Ngôn ngữ và giọng điệu trong
Văn chương là nghệ thuật của
ngôn từ và mỗi nhà văn lớn đều là những nghệ sĩ bậc thầy về tiếng nói. Khác với
ngôn ngữ không có tính nghệ thuật, chỉ nhằm mục đích chủ yếu là thông tin, truyền
đạt một điều gì đó chính xác, nội dung được giới hạn chặt chẽ. Ngôn ngữ nghệ
thuật bao giờ cũng tìm cách truyền các quan điểm của nghệ sĩ vào đối tượng được
miêu tả, truyền vào đấy một lối nhìn sự vật, cách nhận thức và cảm quan về thế
giới của nhà văn, nói cách khác là ngôn ngữ mang dấu ấn của cá tính và
phong cách nghệ sĩ.
Xuất hiện trên văn đàn cùng
thời với rất nhiều nhà văn khác, Thạch Lam mang một dấu ấn rất riêng. Không
trào lộng như Vũ Trọng Phụng, không hài hước như Nguyễn Công Hoan, không triết
lý như Nam Cao. Thạch Lam nhẹ nhàng và tinh tế. Ngôn ngữ và giọng điệu trữ tình
cũng vì thế là đặc trưng cơ bản của truyện ngắn Thạch Lam. Mỗi truyện ngắn của
ông như một bài thơ về những cuộc đời, những thân phận nhỏ bé, côi cút và bất hạnh,
gợi sự thương cảm, xót xa sâu sắc của tình người. Giản dị mà sâu sắc, chứa chan
tình nhân ái, Thạch Lam hướng người đọc tới sự thanh cao của cái đẹp, cái thiện.
Ông luôn đi sâu vào khám phá đời sống tâm linh của nhân vật bằng một ngòi bút rất
tinh tế, rất hiểu sự đời - đó là những vẻ đẹp lẩn khuất bên trong tâm hồn con
người: tình thương, sự cảm thông, lòng vị tha giữa người với người, giữa người
với vật. Thật cảm động trước tình thương mà bọn trẻ dành cho lũ chim non trong
cơn giông tố, sự sám hối bởi một phút giận dữ đã gây bất hạnh cho một con người,
sự cảm thông với số phận nghèo khổ của những tấm lòng cao cả, những tâm hồn
trong sáng, hồn nhiên của những em bé nghèo nơi phố huyện… những con người nhỏ
bé, bình thường ấy bỗng vút cao trong tác phẩm Thạch Lam, gợi sự ám ảnh về nhân
cách và tình người cao cả. Ngôn ngữ truyện ngắn Thạch Lam là lối ngôn ngữ dư
ba, có sức đọng lớn:
“…Tôi ngạc nhiên tự hỏi sao
mình hãy còn là người lương thiện, không phải là kẻ ăn cắp, cái đó cũng không
khiến tôi lấy làm ngạc nhiên hơn. Mà còn là người lương thiện, tôi tự thấy mình
cũng chẳng có gì là đáng khen. Tôi nhớ rõ lúc đó không một ý nghĩ nào về danh dự,
về điều phải, điều trái ngăn cản tôi, và khiến tôi đi vào con đường ngay, như
người ta vẫn nói. Không, không có một chút gì như thế. Cái gì đã giữ tôi lại?
Tôi không biết… có lẽ chỉ có lời nói không đâu, một cử chỉ nào đấy, về phía này
hay phía kia, đã khiến tôi có ăn cắp hay không ăn cắp. Chỉ một sợi tóc nhỏ, một
chút gì đó, chia địa giới hai bên…”(Sợi tóc)
“Bà Cả hình như không nghe
thấy gì nữa. Mắt bà đờ ra như đang theo đuổi một ước vọng xa xôi, bà đang nghĩ
rằng không bao giờ bà biết được những nỗi lo sợ ấy, bởi không bao giờ bà được bồng
đứa con trên tay, nâng niu ấp ủ một cái mầm sống trong lòng. Không bao giờ… giá
bà đánh đổi tất cả của cải để lấy đứa con…” (Đứa con).
“… Hình như có những cái lẽ
tối tăm làm cho nàng sợ hãi, không dám nhận lời. Liên lờ mờ thấy rằng nàng
không đủ can dảm làm một việc như thế, không đủ quả quyết với mình để chống lại
những cái cay nghiệt gây nên xung quanh nàng. Không phải vì nàng quyến luyến đứa
con lên sáu: nàng không yêu nó vì nó xấc láo như bố. Nhưng bỏ chồng bỏ con để lấy
Tâm, để được sung sướng riêng lấy mình nàng, Liên cho như là một sự việc không
bao giờ có thể làm được.” (Một đời người)
Thạch Lam không gân guốc,
không đao to búa lớn mà luôn thâm trầm kín đáo. Và đằng sau những dòng chữ lặng
lẽ ấy là bao nhiêu những dằn vặt của sự thức tỉnh nhân cách con người. Mỗi người
ai rồi cũng sẽ có tình huống phải lựa chọn, những phút giây chống chếnh bên bờ
vực của sự sa ngã nhân cách. Nếu không sáng suốt và bản lĩnh để chiến thắng người
ta sẽ ngã, sẽ tự đánh mất mình. Truyện ngắn Thạch Lam với những lời văn nhẹ
nhàng và kín đáo, như những khúc tâm tình giúp người ta sáng suốt để lựa chọn
cho mình lối đi đẹp nhất cho cuộc đời. Thuở sinh thời, Thạch Lam luôn tâm niệm: “Văn
chương không phải là một cách đem đến cho người đọc sự thoát ly hay sự quên…,
văn chương là một thứ khí giới thanh cao và đắc lực làm cho lòng người thêm
trong sạch và phong phú hơn.” (Theo dòng)
Văn Thạch Lam nhẹ nhàng, thủ
thỉ nhưng có sức ám ảnh lớn. Là lối truyện tâm tình, không có cốt truyện, toàn
truyện không hề có hành động phát triển xung đột mà chỉ toát lên một tâm trạng,
một không khí nhưng lại rất thực, rất đời. Truyện ngắn Thạch Lam như một tấm
gương sáng mà ai soi vào đó cũng thấy có mình, thấy ưu điểm, nhược điểm để hiểu
mình hơn, hiểu người hơn, để cảm thông hơn và sống đẹp hơn.
“… Tôi rùng mình nghĩ đến số
phận của anh xe khốn nạn. Ba đồng bạc phạt! Anh ta sẽ phải vay trả cai xe để nộp
phạt; nhưng ba đồng bạc nợ ấy, bao giờ anh mới trả xong, sau những ngày nhịn
đói, bị cai xe hành hạ đánh đập vì thù hằn?
Tôi càng nghĩ đến bao nhiêu
càng khinh bỉ tôi bấy nhiêu. Qua ô Yên Phụ, nhìn thấy những thợ thuyền tấp nập
làm việc dưới ánh đèn trong những căn nhà lá lụp xụp, tôi rảo bước đi mau, hình
như trông thấy tôi họ sẽ biết cái hành vi khốn nạn và nhỏ nhen đáng khinh bỉ của
tôi ban nãy… sự hối hận thấm thía vào lòng tôi…” (Một cơn giận).
Thạch Lam là vậy đó, luôn
luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu, hiểu lòng mình để hiểu về người khác. Ông
đã đặt mình vào vị trí nhân vật để nói lên cảm nghĩ về số phận những kiếp người
nhỏ bé trong xã hội và để từ đó toát lên sự cảm thông sâu sắc với những cảnh đời
nghiệt ngã, khổ đau. Thạch Lam đã từng nói: “Nhà văn cốt nhất phải đi sâu
vào tâm hồn mình, tìm thấy những tính tình và cảm giác thành thực; tức tìm thấy
tâm hồn của mọi người qua tâm hồn của chính mình, đi đến chỗ bất tử mà không tự
biết và qua tâm hồn ta, chúng ta có thể đoán biết được tâm hồn mọi người. Và chỉ
khi nào chúng ta hiểu biết được những trạng thái tâm lý người ngoài.” Cái
hiện thực nhà văn quan tâm bậc nhất là hiện thực tâm trạng, là lối nghĩ, lối cảm
ẩn khuất bên trong mỗi con người và nhà văn dùng nó để khám phá thế giới. Cảm
xúc tâm trạng của nhà văn bao giờ cũng xuất phát từ thế giới hiện thực, nhưng
được biểu hiện qua bút pháp lãng mạn, làm cho Thạch Lam vừa gần gũi với các nhà
hiện thực, vừa mang vóc dáng lãng mạn, trữ tình.
Là một thành viên của Tự lực
văn đoàn, Thạch Lam có ảnh hưởng của trường phái lãng mạn. Song trong cái lãng
mạn của Thạch Lam có vẻ tươi sáng của ngày mai tốt đẹp hơn ngày hôm nay, nó thức
tỉnh trong sâu thẳm con người một chút mơ mộng, một niềm vui sống. Giọng văn Thạch
Lam có sức sôi cuốn kỳ diệu là vì vậy. Càng đọc càng say, càng đọc càng bị cuốn
hút. Nó như kiểu “lạt mềm buộc chặt”, càng đi sâu vào người đọc càng không thể
dứt ra. Chất giọng ấy đã diễn tả một cách tinh tế những cung bậc tình cảm của
con người. Một nỗi buồn khe khẽ, vơ vẩn, mơ hồ của một cô bé trong cảnh chiều
tàn nơi phố huyện.
“Chiều. Chiều rồi. Một chiều
êm ả như ru, văng vẳng tiếng ếch nhái kêu ngoài đồng ruộng theo gió nhẹ đưa
vào. Trong cửa hàng hơi tối, muỗi đã bắt đầu vo ve. Liên ngồi yên lặng bên mấy
quả thuốc sơn đen: đôi mắt chị bóng tối ngập đầy dần vào cái buồn của buổi chiều
quê thấm thía vào tâm hồn ngây thơ của chị; Liên không hiểu sao, nhưng chị thấy
lòng buồn man mác trước cái giờ khắc của ngày tàn.” (Hai đứa trẻ)
Sự xúc động khi nhìn thấy
người em gái xưa: “…Một sự bâng khuâng nhẹ nhàng dìu tâm hồn người đến những
tình cảm man mác, tôi bỗng thấy cả người xúc động vì nhận ra trong bọn người
lác đác ở bến một cái xe đỗ vội, và trên xe bước xuống một người con gái ngơ
ngác nhìn về phía tôi.” (Tình xưa)
Tất cả đều thật kín đáo, dịu
dàng và tinh tế biết bao. Cuộc sống phong phú và đa dạng sẽ phải có những khoảnh
khắc buồn, những thoáng vui, những phút giây cảm động và tiếc nuối về một cái
gì đó, về một ai đó. Những xúc cảm thầm kín, những khoảnh khắc đẹp ấy luôn lẩn
khuất trong tâm hồn con người mà không phải ai cũng thấy, cũng cảm nhận được.
Phải rất tinh tế và nhạy cảm Thạch Lam mới chộp được những phút giây rung động
thẳm sâu trong đời sống tâm linh ấy của nhân vật, ghi lại được những thoáng chốc,
những lát cắt tâm trạng nhân vật trong sự tương tranh giữa không gian, ngoại cảnh
và lòng người. Ngôn ngữ văn xuôi Thạch Lam có sức lay động và ám ảnh là vì thế.
Là một nhân vật yêu cái đẹp,
luôn đi tìm cái đẹp nhưng khác với những nhà văn lãng mạn đương thời tìm kiếm cái
đẹp trong cõi mộng thần tiên, Thạch Lam tìm về những cái đẹp của đời thường, của
những tâm hồn bình dị, mộc mạc mà tinh tế. Ông như một nghệ sĩ tâm huyết mải miết
đi tìm những hạt ngọc đẹp đang lẩn khuất đâu đây giữa cõi đời thường. Đó là những
hạt ngọc ẩn chứa trong tâm hồn con người. Lòng thương yêu đồng loại của những đứa
trẻ hồn hậu trong Gió lạnh đầu mùa và cơ sở của tình nhân ái đó bắt
nguồn từ một gia phong đẹp, lòng nhân hậu của người mẹ đã nuôi dưỡng tâm hồn trẻ
thơ. Lòng thương yêu loài vật, những tiếng kêu thảm thiết của lũ chim non trong
cơn giông tố đã lay động tình thương trong lòng bọn trẻ, đã làm cho chúng phải
lo lắng, phải thao thức trước những sinh linh nhỏ bé đang bị dập vùi. Là sự sám
hối của con người trước tội lỗi, trong cõi đời này ai trong chúng ta cũng ít nhất
một lần có lỗi. Nhận ra lỗi lầm để rồi sám hối là rất khó, xin lỗi và sửa lỗi lại
càng khó hơn nhiều. Nhưng Thanh của Thạch Lam đã làm được điều đó. “Những
ngày hôm sau thực sự là những ngày khổ sở của tôi. Lòng hối hận không để tôi
yên. Hình như có một cái gì nặng nề đè nén trên ngực làm cho tôi khó thở và lúc
nào hình ảnh anh phu xe cũng hiện ra trước mắt.
Tôi nhất định đem tiền đến
cho người xe kia để chuộc lỗi của mình….” Cho dù đã muộn nhưng thật đáng
quý, đáng trân trọng. Một tâm hồn dũng cảm và đầy tình người.
Thạch Lam là người luôn chắt
chiu cái đẹp, không chỉ là cái đẹp của hồn người mà còn là cái đẹp của truyền
thống, của quá khứ đã qua. Cuộc sống như một dòng sông luôn chảy về phía trước.
Và con người, dù rất yêu quá khứ cũng không thể giữ nó mãi bên mình. Nhưng nếu
có một trái tim nhạy cảm và một tâm hồn tinh tế, ta có thể lưu giữ lại cho mình
những ký ức đẹp của cuộc đời Dưới bóng hoàng lan là một sự trở về, trở
về với quá khứ đẹp của tuổi thơ, của một mái đầu bạc hiền từ như trong cổ tích,
của tiếng cười trong trẻo từ cô hàng xóm, của mặt đất dưới chân, của mùi hương
quen thuộc từ một loài hoa… Để rồi lúc ra đi, chàng thanh niên kia đã mang cho
mình những hành trang dịu ngọt, những dư vị quê hương rất cần cho mỗi người
trong hành trình đi tới tương lai.
Bằng giọng văn nhẹ nhàng, thủ
thỉ, Thạch Lam đã đánh thức miền ký ức của mỗi người, đánh thức những xúc cảm
thầm kín nhất, sâu xa nhất về những kỷ niệm yêu dấu đã qua trong tâm hồn mỗi
người. Có một điều khiến cho Thạch Lam khác với các nhà văn khác: Ông để
cho nhân vật của mình thức tỉnh một cách rất hồn nhiên. Hầu như chẳng phải chịu
một thứ luân lý cao siêu nào, cũng như không hề thông qua một cuộc đấu tranh tư
tưởng nào. Truyện ngắn Thạch Lam giàu chất thơ vì vậy chỉ thủ thỉ nhẹ
nhàng mà không gân guốc, triết lý xa xôi.
Như một khách lữ hành mải miết
đi tìm cái đẹp giữa cuộc đời, cái đẹp lẩn khuất bên trong những phức tạp của cuộc
sống, thế giới nghệ thuật của Thạch Lam luôn ở trong sự tương tranh của không
gian, lòng người, sự giao tranh giữa tối và sáng, làng và phố, nông thôn và
thành thị, trần tục và thanh cao… Cái tôi của Thạch Lam là từ sự giao tranh giữa
những đối lập ấy, ông tìm thấy cái đẹp và luôn có xu hướng khẳng định chân giá
trị của cái đẹp, cái đẹp luôn thắng thế và tồn tại vĩnh viễn.
Cái đẹp lớn nhất mà Thạch
Lam đem đến cho mọi người là tình yêu vô hạn của những người phụ nữ hết lòng vì
gia đình. Một người mẹ nghèo nàn kiếm từng hạt thóc còn sót lại trên cánh
đồng. Tưởng chừng sự đói nghèo khổ sở như thế thì còn lấy đâu ra cái đẹp nhưng
dưới cái nhìn của Thạch Lam, cái đẹp chẳng phải là cái gì cao vút mà là vẻ đẹp
rất bình dị nhưng thanh cao, đáng quý. Sự vất vả của người mẹ đã được đền đáp bằng
sự đầm ấm của gia đình. “Thật là sung sướng, nếu chúng mang về được một lượm,
trong những ngày may mắn. Vội vàng, bác Lê đẩy con ra vơ lấy bó lúa, đem để xuống
dưới chân vò nát, vét vội thóc, giã lấy gạo. Rồi là một bữa cơm nóng lúc buổi tối
giá rét, mẹ con ngồi xúm quanh nồi cơm bốc hơi, trong khi bên ngoài gió lạnh
rít qua mái tranh” (Nhà mẹ Lê). Một con người, người chị hết lòng lo cho
gia đình, gánh hàng đi từ lúc sương mù còn giăng kín cả bầu trời, trở về nhà
lúc mọi nhà đã lên đèn nhưng Cô hàng xén không một lời kêu ca. Lo cho cuộc sống
gia đình cô phải hy sinh cả ước mơ của một cô gái mới lớn. Vất vả, nhọc nhằn
nhưng nghĩ đến cảnh đầm ấm của gia đình bao nhiêu khó nhọc tiêu tan cả. Vẻ đẹp
tâm hồn của Liên thể hiện qua sự dâng hiến, chu toàn của bản thân đối với gia
đình.
Những người phụ nữ trong các
truyện ngắn Thạch Lam là những người chịu nhiều khổ đau, bất hạnh nhưng họ vẫn
hướng tới cái đẹp, vẫn giữ cho mình những nét đẹp trong tâm hồn. Cho dù nhìn bề
ngoài những người ấy ta không cảm tình với họ, nhưng Thạch Lam hoàn toàn khác,
ông đã mẫn cảm và tìm thấy ở đáy sâu tâm hồn họ những khoảng sáng thanh cao.
Liên và Huệ trong Tối ba mươi là những người làm cái nghề dưới đáy
cùng của xã hội. Những ngày Lễ – Tết hai cô vẫn nhớ tới quê hương làng xóm với
một mái nhà yên ấm, nhớ tới ông bà tổ tiên cùng tuổi thơ trong sáng của mình.
Cao hơn nữa là một niềm tiếc hận, khổ đau cho thân phận và cuộc sống của mình.
Hai cô vẫn đau đáu ngày trở về trong sự hoàn lương: “… những giọt nước mắt
chảy tràn mi, nàng không giữ được; Liên cảm thấy một nỗi tủi cực mênh mang tràn
khắp người, một nỗi thương tiếc vô hạn; tất cả thân thể nàng lướt hiện qua trước
mắt với những ước mong tuổi trẻ, những thất vọng chán chường” (Tối ba
mươi).
Khi viết về những người dân
nghèo – tầng lớp dưới đáy của xã hội ngòi bút Thạch Lam cũng ánh lên vẻ đẹp
thanh cao của những tâm hồn bất hạnh và khổ đau. Ông đến với những người nghèo
bằng cả tấm lòng của mình bằng tình thương đồng loại. Sự thương cảm ấy, nó
khác xa kiểu ban ơn của những nhà tiểu thuyết lãng mạn ngả câu bít và vòng tay
của mình cứu vớt những con người nhỏ bé. Mọi nguồn cảm hứng, mọi nỗi rung cảm của
nhà văn muốn đóng góp cho đời đều bắt nguồn và nảy nở từ những chân cảm đối với
người nghèo.
Thương người một cách kín
đáo, lại có quan niệm tình thương hết sức tiến bộ Thạch Lam xây dựng các nhân vật
khổ sở, nghèo hèn nhưng chưa bao giờ ông coi thường, xem nhẹ. Trái lại, ông
luôn nâng niu với tình cảm yêu mến, trân trọng và luôn giúp họ vươn tới cái thiện,
cái đẹp.
Lặng lẽ và sâu kín, Thạch
Lam viết về những con người bình thường với niềm trắc ẩn mênh mông. Niềm trắc ẩn
đó trở nên đặc biệt sâu sắc khi ông nhắc đến thân phận của những người mẹ, người
vợ tần tảo, luôn hy sinh thầm lặng cho gia đình, gánh chịu mọi vất vả tủi phận
để đem đến niềm vui cho mọi người trong gia đình. Đó là Cô hàng xén tận
tuỵ buôn bán để nuôi cha mẹ và các em, đến khi lấy chồng phải lo lắng thêm gia
đình chồng, một mẹ Lê cho đến lúc chết vẫn chưa hết lo cho những đứa con thơ dại,
một mẹ Hiên dù thoảng qua cũng kịp để lộ ra phẩm chất tốt đẹp của người đàn bà
nghèo khổ nhưng thật thà, tự trọng, một cô Sen rất chịu đựng vì thương mẹ… Thạch
Lam lặng lẽ âm thầm phản ánh đời sống hết sức khốn khó của con người với cái
nhìn đôn hậu và đầy thương cảm. Ông đã tạo ra những trang văn đẹp giản dị nhưng
vô cùng nhân đạo. Những con người dù bị chà đạp vẫn cố gắng vươn tới vẻ đẹp
thanh cao, những con người dù khốn khó vẫn tự đấu tranh để vươn tới cái đẹp
trong cuộc sống. Mỗi người một hoàn cảnh, một cuộc sống riêng nhưng họ đều có
chung tâm trạng dày vò, buồn rầu và lòng khát khao vươn tới một cuộc sống tốt đẹp
hơn, cao quý hơn.
Thạch Lam mẫn cảm và nhân hậu,
ông đi sâu vào thế giới nội tâm con người, biết quan sát cái bên trong, biết đi
sâu vào những bí ẩn tâm lý. Tác giả đã hướng cái nhìn của mình vào những vùng
khuất tối nhất trong thế giới nội tâm con người: cái khoảng tối ẩn náu sự hèn hạ,
yếu đuối, xấu xa đáng loại bỏ để tìm ra những khoảng sáng thanh cao. Bởi thiếu
cái đẹp, cuộc sống trở nên tầm thường biết bao. Thạch Lam từng quan niệm:
“Cái đẹp man mác khắp vũ trụ,
len lỏi khắp hang cùng ngõ hẻm, tiềm tàng ở mọi vật bình thường. Công việc của
nhà văn là phải hiểu cái đẹp ở chính chỗ mà người ta không ngờ tới, tìm cái đẹp
kín đáo và che lấp của sự vật cho người khác một bài học trông nhìn và thưởng
thức.”
Thạch Lam, nhà văn của cái đẹp
bình dị mà thanh cao. Văn chương của ông luôn có sự hài hoà giữa thiên nhiên và
tâm trạng, giữa cảnh và tình. Bằng lối ngôn ngữ miêu tả giàu xúc cảm và hình tượng,
Thạch Lam đưa người đọc trở về với những miền quê êm đềm, yên ả của nông thôn
Việt Nam:
“Thanh lách cửa gỗ để khép,
nhẹ nhàng bước vào. Chàng thấy mát hẳn cả người, trên con đường gạch Bát Tràng
rêu phủ, những vòng ánh sáng lọt qua vòm cây xuống nhảy múa theo chiều gió. Một
mùi lá tươi non phảng phất trong không khí… Yên tĩnh quá, không một tiếng động
nhỏ trong căn vườn… Thanh bước xuống giàn thiên lý. Có tiếng người đi, rồi bà
chàng mái tóc bạc phơ, chống gậy trúc, ở ngoài vườn vào… Ngoài khung cửa sổ, trời
xanh ngắt ánh sáng, lá cây rung động dưới làn gió nhẹ. Một thân cây bút cao lên
trước mặt. Cùng một lúc, chàng lẩm bẩm: cây hoàng lan!, mùi hương thơm thoang
thoảng đưa vào. Thanh nhắm mắt ngửi mùi hương thơm và nhớ đến cái cây ấy chàng
thường hay chơi dưới gốc nhặt hoa…” (Dưới bóng hoàng lan).
Một thế giới hoàn toàn yên
bình, tĩnh lặng và đẹp như cổ tích. Con đường gạch, giàn cây, bóng mát và đặc
biệt là hương hoa đã xoa dịu tâm hồn con người sau một quãng đường dài đầy bụi
bặm. Trở về với quê hương chính là trở về với dân tộc, trở về với những nét đẹp
truyền thống được lưu giữ từ thuở xa xưa. Trong khung cảnh ấy, tâm hồn con người
trở nên trong sáng hơn, thuần khiết hơn, đẹp đẽ hơn. Lời văn mượt mà, giàu chất
hoạ, chất nhạc đã diễn tả một cách hình tượng cảnh thiên nhiên cùng với những
tinh tế của tâm hồn con người.
Con người luôn chan hoà với
thiên nhiên, ngòi bút trữ tình tinh tế của Thạch Lam đã miêu tả một cách tinh
vi, sắc sảo sự vận động của nội tâm nhân vật cùng với sự biến chuyển của thiên
nhiên. Chính vì vậy, trong truyện ngắn của Thạch Lam dường như màu sắc âm
thanh, hương vị tự nhiên của cuộc sống hoà trộn với nhau và kết hợp với tâm hồn
con người tạo nên chất thơ chất nhạc trong văn Thạch Lam: mùi quen của đất màu,
mùi bèo ở dưới ao, mùi rạ ẩm ướt, mùi phân trâu nồng ấm, rồi tiếng lá tre khô
xao xác, tiếng gió thổi qua đồng trống những chiều đông lạnh giá, tiếng trống
thu không của buổi chiều tà… Thạch Lam đã rất nhạy cảm và tinh tế khi diễn tả một
cách chính xác và sinh động hương vị tự nhiên của cuộc sống thôn quê ấy.
Cái độc đáo trong thế giới
nghệ thuật truyện ngắn Thạch Lam là tiếp cận và khám phá thế giới nội tâm con
người. Nhân vật truyện ngắn Thạch Lam là con người tâm hồn với những tâm trạng,
tâm tình, cảm xúc, cảm giác. Với lối văn nhẹ nhàng, đậm chất trữ tình man mác,
giàu xúc cảm, Thạch Lam diễn tả cảm giác của con người với những cung bậc khác
nhau.
Đọc truyện Đói ta
không chỉ xót thương cho cảnh đớn đau, cơ cực của Sinh mà còn cảm thấy rùng
mình khi cơn gió đi qua trong cơn đói lả. Ta cũng cảm thấy mùi thơm ngậy và quyến
rũ đến chết người của những thứ đồ ăn đó. Chính cái cảm giác đã tạo nên trong
văn Thạch Lam một thứ mật ngon mà đã ăn thì không thể không nhớ. Giọng văn nửa
như mơ hồ, nửa như không nhớ rõ thực hay mơ, ngôn ngữ dùng một cách bàng quan của
cảm giác: hay là, thoáng qua, thoáng nghe, hình như, mang máng đã diễn
tả rất tinh tế tâm trạng của nhân vật.
“Một cơn gió hắt hiu thổi đến
làm cho chàng rùng mình. Bỗng nhiên tất cả người chàng chuyển động: chàng vừa
thoáng ngửi thấy cái mùi thơm và béo của những miếng thịt ướp mà mỡ còn dính ở
tay.
Cơn đói lại sôi nổi dậy như
cào xé ruột gan, mãnh liệt, át hẳn cả nỗi buồn. Chàng muốn chống cự lại, muốn
quên đi, nhưng không được, cái cảm giác đói đã lẩn khắp cả người như nước triều
tràn lên bãi cát. Mỗi lần cơn gió, mỗi lần chàng ngửi thấy mùi béo ngậy của miếng
thịt ướp, mùi thơm của chiếc bánh vàng. Mũi Sinh tự nhiên nở ra, hít mạnh vào,
cái mùi thơm thấu tận ruột, gan, như thấm nhuần vào xương tuỷ” (Đói).
Đi vào thế giới truyện ngắn
Thạch Lam nhiều lúc ta phải giật mình, ta nhận ra được nhiều điều mà từng trước
đến giờ phải chăng vì nhỏ qua mà ta chưa khám phá ra? Trước cuộc sống đã có lần
ta thắc mắc: “có những ngày mà tự nhiên không hiểu sao ta thấy khó chịu,
hay gắt gỏng và không muốn làm gì” (Một cơn giận). Con người bực dọc, rồi
không kiểm soát được mình và dẫn đến những sai lầm trong hành động để rồi lại hối
hận, tiếc nuối, xót xa. Cái cảm giác hối hận cũng rất thật: “Ngày hôm sau
thực là những ngày khổ sở cho tôi. Lòng hối hận không để tôi yên. Hình như có một
cái gì nặng nề đè nén trên ngực làm cho tôi khó thở, và lúc nào hình ảnh anh
phu xe cũng biểu hiện ra trước mặt” (Một cơn giận).
Nhân vật của Thạch Lam là
như vậy, luôn hiện lên với đầy đủ cả cái thiện và cái ác, cả mặt tốt lẫn mặt xấu
như những con người thực ngoài đời Một đời người khiến ta có biết bao
suy nghĩ, trăn trở và lựa chọn. Con người Liên cũng có lúc nghĩ thế, cũng có
lúc lại nghĩ khác đi. Liên đã phải khổ sở rất nhiều khi lựa chọn đi với Tâm để
được hưởng hạnh phúc ngọt ngào của tình yêu hay ở lại với chồng con để chịu đầy
đoạ. Và rồi:
“Liên lờ mờ thấy rằng nàng
không đủ can đảm làm một việc như thế không đủ quả quyết với mình để chống lại
những cái cay nghiệt gây nên chung quanh nàng. không phải nàng quyến luyến đứa
con lên sáu: nàng không yêu nó vì nó cũng xấc láo như bố nó. Nhưng bỏ chồng bỏ
con để lấy Tâm, để được sung sướng riêng mình nàng. Liên coi như là một việc
không bao giờ có thể làm được” (Một đời người).
Cảm giác dường như là chất
liệu trọng yếu để Thạch Lam khám phá thế giới nội tâm con người. Trước hành động
không đúng, nhân vật cảm giác mình có lỗi. Trước một nghịch cảnh, nhân vật cảm
giác mình khó có thể vượt qua. Trước sự đấu tranh giành quyền hạnh phúc,
nhân vật cảm giác mình không đủ can đảm… Cảm giác là cái ngưỡng không cho nhân
vật vượt qua ranh giới mong manh của cái thiện để ngã mình sang cái ác, cái xấu
xa tội lỗi. Thạch Lam cũng đã để cho nhân vật tự đấu tranh để chọn ra một lối
đi thích hợp. Và bao giờ cái thiện, cái đẹp cũng chiến thắng. Con người lại trở
về với những phẩm chất tốt đẹp của mình. Nhân vật của Thạch Lam không tha hoá,
không tội lỗi là vì vậy.
Thạch Lam là nhà văn của cảm
giác. Trước những biến động của cuộc sống nhà văn đã dùng cảm giác để
giữ nhân vật của mình ở lại với cái đẹp. Còn trước đổi thay của thời tiết thì
sao? Nhà văn lại cũng đánh thức cảm giác của con người qua một đêm trời trở lạnh:
“Buổi sáng hôm nay, mùa đông
đột nhiên đến, không báo cho biết trước. Vừa mới ngày hôm qua trời hãy còn nắng
ấm và hanh, cái nắng về cuối tháng mười làm nứt nẻ đất ruộng và làm giòn khô những
chiếc lá rơi. Sơn và chị chơi cỏ gà ngoài cánh đồng còn thấy nóng bức, chảy mồ
hôi.
Thế mà qua một đêm mưa rào,
trời bỗng đổi gió bấc, rồi cái lạnh ở đâu đến làm cho người ta tưởng đang ở giữa
mùa đông rét mướt” (Gió lạnh đầu mùa).
Rồi cảm giác về mùi hương
cùng tình yêu ở buổi đầu hò hẹn: “… đi qua hai bên bờ lá đã ướt sương. Mùi
hoàng lan thoang thoảng bay trong gió mát… có cái gì dịu ngọt chăng tơ ở đâu
đây, khiến chàng vương phải” (Dưới bóng hoàng lan).
Ai rồi cũng trải qua mối
tình đầu đầy ngọt ngào và thơ mộng. Ai rồi cũng có sự hồi hộp của buổi hò hẹn đầu
tiên. Đọc Thạch Lam tất cả những cảm giác về tạo vật, cuộc sống và tình yêu bỗng
bừng dậy. Nó thức tỉnh tâm hồn con người, giúp ta yêu hơn, trân trọng hơn những
xúc cảm ngọt ngào, những phút giây hạnh phúc đã có và đang có trong cuộc đời.
Để diễn tả những xúc cảm mơ
hồ ấy của nhân vật, Thạch Lam rất hay sử dụng từ cảm giác: “chàng thấy một
cảm giác mát lạnh tràn lên hai vai” (Trở về); “nhớ lại cảm giác vui mừng
khi thấy bông lúa se sắt vào da thịt” (Nhà mẹ Lê); “Dung thấy một cảm
giác chán nản và lạnh lẽo” (Hai lần chết).
“Qua kẽ lá của cành bàng,
hàng ngàn ngôi sao lấp lánh, một con đom đóm vào dưới mắt lá, vùng sáng nhỏ
xanh nhấp nháy, rồi hoa rụng xuống vai Liên khe khẽ, thỉnh thoảng từng hạt. Tâm
hồn Liên yên tĩnh hẳn, có những cảm giác mơ hồ khó hiểu” (Hai đứa trẻ).
Và những từ chỉ cảm giác, diễn
tả cảm giác như: thoáng trông thấy, lờ mờ, cảm thấy, hình như,
hình như cảm thấy, tựa như…
“Thành tựa như thấy trong
lòng mưa bụi, buồn rầu và chán nản, một nỗi buồn không sâu sắc, nhưng êm đềm
làm tê liệt cả tâm hồn” (Cuốn sách bỏ quên).
“Chàng vừa thoáng ngửi thấy
cái mùi thơm và béo của những miếng thịt ướp mà mỡ còn dính ở tay” (Đói).
“Chàng mơ màng yêu cô thôn nữ,
và ước mong cùng nhau sống trong cảnh thanh bình dưới một túp lều tranh” (Trở
về).
Đi sâu vào đời sống tâm linh
nhân vật với những cảm xúc và cảm giác tinh tế, ngôn ngữ Thạch Lam nhẹ nhàng, đậm
chất trữ tình man mác. Cái đẹp của ngôn ngữ Thạch Lam là cái đẹp của thứ
ngôn ngữ vừa cho ta nhìn và cho ta cảm. Tâm hồn đa cảm và tinh tế đến độ có thể
thu nhận được sự thay đổi về độ ánh trăng hay âm sắc các loại lá khô rụng va
vào đất, đã đem đến cho bạn đọc những trang văn đạt đến sự trong sáng, thuần
khiết của tiếng Việt, có khả năng diễn tả được một cách đầy đủ những cung bậc
khác nhau của đời sống nội tâm con người ở độ tinh vi nhất. Trong mỗi con người
dường như ai cũng có một đời sống nội tâm đầy bí mật. Và Thạch Lam, một nhà giải
phẫu tâm lý tài ba, đã lách sâu ngòi bút của mình vào mọi ngõ ngách của tâm hồn
để khám phá cái bí mật ấy:
“Tôi cảm thấy một cái thú
khoái lạc kỳ dị, khe khẽ và thầm lặng rung động trong người, có lẽ là cái khoái
lạc bị cám dỗ, mà cũng có lẽ cái khoái lạc đã đè nén được sự cám dỗ. Và một mối
nuối tiếc ngấm ngầm, tôi không tự thú cho tôi biết và cũng cố ý không nghĩ đến,
khiến cho cái cảm giác ấy của tâm hồn tôi thêm một vẻ rờn rợn và sâu sắc” (Sợi
tóc), một cái gì dịu ngọt chăng tơ đâu dây, một sự rung động khẽ như
cánh bướm non hay những cái bé nhỏ, hèn mọn hàng ngày đang phá hoại cuộc đời…
Trái tim mẫn cảm của Thạch
Lam đã thấu hiểu được những xúc cảm sâu kín nhất bên trong tâm hồn con người và
ông luôn trân trọng những tình cảm ấy. Tâm hồn đa cảm cũng đã đi vào những
trang viết của ông, tạo cho ông một văn phong và cốt cách riêng biệt. Cái nhẹ
nhàng lặng lẽ từ cuộc sống dường như nếu bước đi mạnh thì sợ đất đau đã
chuyển thành giọng kể nhỏ nhẹ, dịu dàng mà sâu lắng trong văn ông. Vũ Ngọc
Phan cho rằng: “Ông có một ngòi bút lặng lẽ, điềm tĩnh vô cùng, ngòi bút chuyên
tả tỉ mỉ những cái rất nhỏ và rất đẹp, những cảm tình, cảm giác cỏn con nảy nở
và biểu lộ ở đủ các hạng người mà ông tả một cách thật tinh vi…” Còn giáo sư
Phong Lê thì nhận xét rằng: “Thạch Lam có một bút pháp tinh tế, trầm tĩnh,
khách quan – nhưng không khách quan chủ nghĩa, luôn luôn ẩn thoáng một thái độ,
một tâm sự kín đáo mà có sức thông báo và lan truyền.”
Thạch Lam trầm lặng, cái sự
yêu của ông cũng trầm lặng, lắng sâu để rồi giọng văn đậm chất trữ tình. Một
con người luôn yêu cái đẹp, chắt chiu từng mảnh đẹp bị vương vãi ở khắp thế
gian này đã để lòng mình rung lên, hoà nhập, cảm thông, chia sẻ những đắng cay
của cuộc đời cùng những con người bất hạnh. Trái tim Thạch Lam đã không biết
bao lần phải thổn thức trước những thâm phận nhỏ bé, khổ đau ở cõi đời này. Và
chính vì thế, văn Thạch Lam vừa giản dị trong sáng, vừa gợi lên một nỗi buồn
man mác, một nỗi buồn in đậm trong văn Thạch Lam khắc khoải ở chỗ này, bàng bạc
ở chỗ khác, trở thành khí quyển tâm trạng bao phủ những cảnh đời mà nhà văn dẫn
ta vào.
Nhân vật của Thạch Lam hầu hết
đều có một số phận đáng buồn, một cảnh đời nghịêt ngã. Cuộc sống khốn cùng đã
khiến cho nhiều thân phận đi đến ngõ cụt và phải tìm đến cái chết như mẹ Lê (Nhà
mẹ Lê), Dung (Hai lần chết), Bào (Người bạn trẻ)… Cái chết của họ đã tạo cho âm
điệu câu chuyện chùng xuống bởi quá thương tâm:
“… bác Lê lên cơn sốt. Những
cái rùng mình lạnh lẽo nối nhau lướt trên da bác, manh chiếu rách không đủ đắp ấm
thân. Trong lúc mê sảng, bác Lê tưởng nhớ lại cuộc đời mình, từ lúc còn bé đến
bây giờ, chỉ toàn những ngày khổ sở, nhọc nhằn. Cái nghèo nàn không biết tự bao
giờ đã vào nhà Bác, lúc sinh ra bác đã thấy nó rồi, và từ đấy, nó cứ theo liền
bác mãi. Nhưng giá cứ có người mướn làm thì cũng không đến nỗi bác nhớ lại những
buổi khó khăn đi làm, những lúc vui vẻ được lĩnh gạo về cho con, những bữa cơm
nóng mùa rét…
… Đấy còn là những ngày no đủ.
Rồi đến những buổi chợ vắng, những ngày nhịn đói như hôm nay. Bác mơ màng thấy
vàng son chói lọi trong nhà ông Bá, thấy nét mặt gian ác, tinh nghịch của cậu
Phúc, con chó Tây nhe nanh chồm lên…” (Nhà mẹ Lê).
Cuộc đời của mẹ Lê dường như
chỉ được gói gọn trong chữ nghèo hèn để rồi đã gây ra bất hạnh. Bất hạnh cho
bác và bất hạnh cho những đứa trẻ mồ côi. Cuộc đời chúng rồi sẽ ra sao, chúng sẽ
đi về đâu khi bên mình không có mẹ, lại tay trắng? Nỗi buồn đau dường như được
nén lại rồi toả ra, nén lại trong lòng tác giả để rồi toả ra âm điệu buồn cho
người đọc suốt cả câu chuyện.
Thế giới nghệ thuật của Thạch
Lam là thế giới của những người nghèo khó cam chịu, thế giới của những người
quanh năm phải vật lộn với miếng cơm manh áo, bị ngược đãi đến thậm tệ: Liên (Một
đời người), Minh (Cái chân què), Sinh (Đói)… và cho dù chưa phải tìm đến cái chết
nhưng những dằn vặt, những khổ đau đã làm cho họ điêu đứng, tàn tạ. Kết thúc
câu chuyện Một đời người, giọng điệu buồn man mác lan toả trong lòng người đọc
trước tương lai mù mịt của Liên:
“Ngày nọ nối tiếp này kia,
Liên phải chịu cái đời khổ sở, đau đớn mọi ngày. Cái mộng cuộc đời sung sướng với
Tâm, Liên buồn rầu coi như là những vật tốt đẹp mà nàng thấy bầy trong tủ kính
các cửa hàng, những vật quý giá mà nàng tưởng không bao giờ có thể về nàng được” (Một
đời người).
Một sự cam chịu đến cùng cực
của những con người có độ dư phẩm chất làm người. Và chính vì vậy, khác với
con người làm trò, con người đánh rơi phẩm chất làm người trong sáng tác của
Nguyễn Công Hoan, con người bị vật hoá, bán dần sự sống như trong sáng tác của
Nam Cao, con người hành động cải tạo xã hội vì mục tiêu cá nhân với những ảo tưởng
xa vời của Nhất Linh, Khái Hưng.. Tâm hồn Thạch Lam là đối tượng cho nhà văn
khám phá miêu tả. Đó là một khối thủy tinh trong suốt, mong manh, dễ vỡ, không
quen va chạm với những xung đột, mâu thuẫn khắc nghiệt của cuộc đời. Âm điệu buồn
trong truyện ngắn Thạch Lam cũng vì thế rất riêng. Không bi thảm như Nam Cao,
không dữ dội như Vũ Trọng Phụng, không tuyệt vọng như Nhất Linh, Khái Hưng… Thạch
Lam buồn mà đẹp, buồn nhẹ nhàng nhưng day dứt, ám ảnh khôn nguôi về thân phận
làm người.
Với ngòi bút hiện thực giàu
tính nhân đạo, hình ảnh những người dân nghèo từ thành thị đến nông thôn, từ những
người trí thức đến những cô gái bán thân đều được Thạch Lam miêu tả hết sức
chân thật. Kết thúc câu chuyện là tương lai đen tối mờ mịt của những thân phận
nghèo khó nhọc nhằn. Và giọng điệu buồn trầm gợi niềm xót xa thương cảm về số
phận bấp bênh của con người dưới xã hội cũ là nét đặc trưng của phong cách truyện
ngắn Thạch Lam. Một nỗi buồn man mác nhè nhẹ phủ lên và thấm vào đời sống của
các nhân vật, nỗi buồn xa xôi, nỗi buồn mơ hồ. Một cô hàng xén, một cô Liên, một
cô Dung.. sống buồn bã trong gia đình và cả ở xã hội. Một đứa trẻ cố thức đêm
chỉ để nhìn ánh sáng đèn của chuyến tàu đêm với hy vọng được nhìn thấy cảnh náo
nhiệt ở sân ga. Thạch Lam gieo vào lòng người đọc sự thương cảm cho những
kiếp người nhọc nhằn. hình ảnh người bán bánh giầy giò trong đêm khuya vắng lặng,
qua việc miêu tả tiếng rao buồn thảm, yếu ớt và uể oải như mang một nỗi thất vọng
cùng lời kết thúc bùi ngùi: “cái đời tối tăm ấy, những đường phố xa, hẻo lánh
như không còn mong mỏi chút gì” (Cô hàng xén). Nhà văn với giọng diệu này đã
khái quát lên cả một bức tranh hiện thực xã hội đương thời. Tại đó những kiếp
người luôn phải sống mỏi mòn, nhọc nhằn, vô vọng… Điều này cho thấy sự kết nối
xuyên suốt trong cảm hứng sáng tạo của Thạch Lam. Trong bất cứ thể loại nào,
ngòi bút của ông cũng nghiêng về phía những con người nhỏ bé bằng một giọng văn
đầy lòng trắc ẩn, cho thấy được những cuộc sống tù đọng, bế tắc của cả đời người.
Ngay cả những người lầm lỡ trong chốn bùn lầy của xã hội ông cũng miêu tả họ bằng
giọng văn xót xa, buồn chứ không chì chiết, khinh rẻ. Ông còn tìm sâu trong tâm
can họ những nét đẹp còn tiềm ẩn trong bản chất của họ.
Thạch Lam đã từng quan niệm: “cái
thực tài của nhà văn nguồn gốc chính là ở tâm hồn nhà văn, một nghệ sĩ phải có
một tâm hồn phong phú, những tình cảm dồi dào. Nếu không, nghệ sĩ đó chỉ là thợ
văn khéo thôi.” Ông đã lặng lẽ tự mổ xẻ mình để xây dựng nên những con người
sống động giữa cuộc đời thường. Và từ đó, ngôn ngữ trong truyện ngắn Thạch Lam
là thứ ngôn ngữ được hoà trộn giữa ngôn ngữ tác giả và ngôn ngữ nhân vật.
“Tâm thấy ngày nay cũng như
mọi ngày, ngày kia cũng thế nữa, tất cả cuộc đời nàng lúc nào cũng chịu khó và
hết sức như tấm vải thô dệt đều nhau. Có phải đâu chỉ mình cô; trong những luỹ
tre xanh kia, bao nhiêu người cũng như cô, cũng phải chịu khó và nhọc nhằn để
kiếm tiền nuôi chồng, nuôi con, nuôi các em.” (Cô hàng xén).
Thật khó có thể phân biệt
đâu là ngôn ngữ tác giả đâu là ngôn ngữ nhân vật . Nhà văn đã thực sự đặt mình
vào địa vị nhân vật để nói lên suy nghĩ về số phận và cuộc đời những cô hàng
xén nghèo khó sớm tối phải tần tảo vất vả vì gia đình. Và Thế Lữ đã rất xúc động
khi nhớ về Thạch Lam: “Sự thật tâm hồn Thạch Lam diễn trong văn chương phức tạp
nhiều hình, nhiều vẻ, nhưng bao giờ cũng đằm thắm, thân mật, cũng nhân hậu,
cũng nghẹn ngào một chút lệ thầm kín của tình thương.” (Thạch Lam và văn chương)
Thạch Lam luôn yêu thương và
trân trọng đối với con người, giọng văn của ông cũng vì thế mà mang một hơi thở
ấm áp, có sự đồng cảm sâu sắc giữa người với người, giữa nhà văn với nhân vật.
Thạch Lam xưng hô với nhân vật rất nhẹ nhàng và thân mật, bằng cách gọi tên:
Liên, Tâm, Sinh… hoặc bằng cách gọi trìu mến Mẹ, mẹ Lê, chàng, nàng…. Thạch Lam
đã rất đồng cảm với người lao động và dường như cao hơn còn là sự hoà nhập vào
dòng người khốn khổ ấy. Nhân vật Thạch Lam luôn có một cái tên rất nhẹ, vần
không hoặc vần bằng như chính con người và tình cảm trong suốt, dịu dàng, mỏng
manh của họ vậy.
Cùng viết về nỗi khổ, cảnh
ngộ của con người trong xã hội: sự bươn chải nhọc nhằn, sự nghèo túng hay những
kẻ phải làm cái nghề bán thân mạt hạng nhất trong xã hội nhưng khác với cách kể
của Nam Cao lạnh lùng khách quan, hay không trào phúng như Vũ Trọng Phụng… ngôn
ngữ Thạch Lam sử dụng có tác dụng xoa dịu nỗi đau, không có ranh giới của đẳng
cấp, tầng lớp xã hội.
Tác phẩm Thạch Lam càng đọc
càng bị lôi cuốn, càng đọc càng say. Ông đã biết chọn cho mình một lối ngôn ngữ
rất riêng, rất độc đáo. Ngôn ngữ là chất liệu, là phương tiện biểu hiện mang
tính đặc trưng của văn học. Nhưng không phải bất cứ ngôn ngữ nào cũng là ngôn
ngữ của văn học. Chỉ trong ngôn ngữ đời sống được trau dồi, mài dũa kỹ mới chuyển
tải được một cách nghệ thuật cuộc sống hàng ngày. Và mỗi nhà văn có phong cách
đều để lại một dấu ấn riêng về ngôn ngữ trên văn đàn. Thạch Lam đã lựa chọn
ngôn ngữ thể hiện mình bằng ngôn từ giản dị, trong sáng, mượt mà nhưng sâu lắng,
đằm thắm và thấm đượm tình người. Văn Thạch Lam nhẹ nhàng nhưng sức gợi mở lớn
và có khả năng khơi sâu tìm vào cảm giác. Ông đã dùng thủ pháp so sánh để miêu
tả tâm hồn nhân vật và thiên nhiên: “Tiếng mưa reo và gió thổi như một thứ
âm nhạc vui vui, ru ngủ người ta dần dần” (Tiếng chim kêu); “Tâm hồn
Thành trơ trọi như một cánh đồng thấp mà lúa đã gặt rồi”(Cuốn sách bị bỏ quên);
“bà cụ già lê nhích lại gần, cúi xuống khe khẽ kéo lại như có một vết thương
chưa khỏi” (Nhà mẹ Lê).
Sử dụng nhiều thủ pháp so
sánh nhưng không nhàm chán, ngược lại, rất đắt, rất hay. Nó làm cho câu văn
giàu hình tượng và sức biểu cảm. So sánh cùng với cảnh ngắt nhịp câu dài, ngắn
nhịp nhàng uyển chuyển tạo cho tác phẩm giàu nhạc điệu:
“Chiều, chiều rồi. Một chiều
êm ả như ru…” (Hai đứa trẻ); “có cái gì dịu ngọt, chăng tơ đâu đây” (Dưới
bóng hoàng lan); “những thứ hàng nho nhỏ, khác nhau và xinh xắn: cuộn chỉ,
bao kim, hộp bút, cúc áo, giấy lơ một trăm thứ lặt vạt qua lại trên ngón tay nhỏ
bé của thiếu nữ, vừa quý báu lại vừa ít ỏi” (Cô hàng xén)… tất cả đều tạo
nên một âm thanh dịu nhẹ, trong trẻo, man mác khiến cho lòng người vừa thanh thản,
bằng lặng vừa níu kéo, ám ảnh khôn nguôi.
Trong truyện ngắn Thạch Lam,
nhân vật thường sống bằng thế giới cảm giác với những khoảng không gian, thời
gian mang tính tâm trạng, khơi mạch tâm trạng và thường tìm vào thế giới nội
tâm chìm khuất bên trong của những con người nhỏ bé, đời thường trong sự bủa
vây của cuộc sống tàn úa, mòn mỏi để lột tả những biến thái tinh vi sâu sắc của
cuộc đời mà vẫn giữ được vẻ đẹp thanh cao. Và vì vậy, giọng điệu ở đó thường là
giọng điệu trữ tình êm ái với lối ngôn ngữ biểu cảm, giàu hình tượng.
Thạch Lam ra đi ở tuổi sung
sức nhất của một người nghệ sĩ sáng tác. Mẫn cảm trước số phận ngắn ngủi của cuộc
đời phải chăng đã giúp ông yêu hơn cuộc sống này. Là nhà văn luôn trân trọng và
chắt chiu cái đẹp, Thạch Lam đã để lại một dấu ấn đẹp trên văn đàn: phong cách
độc đáo của nhà truyện ngắn tâm tình.
Hà Văn Đức
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét