“Cuối năm 1999 tôi phổ nhạc cho một bài thơ của
một người bạn thân. Bài thơ được viết để tặng một người bạn gái ở Mỹ và nó cũng
được chấp bút tại Mỹ…Tôi nghĩ rằng mỗi bài hát đều có thể có một số phận, đôi
lúc tưởng viết cho người này hóa ra lại ứng vào một kẻ khác. Và như thế, bài
thơ tôi vừa phổ nhạc xong có thể sau khi đi qua hai cuộc tình rất mơ màng và mỏng
manh sẽ có một cuộc hành trình rong ruổi khác để tìm cho ra một tình yêu vững bền
hơn để bài hát có thể gửi gắm mình vào đó. Không phải bài hát nào cũng có một số
phận trớ trêu như nhau. Có những bài hát nhẹ nhàng đến với mọi người và có cuộc
sống bình yên. Những bài hát như thế thường để lại trong tâm hồn con người một
sự thanh thản vô cùng. Bên cạnh đó lại có những bài hát có một số phận hẩm hiu.
Nó không có được một cuộc sống bền lâu và vội vã trôi dạt vào quên lãng.
Tôi muốn làm một hành giả đi
qua cuộc đời này để qua những ca khúc nói lên được những điều hư thực của cuộc
sống, những buồn vui hạnh phúc và bất hạnh của đời người và tôi đã chứng thực
được điều này: Số phận những ca khúc tôi viết ra đôi khi trong một số hoàn cảnh
nào đó đã ít nhiều vận dụng ngược lại vào số phận của tôi. Điều đó nghĩ cho
cùng cũng không có gì lạ. Đôi lúc từ trong vô thức có những tiếng nói cứ vang
lên, đôi khi lại có những tiếng hát thành một khúc ca hoàn chỉnh. Tất cả những
điều đó thoát ra ngoài sự kiểm soát của mọi suy tính và như thế nó làm cái công
việc của một kẻ khác trong chính bản thân mình. Số phận của một bài hát vì thế
có thể trở thành số phận của một con người có ĐƯỢC hoặc MẤT đi của một hạnh
phúc”.
TRỊNH CÔNG SƠN.
TRỊNH CÔNG SƠN.
Vết thương tỉnh thức
Trịnh Công Sơn
Báo Phụ Nữ TP HCM Xuân kỷ
mão, 1999
Những ngày tháng này tình bạn
và tình yêu mang đến một niềm vui sống lạ kỳ. “Hãy yêu như đang sống và hãy sống
như đang yêu. Yêu để sự sống tồn tại và sống cho tình yêu có mặt”.
Ta không khước từ hư vô và
cũng không xa lìa cảnh nhộn nhịp của đời. Ta đã may mắn đi qua những tuyến đường
đưa đến hạnh ngộ. Hạnh ngộ trong tình bạn, hạnh ngộ trong tình yêu.
Nếu đã có một ngày sinh nhật
dĩ nhiên sẽ có nhiều ngày sinh nhật nữa . Mà hình như trong cảnh ngộ cuộc đời
riêng – chung của chúng ta ngày nào mà không là ngày sinh nhật, bởi vì cái màu
sắc của lễ lạc đã tự bao giờ khoác lên trên mỗi ngày chúng ta đang sống.
Xin cảm ơn cuộc đời và cảm
ơn tất cả mỗi ngày chúng ta đã có mặt mỗi ngày bên nhau. Ly rượu nồng nàn của đời
biết bao giờ uống hết được.
Tình yêu thương mang đến khổ
đau nhưng đồng thời tình yêu cũng mang đến hạnh phúc. Có một lá cờ bay trên hạnh
phúc và có một đoá quỳnh héo úa ngủ trong khổ đau. Cố gắng tránh đừng than thở.
Thử thở dài một mình và quên lãng.Ta không thể níu kéo một cái gì đã mất. Tình
yêu khi đã muốn ra đi thì không một tiếng kèn nào đủ màu nhiệm để lôi về lại được.
Tình yêu là tình yêu. Trong nó đã sẵn có mầm sống và sự huỷ diệt.
Tình yêu tự đến và tự đi,
không cần ai dìu dắt. Nó hoàn toàn tự do. Muốn giam cầm thì nó sẽ bay đi. Muốn
thả nó bay đi có khi nó ở lại.
Vì có tình yêu nên có lễ hội.
Người ta bắt đầu bằng những cuộc viếng thăm, lui tới, áo mũ xênh xoang, bánh
trái lồng đèn heo ngỗng… Những cuộc rước dâu pháo nổ đì đùng, trống kèn inh ỏi.
Lễ hội mở ra trên đường,trong làng, trong xóm: lễ hội mở ra cả trong lòng người
Thường vào mùa thu là mùa lễ
hội tình yêu. Có những lễ hội kéo dài suốt cả một đời người. Có những lễ hội có
một đời sống đôi khi quá ngắn ngủi.
Đến một lứa tuổi nào đó,
chia vui và chia buồn đều có một nỗi mệt nhọc như nhau.
Có những người yêu đã ra đi
bỗng một ngày nào đó trở lại. Vì sao? Không vì sao cả. Vì một chọn lựa tưởng rắng
đã đúng cuối cùng sai. Và đã trở lại với một người mình đã phụ bạc để muốn hàn
gắn lại một vết thương. Một vết thương nhiều khi đã lành lặn lâu rồi bất chợt vỡ
oà như một cơn tỉnh thức. Tỉnh thức trên vết thương. Trên một nỗi đau tưởng đã
thuộc về quá khứ. Nhưng không, không có gì thuộc về quá khứ cả.Thời gian trôi
đi và vết thương vẫn còn đó. Nó vẫn chờ được thức dậy một lúc nào đó để sống lại
như chính bản thân nó là một vết thương.
Nhưng vết thương khi đã được
đánh thức thì nó không còn là vết thương cũ vì giờ đây nó là một vết thương tỉnh
thức. Một vết thương tỉnh thức là một vết thương biết rõ nó là một vết thương.
Nó thức dậy và nó nhận ra rằng nó đã được khai sinh trên tâm hồn một con người
và đã có một thời gian dài làm đau đớn con người đó. Vết thương tỉnh thức là một
con mắt sáng ngời. Nó nhìn ngược về quá khứ và ngó thẳng đến tương lai. Nó mách
bảo cho chủ nhân của nó rằng không có một vết thương nào vô tư mà sinh thành cả.
Nó là một nỗi đớn đau như trời đất trở dạ làm thành một cơn giông bão.
May thay trong cuộc đời này
có tình yêu vừa có tình bạn. Tình bạn thường có khuôn mặt thật hơn tình yêu. Sự
bội bạc trong tình bạn cũng có nhưng không nhiều.
Tôi thấy tình bạn quí hơn
tình yêu vì tình bạn có khả năng làm hồi sinh một cơn hôn mê và làm phục sinh một
cuộc đời tưởng rằng không còn tái tạo được nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét