứ vang lên đều đều tứ phía khiến cho ta có cảm giác như mưa sẽ kéo dài bất tận, triền miên và không bao giờ dứt. Có những ngày mưa rơi trắng xóa cả mặt sông, con sông Cái vốn hiền hòa là vậy, vào những ngày mưa bão lại trở nên hung hãn và mang dáng vẻ thật đáng sợ – mặt sông sủi bọt đục ngầu, nước từ thượng nguồn cuồn cuộn đổ về kéo theo từng mảng lục bình lớn nở đầy hoa tím, thân cây, gỗ mục và bất cứ thứ gì mà nó gặp trên dòng chảy rồi ầm ầm cuốn phăng ra cửa biển... Đã qua bao mùa mưa nắng, con sông ấy bây giờ đã khác xưa, mỗi khi trở về vẫn thấy thương thật nhiều dòng sông xưa mượt mà với bên lở bên bồi và một trời ký ức.
Đêm nay mưa Sài Gòn bỗng trở nên tầm tã và rả rích rơi khiến cho không gian cũng nhuốm màu ảm đạm. Tiếng nhạc buồn ở một quán cà phê nào đó theo gió mơ hồ thoảng tới lúc xa lúc gần làm cho lòng người cũng tự nhiên mềm lại.
Ngoài hiên giọt mưa thu thánh thót rơi
Trời lắng u buồn mây hắt hiu ngừng trôi.
Nghe gió thoảng mơ hồ trong mưa thu. Ai khóc ai than hờ!
Vài con chim non chiêm chiếp kêu trên cành như nhủ trời xanh
Gió ngừng đi, mưa buồn chi, cho cõi lòng lâm ly…
Mưa! Mưa gieo vào lòng nỗi trống vắng mênh mông. Mưa khơi gợi và làm cháy bùng lên nỗi nhớ ngủ yên trong hun hút cõi hồn.
Mưa! Một mùa mưa nữa lại sắp qua đi. Một mùa mưa nữa lại lặng lẽ in bóng trong dòng suối hồn tôi. Tí tách rả rích buông vào hồn những niềm đau không tên. Tí tách rả rích thả nỗi nhớ nổi trôi trong vùng ký ức mênh mông...
Ngoài kia mưa vẫn rơi từng giọt đều đều, tí tách êm êm. Gió vẫn rít từng cơn vi vút. Tiếng nhạc trầm buồn vẫn thoang thoảng ngân nga, lúc xa lúc gần, bồng bềnh xen lẫn trong tiếng mưa rơi… Anh vẫn bước bên cuộc đời tôi, lặng lẽ và hun hút như mảnh trăng khuya neo giữa nền trời đêm thăm thẳm. Có khi nào anh chợt nhìn mưa rơi và nhớ, xin hãy thì thầm đôi tiếng - gọi tên nhau!.
Mùa mưa 2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét